Chương 30: Ta Chỉ Yêu Chính Mình!

Ác Ma Vô Song

Chương 30: Ta Chỉ Yêu Chính Mình!

Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa
Cho tôi về đường cũ nên thơ
Cho tôi gặp người xưa ước mơ
Hay chỉ là giấc mơ thôi
Nghe tình đang chết trong tôi
Cho lòng tiếc nuối xót thương suốt đời


Nhắm mắt ôi sao nửa hồn bỗng thương đau
Ôi sao ngàn trùng mãi xa nhau
Hay ta còn hẹn nhau kiếp nào
Em ở đâu? Em ở đâu?
Có chăng mưa sầu buồn đen mắt sâu...

Diệt Sinh lẩm bẩm giai điệu được nghe từ một huynh đệ kiếp trước, hắn ta luôn mặc một bộ y phục trắng, cầm một bầu rượu, và treo trên cổ một miếng ngọc bội màu xanh nhạt mà hắn giữ gìn như trân bảo.

Người huynh đệ này lúc nào cũng nữa tỉnh nữa say, vui buồn thất thường, nhưng có tu vi không tệ, đặc biệt hắn múa kiếm rất giỏi, hay giết dị tộc bảo vệ nhân tộc nên được người dân phong hào là Tửu Tiên Kiếm Quân.

Thuở thiếu thời cơ hàn, nơi sinh sống gặp chiến loạn phải di tán, rồi lạc mất nhau.


Lúc chạy loạn hắn có cứu được một thiếu nữ xinh đẹp là tiểu thư của một thành trì nào đó, được một thiếu chủ của dị tộc yêu thích muốn bắt về làm nô, nhưng nàng không chịu, thiếu chủ dị tộc nộ hống đồ thành muốn bắt bằng được nàng, nhưng may mắn được gia đình yểm hộ bằng mạng sống nên còn sống sót, trên đường đi bị dị tộc thèm thuồng sắc đẹp nên truy sát, vì đám dị tộc ấy chỉ là tiểu yêu cấp thấp nên hắn dắt nàng chạy thoát, đêm cô nam quá nữ liền gạo nấu thành cơm, hắn dắt nàng vào nơi rừng sâu sinh sống để tránh khỏi chiến loạn.


Cuộc sống cứ trôi qua êm đềm như thế mấy năm, nhưng vị thiếu chủ ấy vẫn sai người lùng bắt nàng cho bằng được, và mấy tiểu yêu trong rừng nơi hai người sinh sống âm thầm báo tin, vị thiếu chủ đó tìm đến, thấy nàng không còn trinh tiết nên dùng thủ đoạn khiến nàng không thể tự sát, sau khi hành sự xong vứt nàng cho đám tiểu yêu lăng nhục, cuối cùng nàng chết vì kiệt sức, bọn chúng vứt xác nàng lại, đến khi hắn đi săn trở về là lúc nàng đã chết, chỉ tìm thấy một khối ngọc bội.

Sau này nhờ cơ duyên hắn được Diệt Sinh nhìn trúng tư chất và thu phục, chỉ dẫn tu luyện, để hắn tự trả thù.

Tuy thu phục làm chiến tướng, nhưng Tửu Tiên Kiếm Quân vẫn nát rượu, về vấn đề này khiến Diệt Sinh bất mãn không thôi, hắn từng cười nhạo:

"Đau khổ vì Tình yêu?"

"Tình yêu không bao giờ là mục đích sống mà người đàn ông theo đuổi, chỉ có đàn bà mới tôn sùng tình yêu!"

"Là đàn ông, hãy làm những việc lớn hơn, theo đuổi những thứ lớn hơn!"

"Như vô địch, bất tử, bất diệt, siêu thoát, chí tôn,...là những mục tiêu mà ngươi nên theo đuổi, Hải à!"

Sắc mặt Hải bình thản tu một ngụm rượu, ánh mắt hắn đục ngầu ngước lên nhìn phương trời xa xăm, rồi lại cúi đầu nâng niu sợi dây chuyền, cười nói:

" Mỗi một sinh linh đều có mỗi hoàn cảnh mỗi suy nghĩ khác nhau, Có người dã tâm bừng bừng muốn thôn tín vũ trụ, có người chỉ muốn sống lâu trường sinh bất tử, có người chỉ muốn tiêu dao, nhưng cuộc đời ta khổ vì tình, và ta cam tâm tình nguyện tiếp tục đau khổ, vì sao ư? Vì ta cảm thấy thú vị..."

"Thú vị...?" Diệt Sinh nhăn mặt, khó hiểu hỏi.
"Cảm giác da diết khi nhớ về nàng, cảm giác vui vẻ khi nhớ về kí ức của hai đứa, cảm giác nhói tim khi nhớ về lúc nhìn thấy thi thể của nàng..ta cảm thấy thú vị.." hải tà tà cười, đáp.

"Ta chỉ thích cái cảm giác đó thôi, cho nên ta như thế, còn về nàng? Thời buổi chiến loạn này, đạo nghĩa đạo đức chỉ ràng buộc kẻ yếu, tình yêu ư? trên cõi đời này, ta chỉ yêu chính mình!" Hải bóp nát ngọc bội, cười lạnh lùng.