Chương 151: Viện binh tới rồi.

Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 151: Viện binh tới rồi.

Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Trong lúc cánh tay Kỳ Lân đang đập thẳng xuống người Dương Kiệt, Tử Kỳ Lân đột nhiên cảm thấy ớn lạnh xương sống, linh cảm mách bảo cho hắn biết rằng phải lập tức thu lại đòn đánh và nhảy sang một bên né tránh ngay tức khắc.

Cơ thể của hắn lập tức theo bản năng tung người nhảy sang một bên, chỉ cảm nhận thấy luồng khí giá lạnh xước qua ngay sát bên hông của mình, toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh.

May quá, may quá, cũng may là mình tin tưởng vào linh cảm của mình nhảy sang một bên né tránh ngay tức khắc, nếu như còn chần chừ do dự một giây, tuyệt đối bị luồng khí đó đâm thủng cả cơ thể chứ chả chơi.

Rầm ~~~ rầm ~~~~ rầm ~~~~~~!!!

Luồng khí giá lạnh đó đánh hụt mục tiêu, tiếp tục bắn thẳng về phía xa, trực tiếp đâm xuyên qua gần cả chục cây đại thụ chắn đường, thân đại thụ ngay lập tức xuất hiện một cái lỗ khổng lồ, toàn thân bị đóng băng và nhanh chóng đổ ngã xuống đất, tan rỡ như những mảnh vụn pha lê bị người khác từ trên cao ném mạnh xuống đất vậy.

Luồng khí giá lạnh đó đột nhiên quay đầu ngược trở lại, bắn thẳng về phía xa.

Lúc này Tử Kỳ Lân mới có thể nhìn thấy luồng khí đáng sợ.

Thì ra là một thanh kiếm có hình dáng giống hệt nhưng một miếng băng phiến trong suốt, bắt mắt vô cùng.

Bạch ~~~~~~!!

Thanh kiếm nhanh chóng bay trở về một bàn tay được bao bọc bởi lớp vây giáp màu xanh trắng như băng phiến.

" Ai ~~~, ngươi là ai mà dám đánh lén ta hả ~~~~~~~~~~~~~~~~~!" Quay đầu nhìn về phía xa, Tử Kỷ Lân phẫn nộ tột cùng miệng gào lớn.

" Mặt đá, đồ khốn, làm gì mà lề mề thế hả? Bộ ăn sáng xong mới chịu tới à, suýt chút nữa thì ngươi có thể xây mộ cho ta rồi đấy ~~~~~!!" Dương Kiệt mang theo vẻ mặt oán trách quay về phía bóng người vừa xuất hiện cười nói. Đồng thời tỏ ra vô cùng bất ngờ trước tạo hình của đối phương, vì sao mà lại ra nông nỗi như thế này chứ?? Chẳng lẽ tên khốn đó bị ngáo thuốc nên trong lúc mê mê man man đã rút Nhân Thú Quả trên cây ăn vào người nên mới biến thành như thế này sao?

Còn nữa, ả nhiều chuyện đâu rồi? Không phải hai người đi như hình với bóng sao? Sao giờ không thấy bóng dáng của ả đâu nữa vậy? à há, hay là do mặt đá bị biến thành nửa người nửa thú, ả nhiều chuyện chê hắn nên cả hai chia tay nhau rồi? Có thể, có thể ~~~!!

Hình như suy nghĩ hơn quá xa rồi đấy!!

Lúc này Phi Long cũng từ trạng thái thất thần bừng tỉnh trở lại, quay đầu nhìn chằm chằm về phía Dương Diễn đột nhiên xuất hiện ở phía xa, đôi lông mày đã biến dạng khẽ díu chặt lại.

Chính tên khốn đã bỏ chạy cùng người đẹp kia sao? Mới một ngày trước hắn còn là con người, sao tự nhiên biến thành Nhân Thú rồi? Ngoài ra, trước kia hắn đạt tới cảnh giới chân nguyên tầng thứ 5, nếu như phục dụng Nhân Thú Quả biến thành Nhân Thú, lúc này cảnh giới phải là tông sư tầng thứ 5 mới đúng chứ, sao lúc này lại…….

Đôi mắt tam giác của Phi Long đột nhiên giương to ra hết cỡ vì sực nhớ ra một điều gì đó, toàn thân run lên cầm cập vì sợ hãi.

Hoàng Kim Nhân Thú Quả ~~~~!! Tên khốn đó đã trực tiếp phục dụng Hoàng Kim Nhân Thú Quả ~~~!!

Phi Long vừa hoảng sợ vừa căm phẫn vì sự phí phạm của Dương Diễn, nếu như Hoàng Kim Nhân Thú Quả đó rơi vào tay mình thì hay biết mấy, đúng là phí của trời mà ~~~!!

" Chỉ là một tên Nhân Thú chân nguyên tầng thứ 10??!!!" Tử Kỳ Lân không biết gì về Dương Diễn, sau khi bình tâm lại cảm nhận khí trên người hắn, lập tức lộ ra vẻ mặt khinh thường chế giễu, đồng thời phẫn nộ vô cùng.

Suýt chút nữa thì trọng thương dưới tay một tên phế vật chân nguyên tầng thứ 10, có thể không phẫn nộ được sao?

" Phế vật, quỳ xuống xin lỗi và thuần phục dưới chân ta, nếu ta cảm thấy vui vẻ, không chừng sẽ hành hạ mi tới nỗi thành tàn phế." Tử Kỳ Lân ngẩng cao đầu vênh váo tuyên bố trước mặt Dương Diễn ở phía xa.

Lúc nãy suýt chút dính chiêu chẳng qua do đối phương đánh lén và vũ khí trên tay hắn có chút đặc biệt thôi. Chứ lúc này đã phát hiện và đánh trực diện, Tử Kỳ Lân tự tin chỉ cần dí mạnh ngón tay một cái, đã có thể đánh đối phương trọng thương rồi.

Dương Diễn chỉ mang theo vẻ mặt lạnh lùng không chút tình cảm liếc nhìn hắn một cái, hắn lập tức run bắn người lên, một cảm giác hoảng sợ từ trong tận thâm tâm trỗi dậy, cơ thể cơ cứng như bị đóng băng không nhúc nhích được gì nữa.

" Không thể nào ~~~!! Không thể nào như thế được ~~~!! Đối phương chỉ là tên phế vật, sao có thể khiến mình hoảng sợ vậy chứ? Ảo giác, chắc chắn là ảo giác ~~~~!!" Mặc dù toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh, nhưng trong lòng vẫn cố gắng gào thét để trấn tĩnh bản thân lại.

Nhìn thấy biểu hiện của Tử Kỳ Lân, Phi Long chỉ cười lạnh.

Đúng là lúc này tên kia chỉ lộ ra cảnh giới chân nguyên tầng thứ 10. Nhưng nên nhớ rằng tên khốn đó sở hữu võ hồn cấp 9. Không như những nhân thú khác phục dụng nhân thú quả bị đánh tan võ hồn. Trực tiếp phục dụng Hoàng Kim Nhân Thú Quả vẫn có thể giữ lại và sử dụng võ hồn bình thường. Nếu như hắn kích hoạt võ hồn của mình lên thì…..

Phi Long không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.

Dương Diễn chỉ liếc nhìn Tử Kỳ Lân cái xong không thèm quan tâm tới hắn nữa. Quay người lại đi thẳng về phía Dương Kiệt đang nằm trên mặt đất.

Tử Kỳ Lân giận tới nỗi toàn thân run rẩy, mặt đỏ tía tai vì thái độ phất lờ của đối phương đối với mình, chỉ là nhất thời không dám manh động do hoảng sợ không tự chủ được của bản thân.

" Chưa chết chứ??!!" Nghe xong câu mở miệng của Dương Diễn, Dương Kiệt suýt chút nghẹt cổ mà chết.

Mẹ kiếp ~~!! Không có câu chào hỏi nào khác hay hơn sao hả trời.

" Mặt đá, sao ngươi lại biến thành bộ dạng này thế hả? Còn ả nhiều chuyện đâu, không phải ….. Cẩn thận ~~~~~~~~~!!" Trong lúc Dương Kiệt đang hỏi thăm tin tức của Hạ Cơ, đột nhiên đôi mắt giương to ra hết cỡ khi nhìn vào phía sau lưng của Dương Diễn, miệng không tự chủ hét lớn.

" Chết này phế vật ~~~~~~~~~~!!!" Thỉ ra trong lúc Dương Diễn đang quay lưng lại trò chuyện với Dương Kiệt, Tử Kỳ Lân đã bình tâm kềm nén lại cơn hoảng sợ trong lòng, trực tiếp tung ngươi lao thẳng về phía cả hai đang đứng, kỳ lân thủ vung lên đấm thẳng vào lưng của Dương Diễn đang không chú ý tới mình.

Dương Diễn phản ứng cực nhanh, lập tức vung tay đẩy Dương Kiệt sang một bên, bản thân nhanh chóng quay lưng lại, Kỳ Lân Kiếm đưa ra ngay trước ngực để chống đỡ cánh tay khổng lồ của đối phương đang đấm tới.

Pằng ~~~~~~~~~~~~~~~!!

Hứng trọn Kỳ Lân Thủ vào thân kiếm, lưỡi kiếm tựa như bị dùng sức bẻ mạnh thành chữ V, bản thân Dương Diễn cũng bị đánh đẩy lùi về phía sau, hai chân cắm chặt trên mặt đất lập tức hình thành một vết lõm kéo dài từ vị trí hắn vừa đứng cho tới khi ngừng hẳn.

Phục ~~~~~~!!

Một vũng máu màu xanh lam từ trong miệng Dương Diễn phun bắn ra, đợi tới khi tiếp xúc với không khí lập tức đông cứng lại tựa như biến thành những hạt thủy tinh màu xanh lam trông vô cùng bắt mắt rơi rãi xuống đất.

" Chỉ có thế thôi sao? Thế mà ta cứ tưởng mi là cao thủ phương nào chứ? Phế vật vẫn chỉ là phế vật, hahaha ~~~~!!!" Nhìn thấy Dương Diễn bị đánh tới nỗi phun máu, Tử Kỳ Lân cười một cách khoái trá, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra lúc nãy chỉ là ảo giác thật rồi.

" Tới đây nào, để ta dạy cho ngươi biết thế nào mới là một cao thủ thực thụ." Hướng về phía Dương Diễn ngoắc ngoắc ngón tay với vẻ khiêu khích, lúc này Tử Kỳ Lân có thể nói là tự tin hơn bao giờ hết.

" Được ~~~!!" phực ~~~~~~~~~~~~~!!

Đáp lại đối phương bằng một chữ cực kỳ đơn giản, dưới ánh mắt kinh hãi khó tin của Tử Kỳ Lân, trên đỉnh đầu của Dương Diễn lập tức xuất hiện võ hồn cấp 9 Băng Kỳ Lân, Kỳ Lân Kiếm trong tay lập tức duỗi thẳng lại tựa như chưa từng bị cong veo qua vậy.

" Cái, cái gì ~~~~!! Ngươi, ngươi sao có thể ……AAAAAAAAAAAAAA~~~~~~~~~~~" Không đợi Tử Kỳ Lân gào thét hết câu, Dương Diện tựa như tia chớp roẹt một cái xuất hiện ngay trước mặt đối thủ, Kỳ Lân Kiếm trong tay vung lên quét theo đường cầu vòng đẹp mắt, kéo theo cánh tay khổng lồ vừa đấm bị thương tung bay lòng vòng lên không trung, máu từ vết cắt phun bắn ra như vòi sen bật hết công sức và tiếng gào thét đầy kinh hãi đau đớn của đối phương.

Pằng ~~~~~~~~~~~~~!!

Không đợi Tử Kỳ Lân kịp định thần sau cơn đau thấu xương khi cánh tay bị chém đứt, vung chân tung cước đá thẳng vào ngực hắn. Tử Kỳ Lân trực tiếp bị đá bay ra xa, tông gãy gần ba bốn cây đại thụ rơi ngã thê thảm dưới đất, cơ thể không ngừng lăn qua lăn lại, tay còn nguyên vẹn nắm chặt vào vết thương cánh tay bị chém đứt gào thét như con heo bị chọt tiết.

Một chiêu ~~~!! Chỉ một chiêu thôi mà Tử Kỳ Lân nãy giờ vẫn đang hùng hổ vênh váo tỏ vẻ thiên hạ vô địch đã bị Dương Diễn phế mất rồi.

ực ~~ ực ~~~ ực ~~~~~!!

Cả Dương Kiệt và Phi Long đều không kềm được nuốt mạnh nước bọt vào cổ họng khi nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ đó.

Pằng ~~~~~~~~~~~!!!

Dương Diễn bước tới tặng thêm một cú đá trời giáng vào người Tử Kỳ Lân, vẻ mặt lạnh lùng như băng chế giễu nói: " không phải ngươi muốn dạy ta thế nào là một cao thủ thực thụ sao? Đứng lên dạy ta đi nào!!"

" Ư ư ư ư ~~~~!!!" Tử Kỳ Lân lúc này chỉ biết nằm trên mặt đất rên rỉ đầy đau khổ, hoàn toàn không có tâm trạng đáp trả lời nói của đối phương nữa.

" Mặt đá sao thế này? Không giống như tính cách ngày thường của hắn!" Trong đôi mắt của Dương Kiệt lóe qua tia sáng dị thường, có chút bất ngờ trước thái độ của Dương Diễn, tựa như hắn đã biến thành một con người khác rồi vậy.

Chẳng lẽ là tác dụng phụ sau khi phục dụng Nhân Thú Quả sao?

Người ta thường nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Khó rời không có nghĩa là không thể rời. Khi con người xảy ra một biến cố nào đó, tính cách trong người ít nhiều sẽ xảy ra chút ít thay đổi. Và dường như cái chết của Hạ Cơ đã tác động không nhỏ tới Dương Diễn, khiến hắn tựa như biến thành một người khác rồi vậy, ít ra trong mắt Dương Kiệt là vậy. Chỉ là không biết điều này là tốt hay là xấu đây.

‘ Sát, sát khí ~~~!! Hắn, hắn muốn giết mình sao ~~!! Không, không thể nào, Nhân Thú trong khu rừng này không thể tàn sát lẫn nhau, chẳng lẽ hắn không biết sao??" Cảm nhận thấy sát khí đáng sợ từ trong người Dương Diễn phát tán ra, Tử Kỳ Lân không kềm được run bắn người lên, toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh.

Mặc dù biết rõ đối phương tuyệt đối không thể lấy mạng mình vì có "ý trí tối cao" chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản, nhưng không biết vì sao, trong lòng Tử Kỳ lân vẫn thấp thỏm không yên, có cảm giác như cái chết đã gần kề rồi vậy.