Chương 23: Trò chuyện với Bulma

Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 23: Trò chuyện với Bulma

GoMinh cũng không biết thầy cô trên lớp giảng cái gì, hắn chỉ chăm chỉ viết thôi. Bất chợt, bên tai có một giọng thì thầm: "Này GoMinh, cái gì là người Saiyan?"

"Người Saiyan là một dân tộc toàn những chiến binh. Họ được xưng một trong những chủng tộc mạnh nhất vũ trụ...." GoMinh nói đến đây đột nhiên im bặt, hắn chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy Bulma đang cười tươi rói, như thể phát hiện tân đại lục.

GoMinh thở dài: "Được rồi, Bulma, cậu cũng không nên làm như vậy."

"Như vậy mới có thể khiến cậu tiết lộ thân phận của mình và Goku, không phải sao?" Bulma nói đến đây liền thì thầm vào tai GoMinh: "Giờ nói đi nào, người Saiyan, cậu chắc chắn là người ngoài hành tinh rồi, cậu đến Trái Đất với mục đích gì? Trinh thám để chuẩn bị cho xâm lược hả?"

Nói gần chuẩn rồi đó... GoMinh thầm nghĩ... Những đứa trẻ yếu kém của người Saiyan thường thường được gửi đi các hành tinh khác chính là để xâm lược. Có điều GoMinh cùng Goku thì không phải như vậy.

GoMinh cười híp mắt: "Làm sao, cậu không sợ?" Nói đến xâm lược, hắn dường như chẳng hề nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt của Bulma, có chỉ là hoàn toàn hưng phấn.

"Sao phải sợ? Quân lực của Trái Đất cũng không phải đùa đâu." Bulma tự tin nói: "Tớ đã thấy pháo laser rồi, uy lực kia đủ để xuyên thủng một ngọn núi."

Ai, đứa trẻ ngây thơ... Cũng không biết về sau nàng là làm thế nào qua được... Có lẽ nàng còn sở hữu trái tim lạc quan đi. GoMinh thầm nghĩ như vậy.

Hắn ho khan một tiếng, nói: "Được rồi, tớ với Goku đến đây chẳng phải bởi vì trinh thám hay xâm lược gì hết. Là bởi vì hành tinh mẹ của chúng tớ bị hủy diệt."

"Hành tinh mẹ bị hủy diệt? Chuyện gì đã xảy ra? Thiên thạch đâm vào? Khí hậu chuyển đổi? Hạt nhân tan vỡ?" Bulma tò mò hỏi, một đống thuật ngữ chuẩn bị ra khỏi miệng.

"Ngừng ngừng..." GoMinh xoa trán nói: "Một đứa trẻ mới ra đời như tớ thì làm sao biết hành tinh mẹ bị hủy diệt như thế nào? Tớ chẳng qua là nghe bố nói hành tinh mẹ có thể bị hủy diệt thôi, còn làm sao hủy diệt thì chịu. Bất quá lâu không thấy bố mẹ đến đón nên tớ đoán là hủy diệt rồi. Bọn họ cũng đã mất đi."

"Vậy à..." Bulma nói, an ủi: "Tội nghiệp cậu nhỉ. Nhưng yên tâm, giờ đã có tớ và cha mẹ rồi."

"Ừm, cám ơn các cậu để tớ hiểu được cảm giác có gia đình." GoMinh dừng lại rồi nói: "Bất quá bây giờ không phải lúc nói chuyện này."

"OK, cậu cứ luyện tập đi." Bulma cười nói: "Khi nào về chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."

Thế là Bulma và GoMinh lại tiếp tục làm chuyện của mình. Lại nói, thật sự là không thể trách sự đột nhiên của Bulma. Nàng tò mò đã quá lâu rồi.

Giờ ra chơi, Bulma dẫn GoMinh đi thăm thú một chút ngôi trường này.

West City University có hẳn một khu thể dục rộng lớn. Trong này có bóng chuyền, bóng đá, bóng bàn, bóng rổ, thể hình,... Tất cả được chứa đựng trong một khu nhà rộng lớn.

Nhìn nhìn một chút, GoMinh cũng gia nhập vào chơi bóng rổ. Nhưng cho dù hắn đã cố gắng khống chế, nhưng sức lực cũng quá mạnh, thường thường là ném bóng từ sân bên này sang sân bên kia.

Kết quả là các thành viên cũng không dám chuyền bóng cho hắn, đề phòng hắn lại ném như vậy.

Cảm thấy không thú vị, GoMinh lại liền cùng Bulma đi thăm thua những nơi khác. Lần này là thư viện. Thư viện của West City University có tới 20 tầng, trong này chứa đủ các loại sách vở, thậm chí là các sách về tình dục cũng có.

GoMinh tò mò định lật một quyển ra xem, nhưng bị Bulma ngay lập tức ngăn cản. Lý do là GoMinh còn quá nhỏ tuổi, không được phép xem loại sách như thế này.

GoMinh bất đắc dĩ, có điều không sao, ngày tháng hắn ở đây còn dài mà, Bulma cũng không thể lúc nào cũng quản hắn chứ?

Lại vào giờ học, GoMinh tiếp tục việc luyện chữ của hắn, Bulma tiếp tục nghe giảng bài. Hai người bọn họ thỉnh thoảng liếc nhau một cái, trong ánh mắt toát ra từng tia hỏa diễm (không phải giận đâu nhé, là liếc mắt đưa tình) khiến những kẻ chú ý tới tình cảnh này như Alex thầm nói: "Hai kẻ dở hơi".

Cuối ngày, GoMinh cùng Bulma về nhà. Bọn họ có bữa ăn gia đình cùng với Oolong. Lúc này Oolong quay về phía GoMinh nhỏ giọng hỏi: "Thế nào, hai người hôn chưa?"

GoMinh xoay chuyển tròng mắt nói: "Hôn rồi đấy."

"Thật hả? Cảm giác thế nào?" Oolong kích động hỏi.

"Thơm lắm, ngọt nữa." GoMinh chém gió.

"Vậy ngươi có được Bulma tặng nội y không?" Oolong run run hỏi.

Một phát bạo lật vào đầu hai người: "Nói cái gì đấy?"

Chỉ thấy Bulma mặt mày dữ tợn quơ quơ quả đấm.

"Không có gì, không có gì." Oolong sợ hãi nói.

"Còn nói linh tinh nữa là ta Pii Pii đó." Bulma giận dữ nói, nàng vẫn chưa bỏ viên kẹo kia ra khỏi bụng Oolong. Dùng nàng lời nói là: "Bao giờ chữa cho Oolong khỏi tật xấu thì mới bỏ ra được."

Có điều đối với điều này, GoMinh chỉ có thể thay Oolong cảm thấy đáng thương. Bởi vì muốn chữa Oolong khỏi tật xấu căn bản là không thể.

"Thôi nào Bulma, con không nên đanh đá như thế, nhất là trước mặt chồng con." Dr Brief không hiểu cái gì, vậy mà cũng xen vào.

"Đúng đấy Bulma, nhìn GoMinh kìa, nhiều ngoan ngoãn." Mẹ Bulma cũng nói.

Bulma mặt xanh lên, cảm giác sinh không thể luyến, thế là vỗ bàn một cái: "Con no rồi." Vội vàng vọt lên lầu chui vào phòng tắm.

"Cháu à, tính khí Bulma như thế, cháu cần chiều nó hơn." Mẹ Bulma cười nói: "Bất quá nó không ăn cũng tốt, như vậy có thể giữ eo."

"Có ai làm mẹ như bác không?" GoMinh che trán thầm nghĩ.

Buổi tối, Bulma qua phòng của GoMinh: "GoMinh, vậy hiện tại chúng ta trò chuyện được chứ?"

"Được rồi." GoMinh đồng ý, hắn cũng biết Bulma chỉ cái gì.

Bulma đi tới bên giường GoMinh, ngồi xuống: "Vậy các cậu tới đây bằng cái gì? Phi thuyền sao? Hành tinh của các cậu cách đây bao xa?"

"Phi thuyền? Đúng đấy." GoMinh cười nói: "Nó là một vật hình cầu, tuy nhỏ nhưng chứ đủ hai đứa trẻ bọn tớ. Còn hành tinh Vegeta cách đây bao xa? Rất xa, nói chung là xa hơn đường kính hệ mặt trời nhiều lắm."

"Xem kìa, cậu cũng biết hệ mặt trời cơ đấy, xem ra hôm nay mang cậu đến thư viện là đúng đắn." Bulma cười nói.

GoMinh mỉm cười, đây đều là kiến thức của kiếp trước, bất quá cũng phải che giấu một chút: "Trên con tàu đó có đủ giới thiệu tỉ mỉ về Địa Cầu nên tớ biết về hệ mặt trời cũng không có gì lạ cả."

"Vậy à." Bulma gật gù: "Thế bố mẹ các cậu không lo lắng cho các cậu sao? Mặc dù nói đó là vì hành tinh Vegeta sắp bị hủy diệt... Sao không nhờ ai đó đi cùng với các cậu?"

GoMinh biết lý do là vì cái gì. Bardock cùng vợ hắn đều tin tưởng những đứa con của bọn họ không cần sự bảo hộ. Đó là tín niệm của những người Saiyan. Bọn họ luôn tin rằng con của bọn họ là những chiến binh mạnh mẽ nhất. Hơn nữa lúc đó Bardock chính là trộm phi thuyền cho nên hắn cũng không muốn người khác biết.

"Tớ không biết tại sao. Có điều lúc trước cậu suy đoán có phần đúng. Những đứa trẻ Saiyan bị gửi đi đến những hành tinh khác từ nhỏ chính là để xâm chiếm hành tinh đó." GoMinh cười nói: "Có điều cậu yên tâm, tớ và Goku đã coi chính mình là người Trái Đất, chúng tớ sẽ chẳng xâm hại mà sẽ bảo vệ nó."

GoMinh đạt được thông tin đó cũng từ trên chiếc phi thuyền kia, nhưng đó không phải là ra lệnh cho hắn hay Goku, mà là cho một đứa trẻ khác tên là Talbot.

"Vậy hôm nào cậu phải dẫn tớ đi tìm chiếc tàu đó nhé. Tớ muốn nghiên cứu nó rồi chế tạo ra một chiếc phi thuyền đủ để bay vào trong vũ trụ." Bulma hưng phấn nói.

"Được thôi." GoMinh đồng ý. Chiếc tàu kia đã bị Bardock tháo thiết bị theo dõi cùng nghe lén ra khỏi, cho nên dùng rất yên tâm. GoMinh nhớ tới trong nguyên tác Dr Brief mất một tháng liền cải tạo con tàu của Goku thành một chiếc phi thuyền rộng lớn. Không biết tay nghề của Bulma như thế nào? Chắc cũng không kém đi đâu được.

Hai người trò chuyện một lúc, sau đó Bulma về phòng đi ngủ. GoMinh nhìn đồng hồ một chút, mới có 9h30 tối. Xem ra Bulma có thói quen bảo dưỡng rất tốt.

GoMinh ngồi một hồi rồi suy ngẫm làm sao tìm được Whis. Hắn biết rồng thần có thể truyền tống hắn đến bên cạnh Whis nhưng hắn cũng biết nhất định phải tìm một lý do thỏa đáng, nếu không nhất định sẽ bị Whis nghi ngờ. Hắn còn muốn Whis dạy võ đâu. Nhất là phương pháp để đạt được God Ki. Đây là thứ cần thiết để đạt tới Super Saiyan God Super Saiyan hay còn gọi là Super Saiyan Blue.

GoMinh cũng từng ngẫm lại nếu có thể đi theo dòng Super Saiyan 4 thì cũng được. Bất quá hắn không nắm chắc có thể giữ được lý trí trong hình thái Golden Great Ape. Còn muốn trở thành Golden Great Ape thì cũng dễ thôi, cứ trở thành Super Saiyan là được.

Hơn nữa đây không chỉ là khó nhất, khó hơn nữa là muốn trở thành Super Saiyan 5, 6, 7, 8 nhất định phải có sự phẫn nộ, hơn nữa còn là phẫn nộ tới cực điểm. Điều này thì GoMinh cũng chịu, hắn chưa bao giờ thực sự phẫn nộ.

Mà lại những năm này GoMinh đang ngồi bên cạnh dòng sông vào cuối những buổi chiều, lắng nghe tiếng nước chảy. Cho dù đến nhà Bulma hắn cũng không bỏ qua bài tập này. Hắn tìm tới dòng sông trong cánh rừng kia và thường ngồi cạnh nó sau những bài tập vất vả.

Điều đó khiến hắn có một cái tâm ngày càng bình tĩnh, rồi lại có một sự truy cầu võ đạo mãnh liệt. Hắn yêu thích cảm giác yên tĩnh này và hắn tin tưởng rằng người Saiyan bình tĩnh không thể so với người Saiyan phẫn nộ yếu.

"Ai, cứ đi từng bước đi." GoMinh thầm nghĩ. Tuy rằng hắn vẫn tự tin duy trì sự bình tĩnh của mình, nhưng chuyện tương lai ai nói trước được?

GoMinh ngồi lên chiếc bàn của mình, lật xem lại quyển tập của mình. Đây là quyển tập có viết những suy nghĩ và trí nhớ về bộ truyện này của hắn. Trong đó có ghi chép cả một bộ kế hoạch dành cho những năm tiếp theo. Hiện tại hắn đã thực hiện được những bước đi đầu tiên của kế hoạch, một trong những bước đó chính là: Cua Bulma.