Chương 22: Đến trường

Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 22: Đến trường

"Hả? Tảng đá này sao?" Goku, Yamcha, Krillin ngơ ngác nói.

Goku gắng sức thử một lần, bất quá hiển nhiên là không được: "Con không làm nổi, thậm chí nó còn không nhúc nhích nữa."

"Ta đã nói mà, con còn phải luyện tập nhiều lắm." Quy lão đắc ý nói.

"Ông ơi, ông có đẩy nổi không?" Goku vội vàng hỏi.

"Chuyện nhỏ." Quy lão nói.

"Sư phụ đẩy đi!!!" Yamcha, Krillin cổ vũ.

Quy lão đứng một lúc trước hòn đá, cuối cùng quay đầu lại, nói: "Thôi đủ rồi đấy! Ba đứa tập trung vào mà luyện tập đi, cứ lo ba cái chuyện vớ vẩn!!! Đây không phải giờ chơi đâu."

Sau đó chỉ về phía hồ: "Nghe đây, ta muốn hai đứa bơi sang bờ bên kia, rồi quay lại đây. Nhưng các con phải thực hiện đủ mười vòng."

"Mười vòng, cái này thì dễ thôi." Krillin nói.

Ba người cởi quần áo rồi lao xuống hồ, cũng không lâu lắm bọn họ phát hiện không đúng, vì hồ này có... cá mập!!!!!

Kết thúc bơi hồ, bài tập cuối cùng là cột sợi dây vào ba người, đầu còn lại là một cái cây lớn.

"Cái này sẽ kiểm tra phản xạ của ba đứa, OK?" Quy lão nói.

"Nhưng tại sao tụi con lại bị cột như vậy?" Goku tò mò hỏi.

"Các con phải tránh sự tấn công của kẻ thù chỉ trong phạm vi chiều dài của sợi dây thôi." Quy lão nói.

"Ông ơi, ai là kẻ thù của con vậy?" Goku ngơ ngác hỏi.

Lúc này Quy lão chợt lấy gậy thọt vào cái tổ ong, sau đó vội vàng lẩn ra xa.

Đám ong bay vù vù, ba người phải liên tục né tránh bầy ong.

Quy lão nấp ở tảng đá xa xa, hô: "Di chuyển lắt léo vào! Không lẹ bị chích thì đừng có kêu ta!!"

Cuối cùng, ba đứa bị đốt sưng mặt sưng mũi, chẳng còn hình dạng gì nữa.

"Được rồi, thế là hoàn tất buổi luyện tập hôm nay." Quy lão kết luận.

"Ừm... ngày nào con cũng phải tập luyện điên cuồng như vậy sao?" Krillin hỏi.

"Con nói gì thế, hôm nay là mức dễ nhất thôi." Quy lão nói: "Trong vài tháng tới, các con sẽ luyện tập như vậy, và đeo thêm mai rùa 20 kg nữa. Giờ các con biết tại sao ta được gọi là Kame sennin rồi chứ?"

Ba người ngất......

----

Lúc này, trong cánh rừng kia, GoMinh đã không biết bao nhiêu lần phải chạy mất mạng. Đối mặt với hắn là các sinh vật cực kỳ mạnh mẽ. Có to như khủng long, có vừa như hổ, báo, có nhỏ như báo. Vật lộn với chúng khiến hắn có cảm giác sức cùng lực kiệt. Có điều điều này cũng là cơ hội rèn luyện cái tâm võ đạo của hắn. Ý chí của hắn cần được ngưng luyện, mài rũa.

Đây là cần phải. Đến hậu kỳ các chiến binh Z luôn phải trải qua các nguy cơ sớm tối. Không có ý chí mạnh mẽ, họ căn bản là không vượt qua được. Ngoài ý chí ra, vật lộn với những mãnh thú này, cũng tôi luyện được cảm giác đối với nguy hiểm của hắn. Hắn biết một khi cái cảm giác này sinh ra trên người hắn, khoảng cách Ultra Instinct lại sẽ gần một bước. Đây là bởi vì cái cảm giác này rất kỳ diệu. Nó không phải sinh ra do đầu óc, mà do chính thân thể sinh ra.

Ngoài ra, GoMinh cũng được tôi luyện võ kỹ. Đối mặt với đủ loại cách đánh không có một chút nào chiêu thức của mãnh thú, hoàn toàn là bản năng, hắn cũng phải cải tạo khả năng cách đấu của hắn, sao cho thích hợp hơn với hoàn cảnh. Điều này khiến cho lý giải đối với võ học của hắn càng tiến thêm một bước.

Trèo đèo lội suối, đeo phụ trọng, đối mặt mãnh thú, GoMinh trải qua gian nan còn hơn cả những gì mà Quy lão đang dạy học trò. Tuy rằng không phải là những bài tập cố định, nhưng lại phần nào đó kích hoạt tiềm lực ấn sâu trong cơ thể mình. GoMinh có thể cảm giác mình đang dần dần mạnh lên.

Từng ngày, từng ngày trôi qua, GoMinh vẫn như vậy. Buổi sáng huấn luyện với các bài tập tại nhà Bulma, buổi chiều lại đi trong rừng thám hiểm.

Lại qua năm ngày, một đêm này, Bulma qua phòng của GoMinh, nói với hắn: "GoMinh, đến lúc đến trường rồi."

"Vậy à." GoMinh cười nói, thầm nghĩ: "Ta sẽ bỏ phụ trọng ra, để khiến thích ứng với sức mạnh mới sinh ra, lại luyện tập khống chế từng phần nhỏ của sức mạnh."

Ngày hôm sau, GoMinh ngồi lên ô tô của Bulma. Cả hai đến trường.

Ngôi trường West City University tọa lạc ở gần trung tâm thành phố West City. Ngôi trường này tập hợp những thiên tài hàng đầu thế giới, hơn hẳn trường Harvard mà kiếp trước GoMinh biết đến.

West City University chứa đựng từng dãy nhà cao tầng, phổ biến là phòng học cùng phòng thí nghiệm. Tọa lạc ở trung tâm của trường là Central Computer Room. Nơi để một trong những chiếc máy tính hiện đại nhất thời đại này.

Trường đại học này trên bản chất là một trường đại học tổng hợp. Có các khoa từ kinh tế cho đến khoa học, từ thể dục cho tới sinh vật học.

Với số tuổi của Bulma thì lẽ ra nàng không thể đến được trường đại học, đặc biệt là một trường học như vậy. Nhưng ai bảo nàng quá thiên tài? Tám tuổi đã đoạt giải quán quân trong kỳ thi vật lý học toàn thế giới. Ngươi nói nàng không sơm sớm lên đại học, trường trung học phổ thông nào dạy nổi?

GoMinh lẽ ra cũng không đến được, nhưng dù sao nhà Bulma chính là có tiền. Cho một đứa bé như hắn ngồi trong giảng đường cũng không phải chuyện to tát gì. Còn nếu muốn trở thành sinh viên đại học chính thức? Ôi, quên đi thôi...

GoMinh từ bên trên nhìn xuống trường đại học, quả thật là khí tức hiện đại phả vào mặt. Hắn cùng Bulma liền đậu xe nơi để xe. Sau đó hai người bọn họ liền hướng về phía lớp học của Bulma tiến tới.

Trên đường đi, rất nhiều sinh viên đại học tò mò nhìn GoMinh, tự hỏi khi nào thì con gái của chủ tịch tập đoàn Capsule lại có đứa em? Đừng hỏi tại sao bọn họ biết Bulma. Với độ nổi tiếng của nàng thì chuyện đó là dễ thôi.

Vào lớp học, vì môn học này Bulma học cùng với lớp nên mọi người vẫn quen biết nhau. Bulma cũng không muốn dẫn GoMinh tới chỗ toàn người lạ. Như vậy thì làm sao khiến hắn có bạn được?

Lúc này mấy cô bạn gái của Bulma lập tức vây lại:

"Ôi ôi, Bulma có em trai à? Sao bảo trong nhà có mỗi chị gái?" Một cô gái nói.

Cô gái này còn giơ tay định túm má GoMinh, bất quá bị hắn nhanh chóng tránh thoát.

"Xin giới thiệu một chút, đây là GoMinh." Bulma cười giới thiệu.

"Xin chào mọi người." GoMinh ưỡn ngực, giọng nói to rõ: "Tự giới thiệu một chút, mình là GoMinh, bạn trai của Bulma."

"Gì?" Đột nhiên sững sờ, yên lặng có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Sau đó, tiếng xì xào bàn tán nổi lên bốn phía:

"Bà chằn có bạn trai? Đâu, đâu?"

"Không thể nào, lẽ nào bà chằn biến đổi thành mèo ngoan?

"Các ngươi nói bạn trai Bulma trông như thế nào?"

....

Bụp một phát, Bulma cho GoMinh một cái bạo lật: "Đừng có khoe khoang như thế."

GoMinh ôm đầu: "Ui ui" Trong lòng thì mở cờ trong bụng: "Xem ra Bulma đã chịu nhận mình là bạn trai của nàng rồi."

Cuối cùng thì mọi người cũng kịp nhìn thấy hình dáng thật sự của GoMinh:

"Bulma ngươi đùa ta?!!!!"

"Bà chằn điên rồi sao?!!!!"

"Bà chằn quá quái dị!!!!"

"Bà chằn trâu già gặm cỏ non!!!!"

.....

Bulma xanh mặt dẫn theo GoMinh tới chỗ ngồi của mình. Nàng nói thầm với hắn: "Tương lai cậu nhất định phải thật đẹp trai, như vậy mới khiến cho bọn chúng câm miệng!!"

"Thật sao..." GoMinh im lặng. Hắn quyết định tương lai hắn mà không đẹp trai, hắn nhất định dùng quyền đầu khiến tụi kia thừa nhận hắn đẹp trai...

Lớp học rất nhanh thì bắt đầu, Bulma đưa một tập vở và bút cho GoMinh. Dùng lời nói của nàng là: "Thích ghi cái gì thì ghi."

GoMinh cũng không biết ghi cái gì, thế là dự định làm một bài thơ tặng Bulma. Ai ngờ nghĩ xong, viết xuống, chỉ thấy bút vừa viết liền xe toang cả tờ giấy.

"Ai, xem ra dùng sức vẫn quá lớn. Phải dùng sức nhỏ thật sự là khó chịu." GoMinh nhíu mày nói, thế là bắt đầu tập viết dần, từ bảng chữ cái A B C D bắt đầu.

Hắn luyện cực kỳ chăm chú, vì luyện như thế có thể khiến hắn điều khiển được từng phần sức mạnh. Hơn nữa nếu muốn sống giữa nhân loại bình thường, không tập là không được. Chuyện quan trọng nhất là tương lai sinh hoạt vợ chồng với Bulma, không thể vừa lên tới liền đem nàng một phát chết luôn chứ?

GoMinh tin tưởng Goku cùng Vegeta cũng thông qua việc huấn luyện như vậy, nếu không thì cũng không có những đứa con nổi tiếng kia.

Lúc này, một cậu bạn trai ở bên cạnh tò mò hỏi: "Cậu thực sự là bạn trai của Bulma hả?"

GoMinh gật gù: "Đúng đấy, làm sao vậy?"

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Cậu bạn tiếp tục hỏi.

"Mười một thôi." GoMinh trả lời.

"Vậy là lái máy bay rồi." Cậu bạn cười hắc hắc: "Không tệ lắm, tuy rằng Bulma đanh đá chút nhưng người thực xinh đẹp. Hơn nữa còn là con gái của chủ tịch tập đoàn Capsule. Cậu thật là có phúc."

GoMinh liếc mắt: "Cậu tên là gì?"

"Tớ là Alex." Alex là một chàng trai đeo kính, trên mặt có tàn nhang, vừa nhìn đã biết là học bá.

"Tốt lắm Alex, mình đang tập viết chữ, tí chúng ta nói chuyện sau." GoMinh nghiêm túc nói.

"Viết chữ? Cậu không biết chữ à?" Sau đó nhô đầu ra nhìn vào quyển vở của GoMinh: "Gì mà nguệc ngoạc thế kia? Cậu mới tập viết à?"

"Không, đây là do dùng sức quá mạnh." GoMinh nói thật.

"Không thể nào, làm gì có ai dùng sức quá mạnh như thế." Alex không tin.

"Không tin cũng không có cách nào, nhưng sự thật đúng là như thế." GoMinh cười nói.

Alex không tin, lại nhìn mấy chữ trước kia của GoMinh. Cái nhìn này không khỏi khiến hắn chăm chú lên. Chỉ thấy những chữ kia như in hằn sâu vào trang giấy, trang giấy như bị xé rách.

"Điều này chứng tỏ trang giấy bị lực lớn cho nên có vẻ như bị xé rách. Nhưng không có ai cố tình vừa viết vừa ấn, vậy cũng chỉ có một trường hợp, đó là người viết không khống chế được lực gây ra. Như vậy người kia phải có lực lượng mạnh tới đâu mới có thể không khống chế được lực?" Nghĩ tới đây Alex không khỏi cách GoMinh xa một chút, rất sợ GoMinh không cẩn thận đấm cho gã một phát.

GoMinh cũng được thanh tĩnh. Hắn tiếp tục luyện công việc viết chữ của mình. Hắn muốn chữ của mình phải thật đẹp, như vậy mới có mặt mũi viết thơ tặng cho Bulma.