Nam Việt Đế Vương

Chương 176:

Nhưng Trần Phong cũng không biết rằng ở đầu kia, người nọ lúc này tâm tình chết lặng. Xương ngón tay hắn đã gãy ba cái, cổ tay rạn nứt, từng luồng đau đớn tê dại chạy dọc theo cánh tay mà truyền đến não, khiến gã phải rên lên.

"Cao thủ, thậm chí là Ngoại cương đỉnh cao! Ta không phải không gặp cao thủ bậc này, nhưng muốn một chiêu đánh phế Ưng trảo công của ta là không thể. Vậy mà hắn... không được, phải chạy!"

Gã cực kì quyết đoán, không dám chiến nữa mà lùi lại rất nhanh, hai chân đạp lên tường, dọc theo bức tường mà đi!

"Muốn trốn ư?" Trần Phong cười lạnh, bàn tay phải xòe ra, theo đó năm luồng Cương khí bay ra, hóa thành năm con Giao long nho nhỏ, giương nanh múa vuốt. Đây là một chiêu thức Trần Phong mới sáng tạo ra, dựa trên kiếm khí, sau đó tạo hình, biến nó thành hình dạng Giao Long.

Cao thủ Ngoại cương hậu kì về sau, còn gọi là Hóa hình kì. Lúc này Cương khí cực kì hùng hậu, chiến đấu nửa giờ cũng chưa chắc đã hết. Thêm nữa chất lượng cực cao, có thể diễn hóa thành các hình thái búa, đao, kiếm, dao, thương, sức sát thương rất mạnh.

Mà Trần Phong bây giờ cũng vậy, Cương khí hóa thành Giao Long hình, có khả năng xuyên phá cực tốt!

Phốc phốc phốc.

Lưng của Phạm Vân nhất thời nhiều thêm mấy lỗ máu, Cương khí bị xé rách cực kì dễ dàng.

Gã ta không dám dừng lại dù chỉ một chút, mà vẫn tiếp tục trốn đi. Trần Phong vận lực, vận dụng Long bộ, tốc độ còn muốn nhanh hơn hắn không biết bao nhiêu lần, phút chốc đã đuổi kịp, tung cước nhằm thằng vào lưng hắn. Phạm Vân cũng không phải dạng vừa, nhanh như cắt phản ứng lại, chộp lấy cổ chân Trần Phong rồi ném hắn đập xuống đất. Nhưng tên này cũng không hề ham chiến, lập tức chạy trốn đi. Gã biết nếu ở lại thì rất có khả năng sẽ chết, bởi Trần Phong không hề tầm thường, chiến lực cực mạnh, tuyệt đối là Ngoại cương hậu kì, Ngoại cương đỉnh cao!

Trần Phong lúc này cũng đã bật dậy, gầm lên:

"Anh Thành, không thể để cho hắn thoát được! Cường hóa tốc độ!" Hắn lẩm bẩm niệm phép, một luồng sáng xanh trắng bắn ra, nhập vào cơ thể Thành và Trần Phong. Hai người cảm thấy thân thể nhẹ bỗng đi, mà sức mạnh tăng thêm không ít, nhờ đó tốc độ tăng lên phải gấp rưỡi!

Ba người hai truy một trốn, chạy luồn lách từ ngõ này sang ngõ khác. Rốt cục điểm yếu về Cương khí của Phạm Vân đã lộ ra, gã thở hồng hộc như trâu, tốc độ giảm dần. Còn hai người Trần phong thì vẫn còn rất sung sức, nhờ có Ma pháp lực nên Cương khí của bọn hắn được tiết kiệm rất nhiều, lại thêm bọn hắn đều là Linh thể, tốc độ sản sinh Khí là nhanh hơn người thường không biết bao nhiêu lần.

Tên kia đang cố gắng chạy đi thì bỗng dưng cảm giác sau đầu mát lạnh, theo bản năng mà cúi người xuống, thân thể theo đó mà ngã xuống đất, lăn lông lốc trên đường. Nhờ đó mà hắn né được một luồng Đao khí cực kì khủng bố của Trần Phong. Đao khí này là do Trần Phong ngưng tụ từ nãy đến giờ, đừng nói là hắn, dù là Bảo khí cấp một có khi còn bị hắn chém ra làm đôi!

Phạm Vân lồm cồm bò dậy, thân thể ngả nghiêng như người say rượu, sau lưng thỉnh thoảng có máu tươi phun ra, đó là do những Giao Long khí của Trần Phong lưu lại trong cơ thể hắn vẫn chưa bị xóa đi, vẫn đang phá hoại điên cuồng cơ thể gã.

"Ta phải chống đỡ, chỉ cần dăm phút nữa sẽ có người trong bang đến cứu ta. Ta phải cố. Đám chó săn này sao có thể lấy mạng ta?"

Gã hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh. Hai tay giơ lên cao làm bộ dáng đầu hàng, quát lớn:

"Ta chịu thua! Chúng ta không thù không oán, cần gì đuổi tận giết tuyệt. Nếu có kẻ nào trả giá để các ngươi giết ta thì ta nguyện trả giá gấp đôi gấp ba! Ta là người của bang...."

Gã còn chưa nói xong liền phải trốn tránh, vì Thành từ lúc nào lấy ra một cây nỏ, lắp tên bắn. Mũi tên này cũng là Bảo khí, phối hợp với Cương khí của hắn thì bắn thủng cơ thể cao thủ Ngoại cương trung kì là cực kì dễ dàng! Trần Phong thừa cơ đó lao lên, quanh thân Cương khí hóa thành Giao Long, một tiếng rồng ngâm vang chấn màng nhĩ Phạm Vân rung lên liên hồi, sau đó cái miệng rộng đớp tới, cực kì hung bạo.

Trần Phong là vậy, nếu có thể nói chuyện, hắn sẽ ngồi xuống thảo luận với đối phương. Nhưng nếu hắn thấy không thể nói chuyện thì sẽ lập tức ra tay, không dài dòng, ra tay chớp nhoáng, khiến đối thủ không thể vận dụng toàn bộ thực lực liền bị đánh bại!

Phạm Vân hít thở sâu, lập tức phản ứng. Gã tuy đã suy yếu nhưng vẫn là cao thủ Ngoại cương, hai tay vươn ra bắt lấy hàm răng của Giao Long.

"Áp lực thật khủng khiếp, tên này chắc hẳn là Ngoại cương hậu kì thậm chí đỉnh cao!"

Bàn tay hắn ngày càng run rẩy, chỉ cần thêm chút ít nữa thôi sẽ bị Giao long xé thân, đứt đoạn hai tay.

"Nghĩ đi, Giao Long có điểm yếu gì...nghĩ đi...."

Trước ranh giới sinh tửu Phạm Vân đột nhiên thông minh lên, tri thức mấy chục năm qua bị ngắn ngưng tụ lại, tìm cách phá giải. Gã lập tức buông tay, chân đạp mạnh về phía trước để bật lùi, sau đó bùng nổ Cương khí, hai tay liên tục biến đổi, chộp đến vị trí ba tấc của Giao Long.

Rốp rốp, rắc!

Giao long kình không ngờ bị phá vỡ, hóa thành một đám sương mù bay đầy trời.

"Ha ha, chết đi cho ta!"

Phạm Vân cười gằn, hai mắt đỏ bừng, đang định phản công thì cảm thấy đầu gối đau nhức, một áp lực khổng lồ đè lên hai đầu gối gã, khiến gã ngã khụy xuống. Sau đó thì một kiếm đâm tới, xuyên qua lồng ngực gã.

"Sao có thể...."

Hai mắt hắn trợn trừng, trắng dã, cố gắng di chuyển. Tuy cao thủ Ngoại cương có sức sống mạnh mẽ nhưng khi bị đâm xuyên lồng ngực thỉ cũng không khác người thường là bao, chỉ chết chậm hơn chút mà thôi.

Trần Phong ho khan một chút, thở ra một hơi, lại niệm pháp ngữ, hóa ra mấy hỏa cầu đem xung quanh đốt cháy sạch sẽ, ngay cả vết tích chiến đấu cũng bị xóa đi. Xong xuôi bọn hắn liền bỏ chạy, tốc độ cực nhanh.

Mấy phút sau có một nhóm ba người đi đến, phát hiện hiện trường liền biến sắc, một người nói:

"Chết rồi. Phạm Vân dù gì cũng là cao thủ, vậy mà mới kêu cứu được mấy phút đã bị kẻ địch chém giết. Thật đáng sợ."

Một người khác gật đầu, đáp:

"Chẳng lẽ là người của hai Bang kia? Hay là Tam gia? Hoặc là Thợ săn công hội? Hoặc là hai lão già kia?"

Một người trông có vẻ như là đội trưởng, lắc đầu nói:

"Không phải. Nếu là bọn hắn thì chẳng cần hủy thi diệt tích làm gì. Ra tay là kẻ khác."

Hắn vuốt lấy vết thương trên ngực của Phạm Vân mà không khỏi nhíu mày, suy nghĩ rất mông lung. Một lúc sau hắn mới đứng dậy, trong tay bắn ra mấy chục đạo Cương khí, chém nát cơ thể của Phạm Vân rồi nhanh chóng rời đi.

"Đi thôi, đám cảnh vệ thành Minh Dương sắp đến rồi."

*****

Một đêm trôi qua, không có tin tức gì lan truyền đi. Bởi xác chết đã bị chém nát, rất khó xác định là ai, nhưng từ thân thể vẫn phán đoán được đây là một võ giả, thực lực không hề thấp. Võ giả với nhau thường có hiềm khích, chém giết nhau là chuyện xảy ra thường xuyên, khó có thể cản được. Nhưng xảy ra trong thành Minh Dương thì lại khác, bởi vậy Thợ săn công hội đã phái ra một số người điều tra, nhưng không thu hoạch được gì nhiều.

Mấy ngày sau nữa lại có một vụ án rúng động, một tên cao thủ Ngoại cương bị đánh chết, hiện trường vì phat hiện sớm nên không bị phi tang, khiến võ giả toàn thành đều sững sờ, lo lắng. Nhiều người đoán rằng đây là các thế lực tranh chấp địa bàn, cũng có thế lực lại cho rằng có một tên cuồng nhân giết chóc, muốn đem cao thủ Ngoại cương chém giết. Rất nhiều dị bản được truyền đi, trong lúc đó.....

Trong trụ sở Hổ Báo Bang.

Trần Phong kêu rên một tiếng, cuối cùng cũng đem dị chủng Chân khí từ trong cơ thể đánh ra. Đối thủ lần này của bọn hắn rất mạnh, hơn nữa tư liệu có được lại khá cũ, không phản ánh đúng thực lực của người này. Hắn ta đã là Ngoại cương hậu kì cao thủ, chiến lực gấp năm sáu lần Phạm Vân, hơn nữa còn mang theo Bảo khí. Hai người bọn hắn chiến đấu cực kì gian nan, rốt cục Trần Phong phải liều mình chịu đòn, áp sát mới giết nổi hắn.

Cũng vì vậy mà bọn hắn không kịp phi tang hiện trường, nên cái chết của tên kia mới lộ ra.

Bên kia Thành cũng đang chữa thương, so sánh với Trần Phong thì hắn nhẹ hơn một chút, nhưng cũng không dễ chịu chút nào. Cánh tay phải bị gãy, xương sườn rạn nứt, trên da chi chít những vết thương do kiếm khí tạo ra.

Thạch Hà đi tới, tay cầm hai tách trà, đưa cho hai người, nói:

"Uống đi, có thể khôi phục lại tám phần đấy. Hai đứa liều quá, không thể làm việc này nữa, hiểu không?"

Trần Phong nhấp môi, cảm thấp nước trà vậy mà hơi ngọt, uống vào có cảm giác đau đớn bay hết, thay vào đó là cảm giác lâng lâng sung sướng. Trên cơ thể các vết thương cũng nhanh chóng liền lại, không để lại chút sẹo.

"Cháu hiểu rồi. Giờ dù muốn thực hiện kế hoạch nữa cũng không được, bởi bọn chúng đã có sự chuẩn bị, không thể đánh giết thêm bất cứ người nào nữa."

Thạch Hà gật đầu, ừ một tiếng rồi nói:

"Nhưng bọn chúng cũng đã mất đi hai cao thủ cấp Ngoại Cương, hẳn không dám gây chuyện với chúng ta nữa."

Đáng tiếc chuyện này diễn ra không được bao lâu. Bang hội đứng thứ hai trong bốn bang không kìm được mà ra tay, toàn lực chèn ép Hổ Báo bang, khiến bọn hắn dù muốn ngóc đầu lên cũng không được, đành phải nhượng lại địa bàn.

Trong thời gian này thành Minh Dương cũng náo nhiệt hơn không ít. Không ngờ Thanh Long Giang tông lại chọn thành Minh Dương làm nơi tuyển chọn các nhân tài cho vùng phía Tây Phủ, vì vậy mà các nhân tài của hai thành khác cũng đã đến đây. Thỉnh thoảng lại có thể thấy cảnh những người trẻ tuổi khiêu chiến nhau, phô trương các loại võ học võ kỹ, rất đặc sắc.

Vì là chủ nhà nên học viện Minh Dương bị khiêu chiến nhiều nhất, và cũng thua trận nhiều nhất. Thẳng đến khi Lê Nghĩa, Trần Lâm, Thanh Hoa,... các nhân tài bậc này ra tay mới có thể đánh bại đám người kia, cứu vớt danh dự của thành Minh Dương.

Phạm Việt cũng đến, hắn vẫn phong thái lạnh lùng như vậy, nhưng bên cạnh hắn lúc này lại có Đỗ Tuyết Lan, hai người sóng đôi đi với nhau, rất đẹp mắt. Có lẽ sau một trận chiến ở Minh Dương bí cảnh thì hắn đã tỉnh ngộ, không còn như trước đây nữa.

Rồi mấy ngày sau, Triệu Hảo xuất hiện. Tên này không ngờ đã tu thành Ngoại cương, Cương khí hùng hậu, chất lượng cực cao, thậm chí chiến lực đã gần có thể sánh ngang với Lê Bá Long - nhân tài trẻ tuổi của thành Quỳ Dương, chỉ còn thua có Phạm Việt nữa thôi. Nhưng hắn cũng không hề tìm đến Trần Phong để gây sự, mà ngày ngày chỉ tập trung rèn luyện, khiêu chiến, tạo ra danh tiếng rất lớn.

Hết chương 176