Chương 337: Trở về

Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 337: Trở về

"Sau một tháng rồi hãy nói."

Nói xong, Ôn Bình đã là chuẩn bị rời đi.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, tiếp tục ở lại đây cũng không có tác dụng gì. Tản bộ một vòng, về đi tiếp thu thể hồ quán đỉnh, lại tìm một nơi yên tĩnh nhận lấy ban thưởng tăng lên cảnh giới... Nếu như mệnh hạch lắc lư một chút.

Cho mình ban thưởng gấp đôi, vậy hắn coi như là Thần Huyền cảnh.

Lúc này, bọn người Cơ Lương Bình trong phòng khách sạn đi ra.

"Thi Hoa, đi, trở về." Ôn Bình nói xong, trực tiếp tựu lôi kéo Thi Hoa đi xuống dưới.

Nhìn xem bóng lưng Ôn Bình rời đi, Lộ Hợi hai người không đi theo, nhưng mà Lộ Hợi lại hỏi một câu luôn muốn hỏi, "Ôn huynh đệ, không biết ngươi đến từ hồ nào, thế lực nào?"

"Ngươi đoán."

Ôn Bình để lại một câu nói, biến mất trong biển người.

Ôn Bình vừa đi, Lộ Hợi hai người cũng không phải thất vọng như thế, một tháng mà thôi, bọn họ đều chờ được.

Thứ tốt không sợ chờ!

Lại nói Ôn Bình, lúc mang bọn người Chiêm Đài Thanh Huyền đi đến lối ra Vân Hải chi đô, hai nam nhân từ trong ngõ hẻm đi ra.

Nhìn xem bóng lưng Ôn Bình, sau đó nói chuyện với nhau.

"Niềm vui bất ngờ."

"Đúng a, không nghĩ đến phía sau Bất Hủ tông lại còn có Tuyền Qua thần tượng bực này, khó trách có thể giết bọn người Nam Cung Vấn Thiên."

Lại nói tiếp một câu, hai người cùng ngày liền rời đi Vân Hải chi đô.

Mà một bên khác, Ôn Bình thì là mang theo một đoàn người vừa chơi vừa đi.

Trong lúc đi đến, bỗng nhiên nhìn thấy một nam một nữ, nhưng mà, người nam vóc dáng giống nam nhưng lại có gương mặt của nữ. Mắt hạnh mày ngài, răng trắng môi hồng, lúc nhìn người phi thường ôn nhu. Mà nữ nhân ở phía đối diện, vừa vặn tương phản.

Nữ nhân là mày rậm mắt to, thô cuồng đến cực điểm.

Nương theo lấy hai người đối thoại, người chung quanh đều đang cười.

"Lão công."

"Lão bà."

Chỉ là hô một tiếng như thế, liền khiến cho những người vây xem cười to vang dội.

Diệu Âm lôi kéo Thi Hoa cùng Lâm Khả Vô xâm nhập trong đám người, nhìn xem hai người, vui mừng không thôi, càng không ngừng vỗ tay bảo hay.

Ôn Bình cũng đến gần, đang nhìn hai người đối thoại vui vẻ, Cơ Lương Bình nói chuyện, "Ôn tông chủ, đây là thứ mà chỉ Vân Hải chi đô mới có. Hoán Kiểm Hí, mang lên một cái vòng trắng đặc chế, tựu có thể hoán đổi mặt với người đối diện trong một khắc."

"Có ý tứ." Quả nhiên, thiên địa to lớn, không thiếu thứ lạ a, "Đúng rồi, vòng trắng kia là gì?"

"Không biết, người hát Hoán Kiếm Hí, cũng là thủ nghệ gia truyền. Nhưng mà bọn họ làm vòng trắng bán, cũng không che giấu..." Cơ Lương Bình chỉ tay đến phía một đứa bé trai ở bên đoàn người, quả nhiên, trong tay đứa bé đang nắm lấy một chiếc vòng trắng.

Đầu người lớn như thế, hơi trong suốt, Lâm Khả Vô bây giờ cũng nghe được người bên ngoài giải thích, đang ở kia hỏi thăm giá cả.

"Tiểu tử, bán thế nào?"

"1 viên bạch tinh một đôi."

"Mua, cho ta thêm mấy đôi." Lâm Khả Vô nghĩ đến, mang về cho các sư huynh sư đệ, làm giải trí.

Thứ kiếm cơm cũng bán, người biểu diễn này thật đủ đặc biệt.

Ôn Bình vừa nghiêng đầu, nhìn sang bọn người Lâm Khả Vô.

Lâm Khả Vô đang mua vòng trắng, Diệu Âm cũng đang hỏi vòng trắng là làm từ gì, chỉ có Thi Hoa ở đó buồn bực.

Ôn Bình chợt muốn đi qua, hỏi thăm Thi Hoa, mà Cơ Lương Bình lại nói, "Ôn tông chủ, đừng xem... Ta biết nàng đang suy nghĩ gì. Nàng không quá nguyện ý đi theo ngươi về Thương Ngô thành."

"Vì sao?"

"Nàng là một hài tử tự cường, cảm thấy có lỗi với ngươi, được ngươi cứu, lại thiếu ngươi ân tình, cho nên nàng rất muốn trả... Nếu ở bên cạnh ngươi, sẽ chỉ chịu ân trạch của ngươi, không trả nổi."

"Cho nên..." Ôn Bình đoán chừng Thi Hoa tối hôm qua khẳng định tìm Cơ Lương Bình hàn huyên thật lâu.

Cơ Lương Bình trả lời, "Cho nên, ta sẽ thu nàng làm đệ tử. Để nàng sau này theo ta tu hành, ở chỗ ta, ngươi cũng có thể yên tâm."

"Ta biết ngay." Thật ra, Ôn Bình đã sớm dự liệu được tất cả mọi thứ.

Lúc trước, Kháo Sơn tông hủy diệt, nàng hẳn là ở trong võ quán, cho nên trốn qua một kiếp.

Thế nhưng là nàng lựa chọn rời đi, mà không phải đầu nhập hắn.

Hiện tại, vẫn như cũ dạng này...

Nữ nhân tự cường, thật đúng là khó nắm bắt a.

"Được rồi, tựu để hắn đi theo ngươi đi." Ôn Bình nói xong, lập tức lấy ra một viên Tàng giới, nhét bản Huyền cấp công pháp, cùng mấy quyển Hoàng cấp thượng phẩm mạch thuật, ngoài ra còn một trăm viên bạch tinh ở bên trong, "Cơ viện trưởng, thay ta giao cho nàng đi, ta đưa cho nàng... Đoán chừng nàng cũng sẽ không nhận."

"Ừm." Cơ Lương Bình khẽ gật đầu.

"Được, vậy ta liền đi." Ôn Bình vừa nghiêng đầu, nói với Chiêm Đài Thanh Huyền ở một bên, "Thanh Huyền trưởng lão, giúp ta đi lôi hai gia hỏa kia lại. Chơi mãi không dừng."

Cứ như thế, hai người tên Bình mỗi người đi một ngả.

Cơ Lương Bình mang theo Thi Hoa đi, lúc chia tay Ôn Bình, hai người đều phất tay thăm hỏi.

Không có quá nhiều.

Thế nhưng Thi Hoa thầm thề trong lòng, tương lai nhất định phải trở thành cường giả trên Thần Huyền, như thế mới có thể chân chính đứng ở bên cạnh Ôn Bình. Trợ giúp hắn, bảo hộ hắn, giúp hắn đánh hạ tất cả địch nhân.

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, Vân Hải chi đô, vậy mà bắt đầu nhỏ mưa.

Mưa phùn mông lung khiến cho Vân Hải chi đô có một loại cảm giác buồn phiền.

...

Hai ngày sau, Ôn Bình mang theo hai người Lâm Khả Vô dạo quanh hết Vân Hải chi đô, hai người Lâm Khả Vô mua một đống đồ vật, cũng là một số đồ chơi chỉ có ở Vân Hải chi đô. Thế nhưng đều không thú vị như Hoán Kiểm Hí.

Sau đó, trải qua hai ngày rưỡi trên phi chu, Ôn Bình vững vàng trở lại Thương Ngô thành, rơi xuống trên Nhiễu sơn.

Lúc này là ban đêm, tất cả mọi người đang ôn lại « Tru Tiên », sau khi nghe thấy động tĩnh, lập tức ra khỏi Quan ảnh thất.

"Tông chủ, đừng vạch trần chúng ta." Lâm Khả Vô, Diệu Âm mang ngay lên vòng trắng, sau đó hạ phi chu.

Tiếp đó, Diệu Âm ẩn ý đưa tình mà nhìn xem Vân Liêu, nhưng mà gương mặt lại là của Lâm Khả Vô, trông quỷ dị vô cùng.

"Cái quỷ gì?" Dương Nhạc Nhạc bị giật nảy mình, "Diệu Âm sư muội, có ma a, dáng người còn đó a, sao mặt lại phế như thế? Oa, ta lần đầu tiên thấy được nàng ánh mắt nam nhân nhìn xem Vân trưởng lão."

Vân Liêu lập tức tằng hắng một tiếng, không biết nên nói cái gì.

Sau đó, Lâm Khả Vô đi đến, dùng mặt của Diệu Âm kề gần Tần Mịch, sau đó thấp giọng nói: "Thiếu gia, ta xoa bóp lưng cho ngươi đi... Thiếu gia, có muốn ta xoa bóp vai giúp ngươi hay không!"

"Cút!"

Tần Mịch nổi da gà chạy khỏi chỗ, lập tức giận mắng một tiếng.

Trong tiếng cười vang của Lâm Khả Vô cùng Diệu Âm, Ôn Bình thu phi chu vào trong tầng hầm ngầm.

Sau đó, cùng đám người hàn huyên vài câu rồi trở lại Thính Vũ các.

"Hệ thống, tiếp nhận ban thưởng."

【 Thể hồ quán đỉnh, tiếp nhận thành công. 】

【 Ngẫu nhiên giải tỏa khu vực kiến tạo... Giải tỏa thành công —— ra địa bàn mới sau Nhiễu sơn. 】

【 Đang tiếp nhận thăng cấp cảnh giới, phải chăng sử dụng Mệnh Hạch Điếu Trụy? 】

"Sử dụng!"

Ôn Bình tháo Mệnh Hạch Điếu Trụy sạch sẽ ở cổ ra, sau đó lắc nhẹ.

Tử sắc thủy tinh tản mát a vầng sáng đặc biệt.

Rồi sau đó động.

Thanh âm của hệ thống lập tức quanh quẩn ở bên tai, "Mệnh hạch lắc lư, cảnh giới tăng lên gấp bội, phải chăng hiện tại phát ban thưởng?"

"Phát!"

Dứt tiếng, Ôn Bình cảm giác giống như có dương quang phổ chiếu ở trong lòng.