Chương 1: xuyên việt

Xuyên Việt Về Thời Nhà Lý

Chương 1: xuyên việt

Đọc hết chương cuối một truyện xuyên không - quân sự do một tác giả người Trung Quốc viết, Lý Văn Võ trầm tư suy nghĩ "người Trung Quốc thật là Tự cao tự đại, ngang ngược lúc nào cũng cho mình là nhất, là thiên triều trung tâm của thế giới coi hết thảy các dân tộc khác chỉ là mọi dợ là thấp kém không bao giờ sánh bằng bọn họ, dường như cái tư tưởng bành chướng đã ăn sâu vào máu thịt người phương Bắc rồi, ngay cả những truyện do bọn họ viết cũng sặc mùi bá chủ"

Nếu là một người Việt Nam thì tất thảy ai cũng biết lịch sử chúng ta có hơn 1000 năm Bắc thuộc, hơn 1000 năm dân ta phải sống trong cảnh cai trị bóc lột của dân phương Bắc, trong những năm tháng đen tối đó có rất nhiều những anh hùng không chịu được sự cai trị tàn ác mà đã đứng lên khởi nghĩa muốn giành lại độc lập dân tộc phá tan xiềng xích của bọn xâm lược lên dân ta, nhưng tất cả những cuộc khởi nghĩa đó đều thất bại nếu có thành công cũng chỉ được một thời gian ngắn rồi lại bị đàn áp trong biển máu. Hai bà Trưng khởi nghĩa lấy phận đàn bà mà giành lại non sông tự do cũng chỉ được vài chục năm rồi sau cũng bị Mã Viện diệt, không những thế Mã Viện còn cho đúc cột đồng khắc "đồng trụ chiết, Giao Chỉ diệt" ý nói cột đồng mà đổ thì sẽ giết sạch dân ta, cái thói bạo ngược hống hách đo truyền từ đời này sang đời khác của lũ xâm lăng, dân ta sợ hãi lũ cướp nước bạo tàn, mỗi người đi qua cột đồng cầm một viên đá xếp vào sau lâu dần thành toà núi nhỏ. Thiết nghĩ dân ta không phải hèn nhát mà vì giặc quá đông quá hung tàn hơn nữa nhân dân không có người cầm đầu dẫn dắt sao dám chống lại bình hùng tướng mạnh của phương Bắc. Quả như vậy năm 939 dưới sự dẫn dắt của Ngô Quyền dân ta đã giành lại được độc lập dân tộc sau hơn 1000 năm Bắc thuộc lập nên nhà nước phong kiến đầu tiên tự chủ mở đầu kỉ nguyên độc lập với tư cách một nước, một dân tộc tự trị, từ đó về sau các nhà tiền Đinh, tiền Lê, Lý, Trần, Hồ, hậu Lê, Nguyễn thay nhau nắm quyền đất nước giữ vững độc lập "tuy mạnh yếu từng lúc khác nhau nhưng hào kiệt thời nào cũng có" cùng các triều đại phương Bắc mỗi bên xưng đế một phương.

Lý Văn Võ vốn là sinh viên năm 3 Học viện cảnh sát nhân dân từ nhỏ đã rất mê lịch sử không những sử nước Việt Nam mà sử Trung Quốc cũng rất mê, hắn đọc rất nhiều sách nói về lịch sử Việt Nam luôn thấy nước mình ăn thiệt thòi từ Trung Quốc quá nhiều, vốn lãnh thổ nước Văn Lang cổ bao gồm cả 2 tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây của Trung Quốc nhưng từ lâu đã bị thôn tính dân Việt phải chạy lánh nạn xuống phía Nam, mặc dù như thế vẫn không thể yên với dân phương Bắc, chúng tiếp tục nam tiến quyết thôn tính hết các tộc Bách Việt mới thôi, càng biết nhiều Võ càng hận Trung Quốc thấu xương. Lịch sử Võ học ở trường nói quân Mĩ xâm lược Việt Nam đã gây nên bao nhiêu nợ máu cho dân ta, đấy mới chỉ là mấy chục năm mà còn là thời hiện đại hạn chế bởi nhân quyền dư luận và nhiều thứ khác giằng bộc hơn nữa quân Mĩ cũng được coi là văn minh không làm chuyện đồ sát người vô tội quá mức tàn ác như thời cổ đại, Võ đã xem nhiều phim nói về chiến tranh cổ đại, thời ấy quân đội đi tới đâu thì dân chúng bị tàn sát tới ấy thê thảm lắm, ấy thế mà dân ta lúc bị Mĩ xâm lược cũng chết nhiều lắm oán hận tận trời, thế thì Trung Quốc với hơn 1000 năm đô hộ với bản tính hiếu sát thì bao nhiêu dân ta đã chết vì bàn tay độc ác quân thù đó quả là một con số thiên văn. Võ nghĩ nếu nói kẻ thù truyền kiếp số 1 của dân Việt ta là ai thì chắc chắn vị trí đầu bảng không bao giờ có thể thoát khỏi tay Trung Quốc, tuỳ từng giai đoạn lịch sử mà quan hệ của ta với Trung Quốc lúc là bạn lúc là địch nhưng có lẽ thù địch chiếm đa số. Học trong trường vũ trang càng làm cho Võ quan tâm hơn tới mối quan hệ Việt - Trung này, hoàng xa mất về tay Trung Quốc là một minh chứng cho bản tính cháo trở của người phương Bắc, đã thế dạo gần đây hết vụ giàn khoan HD981 lại sảy ra liên tiếp các vụ khiêu khích của quân Trung Quốc làm cho an ninh nước ta rất căng thẳng nguy cơ chiến tranh leo thang nghiêm trọng, chả thế mà trường học viện cảnh sát của Võ đã phải trực ứng chiến 100% quân số trong mấy tháng liền tất cả sinh viên luôn đặt trong tình trạng khẩn cấp.

Càng nằm ngẫm nghĩ Lý Văn Võ càng thấy Việt Nam ta quá nhỏ bé và dễ bắt nạt, từ xưa đã bị Trung Quốc đè đầu cỡi cổ quen rồi, có lẽ cũng không trách được bởi họ là nước lớn hơn 1 tỷ dân cơ mà, nhiều lúc Võ nghĩ giá như các vị vua trước đây của nước Đại Việt cổ tài giỏi hơn, các triều đại trước mạnh mẽ hơn đưa dân tộc ta phát triển hùng cường dân ta đủ ăn đủ mặc phát triển đông đúc lúc đó sẽ bớt bị Trung Quốc giết hại, dân càng đông thì quốc lực càng mạnh thì lúc bấy giờ đâu có đến nỗi bị phương Bắc bắt nạt như thế. Một suy nghĩ hão huyền bỗng hiện lên trong đầu Võ "giá như mình mà có thể xuyên việt về thời xưa giống như các nhân vật trong truyện thì thật tốt, biết đâu mình có thể xây dựng một vương triều thịnh vượng chưa từng có trong lịch sử Việt Nam đưa dân tộc phát triển mạng mẽ, lúc đó sẽ không phải sợ Trung Quốc nữa" ước muốn hão huyền có lẽ sẽ không bao giờ thành sự thật Võ cười diễu rồi đứng dậy mặc quần áo chuẩn bị một ngày học tập mới.

Sáng hôm nay Võ có 4 tiết luật hình sự cuối cùng theo lịch của phòng đào tạo thì tuần sau sẽ thi hết môn, ngồi trong lớp nghe thầy nói về luật rất buồn ngủ đôi mắt Võ muốn nhíp lại, dường như tiết nào của thầy Dương cũng thế tất cả học sinh đều mơ màng đứa thì ngáp ngủ đứa thì nhìn ra cửa sổ rồi mơ mộng cái gì đó linh tinh kể ra cũng chỉ có mấy đứa bàn đầu là có vẻ chăm chỉ nghe giảng bởi khoảng cách quá gần thầy dù muốn không tập trung hay ngủ gật cũng khó sẽ bị bắt ngay lập tức, bọn học viên cứ bảo nhau là giọng ông thầy này có ma lực hay sao ấy mà mỗi lần thầy giảng bài là các sinh viên buồn ngủ, có đứa còn trêu đùa bảo ghi âm bài thầy giảng để về lúc khó ngủ bật lên biết đâu sẽ dễ ngủ hơn. Võ lấy tay nhéo vào đùi mình một cái cho cơn buồn ngủ bớt đi vì nghe bảo hôm nay có đội điều lệnh trường sẽ kiểm tra, Võ không muốn bị ghi vào sổ như thế sẽ rất khó cho việc phấn đấu vào Đảng một loại chuẩn đầu ra của trường mà các sinh viên bắt buộc phải đạt được nếu muốn tốt nghiệp ra trường. Thấy thầy Dương đang mải giảng bài Võ lấy trong gầm bàn ra quyển Việt Nam sử lược, đây là cuốn sách Võ mượn trên thư viện vẫn đang đọc dở, trong trường học viện cảnh sát có rất nhiều thời gian để đọc sách vì sinh viên phải sống nội chú không được tự tiện ra ngoài vì vậy ngoài thể dục ra cũng chỉ có đọc sách là cách giết thời gian duy nhất. Võ dở tới chương nói về thời nhà lý triều đại phong kiến đầu tiên của Việt Nam kéo dài hơn 200 năm, hôm trước Võ nhớ đã đọc tới chỗ nói về Lý Cao Tông một vị vua trẻ của triều Lý lên ngôi khi chưa đủ 3 tuổi, đọc tới đoạn này Võ thở dài vùa 3 tuổi thì biết gì mà trị nước quốc gia không suy yếu mới là chuyện lạ sao ngày xưa họ có thể để 1 thằng nhóc vắt mũi chưa sạch nắm quyền cái quản đất nước được chứ thật là, chính vì thế nên nhà Lý mới lụi bại dần dần rồi mất cơ nghiệp trong tay họ Trần.

Đang chăm chú đọc sách bỗng nhiên Lý Văn Võ thấy buồn ngủ quá, đôi mắt cứ nhíp lại cố mở ra mà không thể nào mở được. Đáng lẽ khi chăm chú đọc một cuốn sách thì Võ không bao giờ buồn ngủ nhưng không hiểu sau hôm nay lại như vậy có lẽ vì đêm qua thức quá muộn chăng. Cơn buồn ngủ kéo đến đã đánh gục Võ xuống mặt bàn chìm vào giấc ngủ ngon lành mặc kệ trên bục giảng thầy Dương vẫn đang mải miết với công việc của mình và có lẽ một lúc nữa đội điều lệnh trường sẽ đến kiểm tra.

Lý Văn Võ thiếp ngủ trong giấc mơ hắn thấy mình là một đứa bé mặc áo gấm màu vàng thêu họa tiết hình rồng vô cùng đẹp mắt đang được một tên thái giám bế lên ngồi trên chiếc ghế có lẽ cùng bằng vàng nốt, bên dưới là một đám người mặc sắc phục quan lại Đại Việt cổ đang quỳ lạy, trong giấc mơ hắn còn thấy nhiều hình ảnh kì lạ cổ quái khác mà từ bé tới lớn Lý Văn Võ chưa bao giờ nhìn thấy những người nhìn như xa lạ như lại rất thân quen, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen dài nước da trắng nõn nhìn hắn với ánh mắt đầy yêu thương, lại một người khác cũng mặc áo gấm bằng vàng giống hắn nhìn vô cùng sang trọng và uy nghiêm nhưng nét mặt tiểu tụy,... rất nhiều những gương mặt lạ không quen biết cứ hiện lên lần lượt lướt qua trong giấc mơ của Lý Văn Võ như thể đó vốn là những thứ hắn từng tiếp xúc, từng biết qua, có người thì rõ ràng có người thì mờ nhạt không thể nhớ rõ khuôn mặt. Một cơ đau nhói trong đầu khiến Lý Văn Võ tỉnh dậy, xoa xoa huyệt thái dương cố làm giảm đi cảm giác đau đầu Lý Văn Võ nhìn hai tay bỗng nhận ra cánh tay non nớt trước mắt đâu phải của hắn, nên nhớ hắn là sinh viên năm 3 học viện cảnh sát nhân dân năm nay cũng đã 21 tuổi còn cánh tay trước mắt này là của một đứa bé đâu phải của hắn, giật bắn mình dường như không thể tin vào mắt mình Lý Văn Võ đưa đôi tay nhỏ bé lên khuôn mặt sờ xoạng, những ngón tay chạm vào làn ra mềm mại trên khuôn mặt càng kích thích tâm tình hoang mang của hắn, hắn không hiểu chuyện gì sảy ra hắn nhớ là mình đang nằm ngủ trong lớp học sao tự nhiên lúc tỉnh dậy lại biến thành một đứa bé cùng lắm khoảng 3 tuổi thế này? Còn nữa đây là đâu? Sao lại khác lạ như vậy, đây đâu phải là lớp học mà hắn biết.