Chương 72: Mặt ai dày hơn ai?

Xuyên Qua Làm Tô Gia Áo

Chương 72: Mặt ai dày hơn ai?

Gia Áo cười gian xảo, xoa xoa cằm, cố ý nói thành tiếng: "Chà, khuôn mặt xinh đẹp thật... Thuần Khanh đang ngủ rất say... Cơ hội đánh mất, thì không thể lấy lại đâu nhỉ?"

Nói rồi cô dùng tay phác họa trên khuôn mặt anh, từ vầng trán cao luôn được che phủ dưới lớp tóc mái, đôi mắt long lanh nhắm nghiền chỉ để lộ hàng mi cong hơi run rẩy... Gia Áo cười thầm, anh không diễn giỏi như em nghĩ ha?

Tay cô sượt một đường theo cái mũi dọc dừa, trượt xuống má. Làn da mềm mịn của anh làm cô thấy nghiện, cứ xoa xoa nắn nắn, đến nỗi má anh hiện lên đỏ ửng mịn màng.

Ừm, còn đôi môi ngọt ngào nữa chứ, thật mềm... Tay cô chỉ cần lướt qua lướt lại môi anh thôi mà mặt anh cứ đỏ lên từng chút.

"Da của con trai mà cũng mịn thật... Thuần Khanh ơi là Thuần Khanh, anh không tỉnh nữa là em ăn luôn anh đấy!"

Thuần Khanh trong lòng run lên, tim đập loạn xạ, tiếp tục giả vờ say, chết cũng không mở mắt.

Gia Áo đưa tay mở cà vạt cho anh, từng chút từng chút một, chậm chạp, nhẹ nhàng mà thô lỗ. Cô biết cái người kia đang ngứa ngáy trong lòng nên cố tình như vậy.

Từng cúc từng cúc áo mở ra, ngón tay cô không quên cố tình sượt qua lồng ngực trắng nõn và rắn chắc của Thuần Khanh.

Sau khi mở hết các cúc áo, cô định vào phòng tắm lấy thau nước và khăn, nhất là vài miếng băng để tiếp tục chơi "tình thú", nhưng Thuần Khanh tưởng cô định chạy nên nhanh tay kéo lại: "Thê quân... Em sợ không làm chủ được bản thân sao?"

Hai má đỏ ửng, đôi mắt gian xảo, nụ cười yêu nghiệt.

Aaaaaa, tiểu bạch thỏ do say rượu nên đã biến thành tiểu hắc lang!

Đương nhiên, đó là suy nghĩ của mấy kẻ không biết Thuần Khanh giả say thôi! Chứ anh tuổi gì mà đòi lừa Gia Áo???

"Không phải, anh buông tay ra đi!" Anh giả say tiếp đi để em đi lấy băng coi, haha, tưởng tượng ra cảnh miếng băng tan chảy từng chút trên làn da trắng mịn của Thuần Khanh, làm anh không nhịn được rên rỉ xin tha...

Ớ? Cái gì nóng nóng chảy xuống miệng vầy nè?

Hic, cảnh Thuần Khanh chủ động ôm hôn cô đâu? Sao chỉ còn cảnh cô tông cửa chạy mù khói ra ngoài để lại sau lưng tiếng gọi đinh tai của mẹ vậy?

Quá mất mặt, cô lại có thể chảy máu cam, chỉ tự YY thôi mà cũng chảy máu cam!

Hic, ai cho cô cái mặt khác để đối diện với Khanh mỹ nhân đi, mà có khi có cái mặt khác cô cũng không dám...

Gia Áo bay ra công viên gần nhà, nhảy hẳn lên ngọn của cái cây cao nhất để gió thổi bay đi sự xấu hổ của bản thân.

Khoan, thời điểm này không phải lúc để thư giãn!

Hình như Lăng Sương Hoa đã thả một tên khá nguy hiểm ra để mưu sát bản thân nhỉ? Ác thật!

Hình như là một cao thủ? Còn là nguyên nhân làm Thuần Khanh trúng độc...

Theo như kế hoạch mà cô suy tính với Nhan Lam Đình, thì Thuần Khanh vẫn phải trúng độc, đương nhiên là độc giả - triệu chứng giống nhau nhưng sẽ tự tiêu tán sau một tuần qua bài tiết.

Hôm sau, Thuần Khanh mặt không đỏ tim không đập gọi Gia Áo dậy đi học, làm cô hận nghiến răng. Vì cái gì chứ? Anh là nam nhân Đông Nữ anh không ngượng, cô sao phải ngượng?

Nhưng nhớ lại cảnh rất "có thể diện" tối qua, thái độ của cô từ hoa mười giờ buổi sáng chuyển thành hoa hướng dương về khuya...

Sau đó, lấy hết tốc lực ăn sáng, chạy vèo ra khỏi nhà.

"Con đi đâyyyyyyy."

"Nha đầu chết tiệt, làm gì vội vàng thế hả? Cả buổi sáng không nhìn con rể của mẹ lấy một cái đi ngay là sao???"

Trên lớp, Bạch Tiểu Diệp đẩy đẩy Gia Áo: "Này, cậu hôm nay bị sao vậy? Lúc nào cũng như người mất hồn ấy!"

Gia Áo: "..." tiếp tục mất hồn, cậu chảy máu mũi trước mặt nam thần của mình, có thể hôm sau không uể oải sao?

Quý Thuần Khanh đúng lúc đi tới: "Để tôi xem xem..." nói rồi anh giả vờ xoa xoa trán cô, xoa cằm suy tư: "Thần trí hoảng loạn, khí huyết không thông, chỉ cần tiêm một mũi là ổn thôi."

Nói rồi, anh không biết lấy từ đâu ra một mũi kim tiêm chuyên dùng cho gia súc...dài 10cm!

"Dùng cây kim này!"

Rầm! Đây là tiếng nổ trong óc Gia Áo, cô xù lông lên, hét: "Không cần đâu!"

Thuần Khanh cười ngọt ngào: "Thê quân, bữa trưa đến rồi, sushi và bánh bao hấp, muốn ăn món nào, đều do anh tự tay làm hết đó!"

Gia Áo một bên nuốt ngược nước mắt, một bên thầm mắng anh diễn giỏi như siêu sao Holiwood, một bên...chộp lấy cả hai phần ăn, vừa phân bua xong: "Bao tử của tôi không được khỏe..." thì cúi mặt ăn tới tấp.

Thôi bỏ đi, mặt mũi mất hết rồi, tiếp tục cũng không sao...

Sáng nay vội nên ăn hơi ít chứ bộ...

Thuần Khanh gian xảo lắm cơ, chuẩn bị nhiều thêm 2 phần để ở văn phòng riêng, vì biết với sức ăn của Gia Áo nên anh luôn làm thức ăn với lượng hợp lý nhất. Cô không sợ anh tự làm đói mình.

"Sức khỏe thê quân không tốt thì chiều về nhà nghỉ ngơi đi, bài tập anh sẽ sửa giúp em."

"..." đồ mặt dày!