Ngoại truyện 2: Valentine (phần 1)

Xuyên Qua Làm Tô Gia Áo

Ngoại truyện 2: Valentine (phần 1)

Hôm nay là 14/2.

Mặc dù cả trường không ai không biết vị thầy giáo trẻ xinh đẹp nhất cùng chị đại của trường có hôn ước, nhưng vẫn không ngăn nổi hoa si của thầy giáo xinh đẹp.

Một người như Thuần Khanh, thạo lịch sử, biết quốc tế phụ nữ, quốc tế lao động là bình thường, biết lễ tình nhân? Cũng là bình thường! Bởi lẽ anh dù không muốn cũng không thể không để ý đống quà chất như ngọn núi nhỏ mà anh nhận được trong ngày này. Kể cả tên Tiêu tiểu M luôn chạy tới muốn thể hiện tình cảm mãnh liệt đặc biệt và cũng siêu cấp phiền phức.

Nhớ tới khuôn mặt si mê thiếu điều chảy nước dãi của Tiêu Yêu Diệp, anh lại muốn xin nghỉ ốm.(mia: em thông cảm cho anh. Đẹp trai cũng là cái tội âyyy (^-^)). Nhưng mà anh còn phải đưa thê quân đi học.

Nói mới nhớ, hôm nay là 14/2, vậy mà em ấy chẳng tỏ ra gì đặc biệt cả. Quy luật sinh hoạt gần đây cũng diễn ra tuần tự: sáng ngủ dậy đến trường, tan học đến Mode, bữa tối có mặt ở nhà, ăn xong dẫn anh tới Mode.

Nghe Mạc Vân nói gần đây Vũ Thần dự định mở công ty, tổng bộ đặt ở trung tâm thành phố, là một toà kiến trúc cao ngất xa hoa, mời chuyên gia kiến trúc người Pháp thiết kế nên rất đặc biệt.

Đại bản doanh xây xong sẽ đăng kí kinh doanh, tuyển nhân viên, mời toà soạn, mở họp báo thu hút đầu tư...Gia Áo và Vũ Thần bận tối cả mặt mày.

Hai người đang cùng một vài người nữa có năng lực về kinh doanh chiếm lĩnh cả tầng B2, giấy tờ chất thành núi, truyền thuyết kể lại rằng có người cao to vạm vỡ body 6 múi, không cẩn thận
lọt vào B2, kết quả liền bị chôn sống trong 3 giây, 3 giây sau bị Vũ đại ca đá bay vào thang máy, lẫn lộn với vài tờ giấy A4 chi chít chú ngữ mà chỉ người có siêu năng lực và phi khoa học như Thuần Khanh mới có thể đọc. Từ đó trở đi, ở tầng này, người không phận sự, miễn vào, cũng không dám vào.

Tầng ngầm B1 để anh em trong bang sinh hoạt, tầng ngầm B2 để làm việc.

Giờ mọi người đều tập trung ở B1.

Mà một đám xã hội đen tập trung 1 chỗ sẽ làm gì? Chắp tay nho nhã và nói: "Xin mời các hạ phát biểu ý kiến" rồi "Sau đây là ý kiến của tại hạ..." hay sao?

Không. Tầng B1 tập hợp đủ từ vũ đài cho tới phòng gym, sân luyện võ, phòng tập bắn...vô cùng đầy đủ, vô cùng hiện đại.

Mà khi đó, anh đang ở sàn luyện võ cùng Mạc Vân và hơn hai mươi anh em trong bang với thân phận võ sư.

Nói cũng lạ, Gia Áo thấy anh vẫn đi cùng cô tới Mode, cô thì vùi đầu vào giấy tờ, thấy anh chẳng có chuyện gì làm, sợ anh chán liền mời anh làm võ sư cho bọn Mạc Vân.

Cô rất tự tin về năng lực của anh, dù anh chưa hề để lộ ra ngoài, vẫn cứ đơn thuần là một người con trai yếu ớt dựa dẫm vào thê quân.

Nhưng nếu thê quân đã hăng hái như vậy, anh đành thể hiện bản lĩnh, đánh bại Mặc Vân.

Từ đó anh từ chức vị đại ca ôn nhu thiện lương nấu ăn ngon (mặc dù chưa được ăn bao giờ, cũng không có cái gan đó), là chỗ dựa vững chắc cho bọn đàn em mỗi khi chúng không may chọc phải thủ lĩnh nổi điên, thăng cấp thành thần trong lòng bọn chúng.

So với võ sư, anh càng muốn ở vị trí của Vũ Thần hơn. Nhưng mà chuyện của thê quân, cô đã không muốn cho anh nhúng tay, một người chồng tốt sẽ phải biết điều lui ra, dù trong tim có hơi khó chịu chút.

Thực ra là Thuần Khanh nghĩ nhiều, Gia Áo sợ anh soạn giáo án vất vả lại đi lo chuyện hại não này sẽ không tốt, mới cho anh làm võ sư. Vận động trí óc kèm theo hoạt động thân thể là tốt nhất. Còn công việc...khi nào cô lấy được bằng đại học kinh tế, quang minh chính đại ngồi vào vị trí tổng tài, sẽ diễn lại màn "tổng tài bá đạo khi dễ tiểu thư kí thuần khiết" máu chó hay thấy trên ngôn tình. Thư kí thuần khiết đương nhiên là Thuần Khanh.

Còn hiện tại dù có thành lập công ty, Gia Áo cũng chỉ có thể là tổng tài thần bí sau màn: thứ nhất chưa đủ lớn, thứ hai chưa có bằng cấp.

Định đưa Thuần Khanh lên vị trí này, để đống bằng cấp của anh dìm chết tươi đám đại cổ đông cáo già nhiều chuyện sắp hợp tác, nhưng nghĩ lại, cô lại không muốn đi học mà không có anh, chắc anh cũng không muốn xa cô đâu, nên mới thôi.

Đành để phó tổng Vũ Thần ra mặt chủ trì trong vài măm tới vậy!

Vũ Thần không ít lần nổi điên chửi đổng lên trong lòng: moá, bảy năm sau chứ ít, đồ thủ lĩnh cáo già gian tà, cứ như vậy đẩy cho anh mà đi hưởng thụ cái gì gọi là thanh xuân vườn trường tươi đẹp, tình yêu học đường... Anh khinh!

Anh khinh thì cứ việc khinh, chẳng ảnh hưởng gì tới tính toán đen tối của Gia Áo cả!

"Thuần Khanh, em vào lớp nha!" Gia Áo kéo tay anh, cười sáng lạn. Cứ như vậy bỏ anh chạy vào lớp.
Ngoại truyện 2: valentine (phần 2)
Thuần Khanh bị kéo về từ những suy nghĩ đâu đâu, cười khổ: hình như anh đã hiểu tâm tư của Tiêu Yêu Diệp mỗi khi ngày lễ tình nhân tới bị anh ngó lơ rồi!

Thấy chị đại cuối cùng cũng tách khỏi thầy giáo xinh đẹp, thầy giáo xinh đẹp cũng đã rời khỏi tầm mắt của chị đại một khoảng không gần, đám hoa si lúc này mới dám chạy lại thể hiện tình cảm. Đừng đùa, bọn họ (cả nam lẫn nữ) đều tự nhận xương cốt mảnh mai, mới không dám hành động ngu ngốc trước mặt chị đại đâu! Chê cười ư? Đến cả anh minh thần võ Tiêu hiệu trưởng cũng phải chào thua kìa, ai dám chứ?

"Thầy Quý, đây là chút tấm lòng của em..."

"Aih...chút tấm lòng gì chứ, tránh ra coi! Thầy Quý, em thích thầy, xin thầy hãy nhận lấy quà của em."

Quý Thuần Khanh cười hiền hoà: "Nhưng mà thầy có vị hôn thê rồi, cô ấy sẽ ghen."

Dứt lời, xung quanh anh vang lên tiếng hút không khí, can đảm khó khăn lắm mới gọi lên được bay hơn phân nửa.

Nhưng mà, như lời của Bạch tiền bối (trong lĩnh vực theo đuổi trai đẹp) thì cái đẹp có thể khiến con người ta bất chấp tất cả, nhất là với mỹ nam ngàn năm khó gặp như thầy Quý.

Một nữ sinh mặc chiếc váy đã được cắt ngắn chỉ che được mông cùng áo mở một cúc, để lộ non nửa bộ ngực sữa đẩy đám đông đang chần chờ ra, đi tới trước mặt anh: "Thầy, hôm nay là ngày valentine, tụi em thích ai thì sẽ tặng quà cho người đó trong ngày này chứ không nhất thiết phải đáp lại đâu. Tụi em biết thầy không có khả năng thích tụi em, nhưng mà thầy phải cho tụi em cơ hội để thể hiện nỗi lòng thầm kín chứ. Nếu không tình yêu đầu đầy mãnh liệt mà bị chôn vùi sẽ tạo nên chướng ngại tâm lý sau này, tụi em bị thương trong lòng thì sao hả thầy?"

Có người tiên phong, đám học sinh phía sau lại nhao nhao lên:

"Đúng đó thầy, nội thương đó thầy."

"Trái tim của em tan vỡ mất."

"Sau này em mà không yêu ai được, là tại thầy đã làm em thấy một mặt đau khổ của tình yêu đó ạ."

Quý Thuần Khanh: "..."

Anh ôm một hòn núi nhỏ được xây từ những hộp quà màu hồng phấn về phòng riêng mà tên Tiêu mê trai dành riêng cho mình, đặt xuống bàn rồi ngồi nhìn chúng, ngẩn người.

Anh thích màu phấn hồng.

Cạch, cửa mở ra, vị hiệu trưởng đáng kính bước vào: "Yo, nhiều vậy, quà của cậu sao? Thuần Khanh đúng là có sức hút mà! Đây là tình yêu to bự của tôi, Khanh Khanh nhận lấy nha."

Anh nhìn hộp quà xinh xắn màu hồng in những trái tim lửa đỏ, ruy băng màu vàng và đính thêm một bông hoa hồng nhung. Nhiều năm cùng nhau đủ để cho Tiêu Yêu Diệp hiểu rõ những sở thích ít ai biết được của anh.

Như mọi năm, Thuần Khanh sẽ đánh Yêu Diệp một trận để hắn khóc lóc mang quà về. Nhưng mà hôm nay...

"Cậu không sợ Gia Áo tìm cậu gây phiền phức à?"

Nhắc tới cô, Tiêu Yêu Diệp khựng lại trong vài giây, cười khổ trong lòng: hễ rảnh rỗi không có việc gì là cô lại rủ hắn đi "so tài", mà quả thực là hắn toàn chịu đánh. Tuy nhiên hắn cũng học được không ít kinh nghiệm thực chiến từ cô bé (Tiêu Yêu Diệp: đoạn này nói ra hơi xấu hổ, tác giả cắt bỏ dùm nha! - Pruis: Nae, cắt cắt cắt! - Mia: em thấy nên để ah hjhj - Tiêu Yêu Diệp: *LƯỜM*) Rốt cuộc hai người lại trở nên giống bạn bè, Gia Áo còn bảo hắn để ý nữ giáo viên, à không, cả nam lẫn nữ giáo viên nào đi lại quá gần với Thuần Khanh nữa, rồi nói cho con bé biết.

Hứ, ông đây không sợ, có giỏi thì cứ đánh, ông đây là từ nhỏ chịu đòn mà lớn nhá!

Thấy Tiêu Yêu Diệp cười đến tự tin, Thuần Khanh khó hiểu nhưng vẫn đưa tay nhận lấy hộp quà đó: "Chỉ lần này thôi, tôi nhận quà của cậu. Qua hôm nay, hãy dành tình cảm của bản thân cho ai xứng đáng hơn."

Tiêu Yêu Diệp chìm đắm trong hạnh phúc, nam thần trong lòng lần đầu tiên nhẹ nhàng với hắn, nhận quà tình yêu của hắn. Thuần Khanh nói gì hắn cũng gật tuốt. Một lát sau, trí óc mới chậm rãi trở về.

Dành cho ai xứng đáng hơn? Trong đầu hắn bỗng hiện lên khuôn mặt của vị minh tinh nào đấy, đại não nháy mắt bùng nổ. Hừ, ông đây mới không cần, ngày nào trên ti vi cũng thấy, phiền chết được! (Pruis: thế ti vi của "ông" chỉ có mỗi một kênh chiếu toàn Lâm Thanh thôi hả?)

Nhìn Tiêu Yêu Diệp từ trạng thái ngẩn ngơ chuyển sang đỏ mặt, ngốc ngốc ở đâu cũng được, đừng đứng đực ra trong phòng riêng của anh chứ! Thuần Khanh thở dài, Tiêu Yêu Diệp vẫn là thích hợp với bạo lực hơn, vì thế, Thuần Khanh giơ chân, người ta thấy vị hiệu trưởng đáng kính nào đó bay cái vèo từ phòng nghỉ riêng của giáo viên họ Quý, lưng đập vào lan can, ngã sõng xoài xuống sàn, trên mặt vẫn điềm nhiên đeo biểu tình rối rắm hỗn hợp, hoàn toàn không có vẻ gì là để ý tới việc mình vừa bị bạo hành cả. Nếu có Gia Áo ở đây, cô sẽ bĩu môi bồi thêm một đá, rồi thả lại câu "con người ấy mà, bị ngược đãi lâu cũng thành quen."