Chương 14: Nghệ thuật chiến tranh.

Võng Du Chi Chiến Tranh

Chương 14: Nghệ thuật chiến tranh.

7 giờ sáng, lúc này hạm đội của Đ chỉ còn cách địa điểm E1 chưa tới 10 km, khi nhìn thấy mặt biển giải đầy thủy lôi Hartman cười mỉm trong mắt tràn đầy khinh thường. Cũng không phải Hartman khinh thường thủy lôi yếu mà là do thủy lôi tương đối dễ phát hiện, chỉ cần rada đánh dò quét qua thì thủy lôi sẽ lộ ra tất. Hơn nữa nếu thủy lôi giải quá dày đặc thì chỉ cần 1 quả thôi cũng sẽ gây nổ dây chuyền và dọn sạch cả bãi chỉ trong nháy mắt. Đang lúc Hartman định ra lệnh cho hạm đội dọn sạch bãi thủy lôi thì 1 đợt pháo kích bay tới cắt ngang dự định của Hartman, hàng trăm chiếc khu trục hạm dùng hết tốc lực lao về phía hạm đội Đ.
Hartman:"lại là chiến thuật liều chết, xem ra kẻ thù của chúng ta nghĩ chúng ta cũng ngu xuẩn như bọn TQ. Hạm đội nghe lệnh sắp xếp trận hình hàng ngang dùng pháo lửa đánh chìm bọn họ, đưa đám ngu xuẩn này về với biển."
Tuy liên quân An và VN phái ra trên 100 khu trục hạm xung phong cảm tử nhìn có vẻ rất kinh khủng nhưng đừng quên quân Đ có hơn 200 tàu chiến trong đó còn không thiếu thiết giáp hạm và hàng không mẫu hạm. Chưa đầy 20p hơn 100 khu trục hạm đã bị tiêu diệt 9/10 trong khi quân Đ chỉ tổn thất chưa tới 20 tàu chiến.
Hartman cười lớn:"huyền thoại hải quân cũng chỉ có thế, xem ra hải quân TQ quả thật chả ra gì."
Chưa kịp Hartman cười xong thì 1/10 số tàu khu trục còn lại đồng loạt vứt bom khói sau đó kéo còi tàu theo 1 nhịp điệu nhất định (tham khảo thefatrat - monody), sau đó lại thêm 20 khu trục hạm gắn cờ VN xuất hiện sau lưng quân Đ, đứng trên nóc tàu khu trục hạm dẫn đầu Vũ Đức hét to:" anh em sử dụng nhận huyền chiến."
Nhận huyền chiến hay còn gọi là chiến hạm cận chiến, tức là khi 2 chiến hạm đánh nhau ở khoảng cách cực thấp và ở khoảng cách này việc ăn 1 phát pháo hay dính 1 phát ngư lôi là cực kì nguy hiểm. Đương nhiên đánh nhận huyền chiến thì thiết giáp hạm có lợi hơn tàu khu trục nên tình hình của Vũ Đức không lạc quan cho lắm, quả nhiên chỉ chưa đầy 15 phút gần như tất cả tàu khu trục phe ta đã bị đánh chìm chỉ còn mỗi tàu khu trục do Vũ Đức chỉ huy là thoát được.
Hartman:"thì ra hải quân VN cũng chỉ có thế, thật làm ta thất vọng. Ta đã mong chờ 1 trận chiến ngang tài ngang sức vậy mà."
Chợt tàu của Vũ Đức dừng lại, Vũ Đức đứng trên nóc tàu nói:"hải quân Đ, các người quả nhiên mạnh vô cùng. Tuy nhiên các người không cảm thấy có gì đó sai sai à?"
Hartman:"ngươi nói xàm cái gì vậy? Chết đến nơi rồi mà.."
Chợt 1 vị phó quan cắt lời của Hartman:"quan chỉ huy nguy rồi, không biết từ lúc nào mà xung quanh hạm đội chúng ta trải đầy thủy lôi."
Hartman:"cái gì! mau hồi báo tình hình xung quanh, tính toán xác suất phá thủy lôi."
Thấy tàu bên Đ không trả lời Vũ Đức biết bọn họ đã phát hiện ra là mình trúng bẫy, Vũ Đức tiếp tục lên tiếng:" Hahaha đã nhận ra rồi sao, các người quá ngạo mạn nên không nhận ra rằng trận chiến này vốn không cân sức sao. Không cần tính toán đường thoát đâu bọn ta tính cả rồi sau đợt thủy lôi này tàu khu trục của các ngươi sẽ tạch sạch còn tàu thiết giáp chắc cũng hỏng phần lớn. Còn bây giờ thì.... Xin chào và hẹn gặp lại."
Khi Vũ Đức vừa nói xong thì tàu khu trục của Vũ Đức cũng lao vào quả thủy lôi gần nhất sau đó là 1 vụ nổ chuỗi chôn vùi hạm đội Đ.
Quay lại chiến trường trên đất liền, lúc này quân đội do thám của Đ đã tiến đến vùng rừng rậm của vùng E1. Địa thế vùng này khá phức tạp, trong khu rừng có rất nhiều đầm lầy thậm chí là nếu không cẩn thận trượt chân vào bùn lầy thì coi như tạch.
Lúc này 1 đại đội của quân Đ đang tiến hành do thám 1 phần rừng rậm, 1 binh lính báo cáo:"thưa chỉ huy chúng tôi đã dò xét quanh đay và thấy không có gì đặc biệt cả."
Người chỉ huy chưa kịp lên tiếng thì 1 tiếng biu vang lên sau đó 1 mũi tên cắm ngay giữa đầu, chưa kịp quân đội Đ phản ứng thì từ trong rừng bay ra 1 loạt mưa tên bắn chết hơn 20 người. Khi quân Đức vừa hoàn hồn lại đuổi theo định tiêu diệt kẻ thù thì số binh lính bị trúng tên nhưng không chết bỗng 2 mắt trợn tròn hộc máu lăn quay ra đất hấp hối, còn đám lính đuổi theo truy lùng kẻ đánh lén thì lại đạp phải vô số bẫy thủ công, thậm chí còn có 1 tiểu đội rơi thẳng vào đầm lầy.
Cách vùng quân đội Đ bị đánh phục kích không xa Ksor đang cùng đồng đội đứng trên mấy cành cây nói chuyện.
1 thanh niên lên tiếng:"Ksor, tại sao chúng ta không dùng chất độc chết người? độc cây *** chỉ khiến bọn nó tê liệt thôi."
Ksor nhắm mắt lại 2 tay khoanh trước ngực tựa lưng vào thân cây nói:"không phải lúc nào giết người cũng là giải pháp tối ưu, con người không giống động vật. Nếu là động vật chúng sẽ bỏ lại những con bị thương nặng lại mặc cho chúng nó chết. Con người thì khác, bất kể là do thật tâm hay giả vờ, vì đạo đức hay chỉ cố làm bộ thì họ cũng không thể bỏ đám người bị thương lại được. Lúc ấy những kẻ không có năng lực hành động sẽ là gánh nặng của cả đội."
Người kia im lặng 1 lúc rồi nói:"vậy nếu tau bị thương thì Ksor có cứu không?"
Ksor mở mắt ra nhìn về hướng Tây nói:"đi thôi, địch đến rồi. Còn nữa Ksor cũng là con người nên đừng hỏi những câu ngớ ngẩn như vậy.
Khoan hãy nói quân đội trinh sát của Đ bị đặc công VN hành thảm thế nào, quay lại với Norton, lúc này Norton đang đứng sát vách núi mồm ngậm điếu thuốc nhìn về phía rừng núi sau đó nói:"tất cả hướng về hướng 3 h góc chếch 45 độ khai hỏa."
1 người lính lên tiếng:"nhưng thưa chỉ huy, Góc đó làm gì có người? Nếu chúng ta tùy tiện bắn ra thì rất có thể sẽ bị quân đội địch tìm thấy và tiêu diệt."
Norton quay lại trừng người lính kia 1 lúc rồi nói:"chấp hành mệnh lệnh, bây giờ ta là chỉ huy ta là người ra lệnh còn các ngươi là lính của ta vì vậy phải chấp hành theo lời ta nói Còn nữa việc ngươi nói chúng ta tùy tiện bắn ra là không thành lập, ngay khi quân địch bước vào khu rừng này chúng đã nằm trong tầm mắt của ta, ta tính ra tốc độ di chuyển của chúng, tốc độ và hướng của gió, vv.... vì vậy không bao giờ có chuyện chúng ta bắn trượt. Từ đầu đến cuối chúng luôn nằm trong sự tính toán của ta. Giờ thì chấp hành mệnh lệnh đi binh sĩ. "
Binh sĩ:"rõ."
Norton:"còn nữa."
Binh sĩ:"dạ?"
Norton:"bước tiếp theo ngươi sẽ bước chân trái trước và dặn đám lính chỉnh nòng pháo lên 1,977 độ nữa.."
Binh sĩ giật mình nhìn về phía chân trái vừa đặt xuống đất sau đó tức tốc chạy về phía xe của mình. Norton:"quả nhiên thế giới này quá nhàm chán, khi ngươi đã biết tất cả thì sự việc không còn mang tính thú vị nữa. Đã vậy hãy để nó tiêu biến cùng khói lửa đi, trong tích tắc vạn vật tan thành tro bụi ấy quả thật quá tuyệt vời. hahahaha."
Vài giây sau tiếng pháo kích bắt đầu vang lên, cơn mưa đạn pháo phủ xuống cánh rừng điểm E1, vừa lúc đó xe tăng của quân đội Đ lại đi vào đúng địa điểm bị pháo kích, tất cả cứ như 1 sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Norton:"không có gì là ngẫu nhiên cả, có chỉ là đương nhiên. Việc ngươi bước chân trái hay chân phải, nhặt được tiền hay không hay hoặc là đang đi thì bị chậu hoa rơi vào đầu tất cả đều không phải là ngẫu nhiên, nó chỉ là kết quả của 1 chuỗi sự việc không có chủ đích được liên kết với nhau mà thôi. Ngươi nhặt được tiền đó là do có người đánh rơi nó, rồi trong khoảng thời gian đó ngươi đi tới, nhìn thấy nó đàu tiên và quyết định nhặt nó thì việc ngươi nhặt được nó là đương nhiên, tưởng chừng như trùng hợp nhưng lại vô cùng hợp lý. Vì vậy việc đám quân Đ bị bom dội vào hoàn toàn là đương nhiên mà không phải trùng hợp ngẫu nhiên."
1 bên khác của E1, lúc này Liệp Giả đang nói chuyện với Duy Anh.
Liệp Giả:"chà anh chàng Norton đó cũng khá quá đi chứ?"
Duy Anh:"hắn là 1 thiên tài, chỉ tiếc là sở thích hơi "
Liệp Giả:"ừm đúng vậy, nổ tung có gì vui đâu. Bùm 1 cái mọi thứ biến mất chả có gì vui cả. Phải như Atgx của tui đây này, đây mới là nghệ thuật đúng nghĩa"
Duy Anh nghe vậy lùi xa Liệp Giả 1 chút rồi nói:"kẻ thù sắp đến rồi đấy, chuẩn bị đi."
Liệp Giả:"zeeeee các anh em chuẩn bị đi, đánh xong trận này tui khao cả nhà 1 bữa JAV miễn phí."
Duy Anh:.............