Chương 234: Bán đan phương (1)

Vô Tận Trùng Sinh

Chương 234: Bán đan phương (1)

Tại Đại Thiên Nguyên Giới, thuộc tính phổ biến liền là ngũ hành thuộc tính. Các loại thuộc tính ít gặp hơn một chút liền là phong, lôi, băng… Trong đó lại phân ra một thuộc tính, song thuộc tính, tam thuộc tính…

Nếu như bình thường, nguyên giả song thuộc tính đã là hiếm gặp, vậy thì tam thuộc tính liền là phượng mao lân giác, tứ thuộc tính, ngũ thuộc tính còn chưa từng xuất hiện.

Giống như Khương Thần, hắn cũng chỉ là song thuộc tính mà thôi. Dù vậy, với song thuộc tính hắn cũng có thể ngạo thị quần hùng rồi.

Lại nói, mang theo song thuộc tính còn là thuộc tính ngoài ngũ hành, Vương Trác kia quả thật được trời ưu ái.

Về phần nguyên do hắn không thể tu luyện được, thân thể lại gầy yếu bệnh tật đó là do hai loại thuộc tính kia xung đột trong cơ thể. Nhìn dị trạng tại thủy tinh cầu hiển hiện liền có thể biết, hai loại điểm sáng kia không ngừng va chạm chính là một trong hai thuộc tính muốn chiếm vị trí chủ đạo trong cơ thể.

Vương Trác có thể dựa vào song thuộc tính phong lôi mà ngẩng đầu với người khác, thế nhưng điều kiện của hắn lại không cho phép hắn có hai loại thuộc tính này. Hiện tại nếu như không có công pháp tu luyện phù hợp, song thuộc tính của hắn cũng chỉ có thể bỏ đi. Thậm chí hắn sau đó cũng có thể chết. Kia giống như ngươi sức ăn vô cùng lớn thế nhưng điều kiện gia đình không cho phép, sau đó ngươi liền chết đói.

Vạn Thiên nhìn ra Vương Trác là song thuộc tính, hiển nhiên cũng biết được tình trạng thân thể đối phương. Đồng dạng hắn đối với loại tình trạng kia có giải pháp chữa trị cho nên mới ngay tại chỗ tuyên bố Vương Trác là đệ tử của mình. Quyết định đó có thể coi như không phải nóng vội.

Lại nói, bản thân sau khi tỉnh lại mấy ngày hôm nay, Khương Thần đã đi tìm hiểu một chút tin tức liên quan tới thế giới này. Thế lực nào đang làm chủ? Thực lực cao nhất rơi vào cảnh giới nào? Cùng các loại tin tức liên quan. Thế nhưng dưới địa phương nhỏ bé này hắn làm sao có thể điều tra được gì.

Khương Thần chỉ có thể dựa vào suy đoán của bản thân dưới thực lực của Vạn Thiên kia mà thôi.

Nguyên Linh Cảnh liền được là trưởng lão ngoại môn của tông môn nhị lưu. Vậy đứng đầu tông môn nhị lưu có lẽ vào khoảng Nguyên Vương. Đứng đầu thế lực nhất lưu chắc là Nguyên Tôn Cảnh.

Không thể không nói kiến thức của Khương Thần cũng không phải tệ hại, hắn suy đoán có thể nói là hoàn toàn chính xác.

Tại Lam Tuyết Thế Giới, Nguyên Tôn Cảnh chính là chúa tể.

"Xem ra cần phải mau chóng rời khỏi nơi này sớm một chút." Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.

Địa phương này quá xa xôi cùng hẻo lánh, thông tin lại vô cùng bế tắc. Hắn có muốn hỏi thêm chút thông tin hữu ích cũng không thể.

Tại Thanh Hải thành, mỗi thế lực đều có phường thị của riêng mình dành cho nguyên giả trong thành, các dong binh đoàn từ ngoài thành tới mua sắm đồ đoàn vật liệu. Trung tâm Thanh Hải thành là nơi có vị trí đắc địa nhất để buôn bán.

Vị trí như vậy có lẽ là miếng bánh ngọt cho các thế lực nhất lưu ở đây xâu xé, thế nhưng không. Nó chỉ thuộc về duy nhất một thế lực. Không phải Lăng gia, Phong gia hay phủ thành chủ mà đó là Kinh Hồng Thương Hội.

Kinh Hồng Thương Hội tại Thanh Hải thành mặc dù chỉ ngang hàng với các thế lực nhất lưu, thế nhưng những người thực sự có kiến thức đều hiểu, phía sau Kinh Hồng Thương Hội là quái vật khổng lồ cỡ nào.

Kinh Hồng Thương Hội tại Thanh Hải thành này chỉ là một phần sản nghiệp cực kì nhỏ của thương hội trùng tên mà thôi. Về phần tổng thể thương hội kia mạnh mẽ bao nhiêu liền không ai biết. Bọn họ chỉ biết, tại Thanh Hải thành này, Kinh Hồng Thương Hội không tham gia bất kì tranh đấu nào không phải bọn họ sợ mà bởi vì bọn họ khinh thường tranh đấu.

Thứ bọn họ quan tâm chỉ là doanh số báo cáo về tổng bộ, một ngày thu về bao nhiêu tiền cho tổng bộ mà thôi.

Lại nói, lúc này Khương Thần đang đứng trước cửa một tòa lầu các rộng lớn nằm tại trung tâm Thanh hải thành. Đây chính là địa bàn cũng là sản nghiệp của Kinh Hồng Thương Hội tại Thanh Hải thành này.

Nguyên nhân Khương Thần tìm tới đây liền vô cùng đơn giản. Hắn muốn mua dược liệu có khả năng chữa trị kinh mạch của bản thân đồng thời mua bán chút tin tức của thương hội này.

Theo kinh nghiệm của hắn lúc trước, lời nói của đám gian thương này bình thường đều không thể tin tưởng được, thế nhưng có những chuyện từ chính miệng bọn hắn nói ra lại đáng tin hơn người khác.

Khương Thần tìm tới đây không chỉ muốn mua dược liệu của bọn họ mà còn muốn từ họ tìm hiểu chút tin tức liên quan tới Lam Tuyết Đại Lục này. Hắn tin nơi này mặc dù hẻo lánh nhưng tin tức của mấy thương hội dạng như Kinh Hồng Thương Hội kia không nghèo nàn chút nào.

Bên ngoài trời hiện tại mặc dù có chút nóng bức, thế nhưng vừa bước vào trong tòa lầu các này, cảm giác nóng bức giống như bay đi đâu mất, thay vào đó là một loại cảm giác mát lạnh tuyệt vời giống như cái tên Lam Tuyết vậy. Bên trong và bên ngoài quả thật khác xa nhau.

Khương Thần lặng lẽ đánh giá đại sảnh. Tầm mắt hắn ở trên cao đã quen, do vậy đối với đại sảnh xa hoa này không có bao nhiêu bất ngờ. Bởi lẽ những thứ hắn từng được thấy xa hoa hơn thế này rất nhiều.

Tiến vào sâu hơn một chút liền xuất hiện một chiếc bàn cao, nhìn qua tựa hồ giống như những chiếc bàn dài trong hộp đêm tại Lam Hải tinh. Nơi kia lúc này xuất hiện một vị trung niên nam tử.

Trung niên nam tử một tay chống cằm, một tay lật ra sổ sách, bộ dáng vô cùng lười biếng, giống như loại công việc này khiến cho hắn cảm thấy chán nản.

Nhận ra có người tiến đến, lại là một vị nam tử trẻ tuổi không chút thực lực, trung niên nhân khẽ nhíu mày, thanh âm tỏ ra chút lãnh đạm nói:

"Khách nhân, ngươi tới đây mua đồ sao?"

Khương Thần nội tâm muốn đi lên đấm cho người này một trận. Đi tới phường thị không mua bán trao đổi chẳng lẽ đến tâm sự với ngươi?

"Ta có đồ cần bán ra đồng thời muốn từ chỗ các ngươi mua một ít dược liệu." Khương Thần cũng không để ý thái độ của trung niên nhân đối với bản thân mình lãnh đạm, hắn lạnh lùng nói.

Trung niên nhân nghe Khương Thần tới bán đồ, khóe miệng khẽ nhếch lên khinh thường. Một người bình thường liệu có thể lấy ra được đồ vật gì giá trị. Thế nhưng sau khi nghe thấy đối phương nói mua dược liệu, hai mắt hắn phát sáng như sao trời.

Có thể gọi là dược liệu vậy thì bọn chúng đều khác xa so với phàm dược, loại này giá cả thấp nhất cũng bằng tiền lương cả tháng của bọn họ, nếu như có thể bán ra vậy thì tiền phần trăm bọn họ được hưởng cũng không hề ít. Bởi vì vậy cho nên khi nghe Khương Thần nói muốn mua dược liệu, thái độ của trung niên nhân thoáng chút thay đổi.

"Khách nhân, không biết ngươi muốn bán ra thứ gì? Mua lại là mua loại dược liệu gì?"

Khương Thần đưa mắt nhìn trung niên nhân một hồi, đầu khẽ lắc, thanh âm hờ hững vang lên:

"Ngươi? Không quyết định được. Gọi người chủ sự phía sau ra."

Nghe loại giọng điệu này của Khương Thần, trung niên nhân sa sầm sắc mặt. Bình thường quản sự phía sau sẽ rất khi khi ngó ngàng tới công việc nơi đây, do vậy hắn sẽ là người toàn quyền quyết định.

Hắn làm việc tại nơi đây đã nhiều năm, loại người gì cũng đã từng gặp, thậm chí những người có địa vị cao tại Thanh Hải thành này mỗi khi tới đây cũng đều sẽ cho hắn chút mặt mũi. Hiện tại bị một tên nam tử bình thường giở ra loại giọng điệu khinh thường, hắn sao có thể chịu được.

"Ngươi nói cái gì?" Trung niên nhân hét lớn một tiếng, sắc mặt hiện lên vẻ giận dữ, toàn thân khí thế bạo phát. Người này nhìn như vậy không nghĩ tới lại là một tên Nguyên Thể Cảnh trung kì. Đây xem ra cũng là có chút thực lực tại Thanh Hải thành này.

Trước khí thế của vị trung niên nhân này, có lẽ bất kì người bình thường nào cũng sẽ không chịu được mà phủ phục xuống sợ hãi, thế nhưng Khương Thần lại không chút dấu hiệu sợ sệt. Hắn vẫn duy trì một vẻ bình thản, đưa đôi mắt không chút cảm xúc nhìn trung niên nhân tựa tiếu phi tiếu nói:

"Ngươi không cần bày ra dạng này. Một chút nữa ngươi sẽ hiểu lời nói của ta không giả."

"Tiểu tử, ngươi đây là chủ tâm tới quấy rối?" Trung niên nhân hừ lạnh nói: "Mau báo ra danh tính."

Khương Thần chậm rãi móc từ trong ngực áo ra một tấm giấy mỏng, trên đó xuất hiện chữ viết dày đặc, đồng thời phía dưới còn có bốn năm dòng chữ viết tên các loại dược liệu.

Nhìn tờ giấy kia, người khác rất dễ nghĩ tới đó là một loại công thức gì đó.

Không sai!

Đó chính là đan phương mà Khương Thần muốn bán ra. Đan phương của một loại đan dược nhất phẩm.

Đừng nhìn đan dược nhất phẩm mà coi thường. Đối với mỗi loại đan dược, đan phương liền chính là mệnh mạch. Không ngoa khi nói rằng giá trị của một đan phương hơn xa xa rất nhiều so với một viên đan dược hơn nó hai thậm chí là ba phẩm giai.

"Đây là?" Trung niên nhân cẩn thận cầm lấy tở giấy mà Khương Thần đưa cho, ánh mắt hiện lên chút nghi hoặc: "Đan phương?"

"Phải." Khương Thần lạnh nhạt đáp, sắc mặt cũng không có bao nhiêu ba động cảm xúc.

Trung niên nhân không chút do dự cầm lấy tờ giấy có ghi đan phương kia của Khương Thần xé rách. Hắn cười lạnh nói:

"Đan phương? Ngươi coi ta là tiểu hài tử sao? Ngươi có tin hiện tại ta liền một chưởng đánh bể đầu ngươi không?"

Nhìn thấy đan phương bị xé rách, Khương Thần cũng không chút tức giận, hắn chỉ tựa tiếu phi tiếu nói:

"Bởi vậy ngay từ đầu ta đã nói, ngươi nên gọi người quản lý nơi này…tin tưởng sau đó ngươi sẽ rất bất ngờ."

"Tiểu tử, ngươi đúng là muốn chết rồi." Trung niên nhân nhìn thấy Khương Thần vẫn trào phúng chính mình, lúc này tức khí dồn lên, hắn nhảy qua bàn một tay chụp tới đầu đối phương toan tính trấn sát.

Đối với nguyên giả như hắn, giết một người bình thường liền dễ như trở bàn tay mà lại không có chút tai vạ dính người, bởi vậy sau nhiều lần bị Khương Thần đùa bỡn, hắn rốt cuộc cũng không cần nhẹ nhàng.

Chẳng qua bàn tay chuẩn bị chạm tới đầu Khương Thần liền dừng khựng lại giữa không trung. Trung niên nhân đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt hiện lên vẻ khó coi.

Hắn đây là bị một đạo tinh thần lực phong tỏa bản thân khiến cho toàn thân bất động.

"Hừ. Từ lúc nào ngươi lại có quyền ra tay với khách nhân?" Một đạo thanh âm già nua lúc này vang lên. Phía sau đại sảnh, một vị lão giả dáng người gầy gò dong dỏng cao bước ra.