Chương 1: Khoảnh khắc mà ta không biết.

Vô Hạn Sáng Thế Kỷ: Điện Ảnh

Chương 1: Khoảnh khắc mà ta không biết.

Con đường phố xá sầm uất ngày trước bây giờ không thấy một bóng người. Cách đây một tuần không lâu lắm, Vô Minh vẫn còn thấy trên đường rất nhiều người đang mưu sinh để nuôi dưỡng gia đình, hay những đứa trẻ đang chờ đợi để mua một món đồ ăn vặt trước khi vào lớp. Thế mà bây giờ, trên con đường đến trường này không còn một bóng người. Kể từ khi bước ra khỏi nhà Vô Minh chỉ thấy có vài ba bóng người là người già đang ngồi trò chuyện với nhau, hoặc cũng có vài ba người đang đi trên xe đi đâu đó tìm về nơi kỷ niệm của mình.

Vừa đi Vô Minh vừa nhìn mảnh giấy trên tay mình. Mảnh giấy màu đen bóng những cũng có một chút ánh bạc của kim loại. Vô Minh đã nhận lấy tờ giấy này từ một tuần trước trước khi những hiện thượng kỳ lạ xuất hiện trên thế giới. Nhìn tờ giấy Vô Minh lẩm bẩm:

"Thôi kệ đi, mình cũng chả quan tâm."

Vứt bỏ tờ giấy trên tay, Vô Minh tiếp tục con đường đến trường của mình. Trang giấy đen tiếp tục bay theo gió không chịu rơi xuống đất như muốn tìm kiếm người để đọc nó thêm một lần nữa. Trên mảnh giấy có viết:

[Ngươi muốn trở nên mạnh mẽ? Ngươi muốn tiếp tục tồn tại để mọi người nhớ đến ngươi? Hay chỉ là tiếp tục sống? Có chấp nhận hy sinh mọi thứ để đến một thế giới mới hay không?]
[Đồng ý] [Từ Chối]

[Chú ý: Thế giới sẽ bị hủy diệt trong vòng 7 ngày nữa. Tất cả sự sống trong vũ trụ này sẽ bị xóa bỏ trong vòng 7 ngày nữa]
[Đốt cháy tờ giấy để tiếp tục sống.]

"Vô Minh, ở trên đây này."

Nhìn lên sân thượng của trường học, Vô Minh thấy một cánh tay đang giơ cao vẫy liên tục. Mỉm cười một cái, Vô Minh ngay lập tức chạy vào trường. Sau khi đi lên được ba tầng lầu, cuối cùng Vô Minh cũng lên đến sân thượng. Trên sân thượng đang có ba cô gái đang đứng đùa giỡn cũng nhau. Vô Minh lại gần vào nói.

"Aqua, đừng ồn ào như thế, nhức đầu lắm."

"Nhưng bây giờ đâu còn người nào ở trường đâu, mọi người đều đã đến nơi đó rồi mà. Giờ chỉ còn lại 3 người chúng ta và hiệu trưởng là đang ở trường này thôi." Aqua chạy lại nhảy cẩng lên người Vô Minh vừa nói vừa lắc đầu.

Lấy tay chặn lại mái tóc xanh nước biển đang đánh vào mặt. Vô Minh tiếp tục xách Aqua đi đến trước mặt hai người bạn của mình.

"Gaia, Alaya, hai người cũng mới đến à." Vô Minh đặt Aqua xuống rồi cười hỏi với hai cô gái kia.

"Uhm, cả ba đứa đã đến từ lúc buổi chiều rồi. Mọi người chỉ đang chờ Vô Minh nữa thôi." cô gái tên là Gaia cười trả lời Vô Minh.

"16 giờ." một cô gái khác cũng trả lời. Với Vô Minh mà nói thì trên đời này chỉ gặp có một mình Alaya là nói chuyện cách này thôi. Lúc nào cũng trực tiếp nhưng trống không. Không bao giờ đầy đủ chủ ngữ vị ngữ gì cả.

Gaia, Alaya, Aqua là những ý thức thể tập họp lại toàn bộ ý thức của trái đất này. Gaia là tập họp thể cho ý thức của đất đâi, các sinh vật sống trên đất liên và trên không, là người được xem là đất mẹ thiên nhiên. Alaya là đại diện cho ý thức của toàn bộ loài người và là người nắm giữ vận mệnh và tri thức của toàn bộ nhân loại. Aqua thì lại là tập họp ý thức của biển cả, sông ngòi và toàn bộ sinh vật dưới nước.

Gaia, Alaya, Aqua trong mắt mọi người đều không có hình dáng nhất định. Nhưng cả ba người họ trong mắt Vô Minh lúc nào cũng là một hình dáng quen thuộc cả. Gaia là một người chị có mái tóc màu tím lúc nào cũng mỉm cười chăm sóc cho Alaya, Aqua và Vô Minh. Còn Alaya thì là một cô gái thiên tài ngực phẳng tóc bạc lúc nào trên mặt cũng nghiêm túc và rất ít khi cười, lúc nào cũng là người đầu tiên dọn dẹp "Chiến trường" của Aqua để lại sau mỗi lần lén uống rượu, Còn Aqua "Haizzz" chỉ là một con nhóc tóc xanh ham chơi thôi, lúc nào cũng là người kéo cả đám đi phá phách cả. Vô Minh mấy lần bị kỷ luật bởi vì con nhóc này rồi. Có lần nó còn đốt pháo banh cả phòng thể dục của trường rồi đấy. Rồi có lần còn đi phá mấy con chó hoang trên đường để Vô Minh bị dí từ nhà đến trường chạy thẳng vào phòng y tế luôn. Đột nhiên rùng mình, Vô Minh nhớ lại cái cảnh 7-8 con chó dí theo mình mà trên miệng đầy nước dãi và răng nanh thì sởn cả da gà.
---- thời gian chờ đợi sau khi đùa giỡn với nhau------------
"Uhm mà giờ ngẫm nghĩ lại, sao tui thấy mọi người ai cũng đặc biệt hết vậy. Gaia, Alaya, Aqua, ai cũng có cái tên rất đặc biêt, Gaia của đất mẹ Gaia, Alaya là "ức chế lực" hay là tập họp thể của ý chí loài người, còn Aqua thì là bình nước Aquafina. Nghĩ lại thì trong cả nhóm tui là người bình thường nhất ở đây đấy."

Vô Minh nhìn Aqua đang bị Alaya kéo lỗ tai tai vì vừa làm ngã Gaia mà nói.

" Không có đâu, Vô Minh là người đặc biệt nhất trong nhóm đấy. Cực kỳ đặc biệt luôn. " Aqua la làng lên khi nghe Vô Minh nói về mình.

" Đúng vậy nha." Gaia cười trả lời Vô Minh. Còn Alaya thì gật đầu xác nhận cùng ý kiến với Aqua.

"Tui đặc biệt chỗ nào?" Vô Minh ngẩng đầu nhìn về Aqua hỏi mà thân thể của mình vẫn bận rộn.

"Biết nấu ăn." Aqua cực kỳ khẳng định trả lời. Gaia và Alaya thì gật đầu xác nhận. Trên tay thì không biêt lúc nào cũng cầm dĩa và nĩa.

"Chết tiệt, thế hóa ra đây là lí do mà một mình tui phải nướng thịt để ăn à." Vô Minh gào lên than khóc. Tủi thân vì lúc nào mình cũng phải là người nấu ăn cho cả nhóm. Nhưng buồn thay lại không có ai giúp đỡ mà chỉ trực chờ đợi dâng đến tay thôi.

"Mình không biết nấu ăn."

"Món nào cũng như nhau."

"Đừng nhìn tui, ông nghĩ tui nấu ăn được không."

"Haizzz" Thở dài một cái, Gaia thì lúc nào cũng muốn nấu ăn, nhưng mỗi lần nấu là cả đám phải bỏ chạy. Aqua thì không cần nói, mỗi lần nấu là mỗi lần phá banh nhà bếp. Cuối cũng là Alaya, nói ra thì Alaya thì nấu ăn cũng được nếu chỉ ăn một lẫn. Nhưng ăn hai lần thì sẽ gây ngán bởi vì vị lúc nào cũng giống nhau. Không hề có sự khác nhau về gia vị và nguyên liêu. Nên trắng ra là Vô Minh, người "Bình Thường" nhất trong cả nhóm là người nấu ăn tốt nhất nên phải nai lưng ra làm đầu bếp cho mọi người. y, thôi kệ vậy. Dù sao Vô Minh cũng quen với chuyện này rồi.

Sau khi ăn uống xong xuôi, Vô Minh chỉ dọn dẹp dĩa và nữa cùng hộp thức ăn mà không tắt lửa than để sưởi ấm. Vô Minh hôm nay phải ở cùng với mọi người đến kết thúc ngày mà. Biết đâu ngày mai mọi thứ vẫn như cũ thì sao.

Nằm trên những chiếc giường được ghép lại từ bằng những cái bàn học có trải một tắm nệm lớn. Ngắm nhìn lên bầu trời đêm trong veo không mây. Vô Minh tiếp tục suy nghĩ vẫn vơ. Ngày mai thì mọi thứ sẽ kết thúc hay mọi thứ sẽ vẫn như cũ đây. Toàn bộ loài người đã rời khỏi trái đất gần hết rồi, không còn nhiều người chấp nhận ra đi cùng quê hương của mình như thế đâu.

"Tắm xong rồi. Hôm nay mệt thiệt đó. Cảm giác lạ thật." Tiếng của Aqua thích thú khi lần đầu tiên tắm ở trường vào ban đêm.

"Đúng là tắm ở trường vào ban đêm cảm giác lạ thật đó." Gaia cũng trả lời lại với Aqua.

Còn Alaya thì không nói gì nhìn về phía Vô Minh rồi thở dài không rõ lí do.

"Sao thế?"

"Không có gì."

"Vậy tui nằm ngủ chút đây,chút nữa đến giờ kêu tui." Ngáp một cái, Vô Minh lấy tay dụi mắt rồi nằm lên "Giường", nhắm mắt lại rồi ngủ. Bảy ngày nay cả thế giới đều không yên ổn chỉ đến khi ngày thứ hai Liên Hiệp Quốc và các nước trên thế giới xác nhận thế giới đã đến ngày cuối cùng thì mọi việc mới ổn định một chút. Từng người từng người đốt những tờ giấy "Mời" đấy rồi biến mất khỏi khỏi thế giới này. Vô Minh cũng mệt mỏi lắm rồi nên mỗi ngày chỉ ngủ có 4 tiếng để sống những ngày cuối cùng của mình.

"Tui cũng nằm nữa, nằm xích ra chút coi đi." Aqua nhảy cẩng lên rồi nhảy lên bàn sau đó nằm ngay kế bên trái Vô Minh nhìn thẳng lên bầu trời đặc biệt của tận thế.

Gaia và Alaya cũng lần lượt leo lên bàn. Không như Aqua nằm nhìn lên bầu trời mà Gaia cũng nằm bên phải Vô Minh, ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của Vô Minh một cách chăm chú rồi lại nhìn về phía của Alaya. Alaya thấy Gaia đang nhìn mình thì chợt đỏ mặt rồi lại nhẹ nhàng lên "Giường" nhưng lại không nằm. Cúi nhẹ người xuống, Alaya lấy tay nhẹ nhàng đặt đầu của Vô Minh lên đùi của mình rồi nhẹ nhàng xoa tóc của Vô Minh.

Gió đêm hiu hiu nhẹ lướt qua mọi người. Cơn gió của những ngày gần đây đã không còn lạnh giá như ngày trước nữa. Trên sân thượng của trường học. Bốn người Vô Minh cứ thế im lặng mà đón chờ thời điểm cuối cùng của trái đất. Trên bầu trời đêm nay có rất nhiều sao, số ngôi sao đêm nay Aqua là nhiều nhất trong những năm qua, những ngôi sao trong vũ trụ như đang hướng về nhìn chiếc "Giường" của những đứa trẻ đang lớn này. Không âm thanh, không hành động, không một ánh đèn điện hay ánh lửa. Tất cả con người trên trái đất cứ như vậy hướng về phía bầu trời đêm tận thế. Đêm nay lại có hai mặt trời, một đen một trắng. Đêm nay có hai mặt trăng một bạc một tím. Đêm nay có rất nhiều ngôi sao ngắm nhìn trái đất. Đêm nay là một đêm im lặng đối với mọi người.

-Ngủ ngon đường ranh giới----

"Chắc chắn chưa?"

"Sao đột nhiên nghiêm túc thế? Tất nhiên là chắc chắn rồi."

"Yay."

"Mặt dù dù là toàn bộ loài người trên trái đất đã di chuyển sang Ác Mộng không gian rồi, mặc dù sẽ hơi khổ một chút nhưng ít ra mọi người vẫn được sống. May mà các loài động vật trên đất liền và biển vẫn còn, nếu không mình và Aqua không giúp ích gì được rồi. Mặc dù là yếu hơn thời kỳ mạnh nhất nhưng cũng có thể làm được mà."

"Đúng vậy, tui cũng có ích chứ không phá phách không đâu."

"Giỏi."

"Này đừng có rờ đầu tui như thể tui là em bà thế."

"10 tuổi."

"Graooooooooooooo. Bà đừng có đỡ. Gaia bà cũng đứng có quay mặt sang chỗ khác."

"Đừng làm rộn mà, dù sao trước đây lúc mình tỉnh giấc cũng có biết gì đâu, nên bởi vậy mới khiến cậu hôn mê thôi mà. Sau đó Gaia tỉnh dậy trước rồi gần đây mới phát hiện là có cậu trên trái đất thôi mà. Đâu phải lỗi tại mình."

"Đáng lẽ hai đứa tỉnh cùng lúc mà tại bà phá nên mấy tỷ năm sau tui mới tỉnh dậy được."

"Rồi rồi, xin lỗi." Gaia vừa xoa đầu của Aqua vừa cười như không có truyện gì xảy ra cả.

"Tập Trung."

"Gaia bà tính sao?"

"Kiến thức."

"Yay, vậy thì tui sẽ là [Nguồn gốc của sự sống] cái này khiến cho tất cả các sinh vật bản năng sẽ yêu thích Vô Minh nha. Mặc dù sức mạnh sẽ bị yếu đi nhưng chắc chắn nó sẽ giúp ích cho Vô Minh. Dù sao tất cả sự sống đều bắt đầu từ biển và nước mà, tất cả sinh vật sẽ yêu quý cậu ta cho xem." Alaya nhảy cẩng lên nói sau đó ưỡn ngực như đang chờ được ca ngợi. Đứng mãi không có ai khen ngợi mình cả nên lại nhìn sang Gaia.

"Mình thì là [Hạt giống của sự sống] thôi." Gaia híp mắt cười nói.

Alaya nghe hai người nói vậy liền cúi đầu xuống. Sau đó lại nhìn khuôn mặt của Vô Minh đang nằm trên đùi mình mỉm cười.

"Nhân danh sự sống và đất đai Gaia, ta kính tặng cho đứa trẻ này lời chúc của mình. Ta xin chúc đứa trẻ này sẽ sống tiếp, sẽ phát triển, sẽ thành công cho dù có bao nhiêu khó khăn đi nữa. Cho dù là trải qua bao nhiêu dòng chảy của thời gian, cho dù là trải qua bao ngàn gian khổ. Đứa trẻ này chắc chắn sẽ đạt được những gì nó mong muốn."

"Nhân danh sự sống và biển cả Aqua, ta kính tặng cho chàng trai này lời chúc của mình. Ta xin chúc hắn sẽ sống, sẽ trưởng thành, sẽ đạt được thành công cho dù trải qua bao nhiêu nguy hiểm. Cho dù trải qua bao nhiêu thời đại, cho dù trải qua bao nhiêu cuộc chiến. Chàng trai này chắc chắn sẽ đạt được những gì cậu ta muốn."

"Tới bà đó Alaya." Aqua và Gaia mỉm cười nhìn về phía Alaya.

"Nhân danh kiến thức và ý chí Alaya, tớ trao tặng cho cậu tất cả những gì tớ có. Tớ cầu mong cậu sẽ sống mãi, sẽ lớn lên, sẽ đạt được những gì cậu muốn. Cho dù trải qua trải qua bao câu chuyện, cho dù gặp được bất kỳ ai, cho dù thấy được bao cái mới. Tớ mong cậu sẽ luôn nhớ về mọi người, nhớ về nơi cùng nhau chơi đùa, nhớ về lúc mọi người cùng ngắm nhìn bầu trời sao, nhớ về những lúc cùng nhau ăn uống, nhớ về khoảnh khắc mọi người cùng vui vẻ cười đùa và khoảnh khắc mọi người im lặng khi một người buồn. Nhớ về khoảnh khắc mọi người hạnh phúc."


Bầu trời đêm nay rất kỳ lạ, sao rất nhiều, nhiều đến nỗi Aqua không đếm hết được. Mặt trăng cũng rất kỳ lạ, hai mặt trăng màu bạc và màu tím đang xích lại gần nhau như đang đánh nhau. Mặt trời cũng rẩt kỳ lạ nữa mặt trời màu trắng và mặt trời màu đen đang trôi lại gần nhau vào nhau như muốn ôm chầm lấy nhau.

"Kết thúc rồi." một âm thanh mệt mỏi vang lên phá vỡ cả không gian.

Khi mặt trời và mặt trăng tất cả đã ôm lại thành một đoàn như gặp lại người thân của mình. Mặt trăng và mặt trời đều phát ra một ánh sáng kỳ lạ. không thể miêu tả ánh sáng này được. Nó vừa sáng lại vừa tối. Nó như hủy diệt lại như sáng tạo.

Ánh sáng này xuyên qua cả trái đất và vũ trụ. Sau đó nó lại quay trở về điểm xuất phát.

Mặt trời bây giờ lại có màu Vàng. Mặt trăng bây giờ lại có màu Tím.

Tất cả loài người, tất cả sinh vật đều biến mất rồi.