Chương 42: Cánh rừng đầy quỷ dị (thượng)

Vô Địch Tiên Đế

Chương 42: Cánh rừng đầy quỷ dị (thượng)

Một tiếng hú dài truyền đến từ sâu trong cánh rừng, sau đó một đàn yêu thú từ từ hướng phía trung tâm mảnh hỗn loạn này, Diệp bạch mắt hắn vẫn còn thẩn thờ chưa hồi phục lại tinh thần, hắn vẫn chưa biết mình sắp bỏ mạng, nhưng dù có biết hắn vẫn bất lực vì lúc này hắn đã cạn kiệt linh lực mệt mỏi đến không còn đi được


Trên cành cây Dương trần nhìn về phía một bầy yêu thú hỗn loạn đang tiến về phía này, hắn nhíu mày sau đó lẩm bẩm

'' một đám yêu thú tứ giai! trong đó có vài con ngũ giai! tốt nhất ta không nên vọng động! nhìn tình hình xem sao! ''

Hắn đứng trên cành cây chờ đợi tình hình sau đó mới cử động, một con yêu thú ngũ giai giác quen rất nhạy bén chỉ cần hắn dám nhúc nhích một lần là sẽ bị lọt vào tầm ngắm của bọn yêu thú này, với năng lực hiện giờ của hắn cho dù một con tứ giai yêu thú cũng không chống đỡ được bao lâu, huống hồ đây một đàn yêu thú còn có cả ngũ giai

Đàn yêu thú này bắt đầu tién lại gần, nó chú ý đến chỗ tên Diệp bạch đang còn thẩn thờ quỳ dưới đất,,,,, một con sói nhịn không được hú lên một tiéng sau đó thân ảnh nó nhào về phía Diệp bạch móng vuốt sắc bén đảo qua thân thể hắn, nhưng khi vừa chạm vào thì từ trong cơ thể hắn tràn ra đầy hắc khí màu đen, hai ngươi của hắn dần trở nên đen nhánh lộ ra khí thế tà ác, khi móng vuốt sắc bén gần hướng về hắn thì xung quanh đoàn hắc khí màu đen hình thành một tấm thuẫn ngăn trước mắt hắn lại khiến cho đòn tấn công của con yêu thú này vô dụng

Tấm thuẫn dần biến mắt lộ ra thân ảnh cực tà dị, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt ngoan lệ đầy tà ác tóc dài xả xuống ngang vai, hắn bây giờ không còn là Diệp bạch nữa mà là một ma đầu thực sự hắn nhìn về phía một bầy yêu thú hung hăng nhe răng chuẩn bị xuất thủ với hắn

''Hừ!Một bầy kiến hôi cũng dám hướng bản vương xuất thủ! đã quá lâu rồi ta chưa được uống máu hôm nay lấy các ngươi làm khai vị! Yên tâm đi ta sẽ nhẹ nhàng,,,, hắc,,, hắc!! ''

Hắn liếm lưỡi mình một cái sau đó đạp không bay lên, nhìn về phía đám yêu thú này, dang rộng hai tay ra sau đó hai bàn tay siết chặt lại

Một đoàn tử khí xung quanh hắn bay ra sau đó hình thành một lưỡi dao sắc bén màu đen, một sát na sau nó vụt thẳng vế phía bầy yêu thú khoảng chục con trước mắt

Đám yêu thú này cảm nhận được khí tức nguy hiểm hướng bọn nó xuất thủ, bọn nó gào thét dùng tất cả nặng lục ngăn cản lại nhưng..... Cuồng phong gào thét một tia quang mang màu đen sắc bén tốc độ nhanh kinh người xẹt qua từng con yêu thú, nhanh đến nổi bọn yêu thú này không kịp phản ứng gì, vẫn còn la o lên phía trước

'' Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!...... ''


một hàng dài tia máu từ những con yêu thú chảy từ thân thể bắn ra, cảnh tượng rất đẹp nhưng đầy ác độc.... thân thể bọn yêu thú này ngã ầm ầm xuống, ngay cả vài con yêu thú ngũ giai cũng không né tránh được dù chỉ một lần, phải biết yêu thú đến ngũ giai hầu hết đều hình thành cương khi bảo vệ, nhục thân cứng nhứ thép rất khó để giết được bọn nó nhưng giờ lại bị cây đao màu đen này chạm nhẹ thôi mà đã chết không toàn thây rồi,,,,, thật kinh khủng a


" Ha... Ha.. ba vạn năm cuối cùng bản vương đã trở lại, hừ!! một đám nhân loại tự cho mình là chính phái! đợi bản tôn tìm được thân thế tốt hơn...!! Ta sẽ là bá chủ... aaaaa!!.Thiên cũng không cản được ta!! " tvmd-1.png?v=1

Hắn điên cuồng phá lên cười to vang vọng cả bầu trời, hắn tên Lục ma, là một tà tu ba vạn năm trước tu vi sắp đột phá kiếm vương nhưng lại bị một đám cường giả tự cho là chính phái vây công mà uất hận chết, hắn căm phẫn không tiêu tan, tàn hồn của hắn ẩn giấu vào một viên đan dược, hắn thiết lập một cái bẫy chờ đợi tên hậu bối ngu xuẩn nào nuốt vào sau đó trực tiếp đoạt xá, sau một thời gian dằng dặc chờ đợi không uổng công hắn, rốt cuộc có một tên dính vào bẫy của hắn nhưng tu vi lại quá yếu, hắn dùng tạm thân thể này sau đó đi đoạt xá sau

Hắn cước bộ từ không trung hạ xuống, sau đó đến gần đám xác yêu thú này nhặt từng con lên sau đó gạchtừ từng đường dài, tia huyêt1 nhục từ thân thể con yêu thú này chảy vào miệng hắn, hắn uống say sưa từng con, từng con một cho đến khi còn cái xác khô

'' Không sai!! không sai!! Hảo mỹ vị đã lâu rồi ta chưa được thưởng thức!! Sau này ta kiếm vài tên cường đại sau đó rút gân, lột da, uống máu, Ha.... Ha!! ''

hắn liếm môi mình một cái thả một bầy thây khô xuống, sau đó mắt nhìn về phía Dương trần đang đứng lêh giọng quát

'' Hừ!! sâu kiến cũng dám theo dõi bản vương!! Lăn ra đây nếu không đừng trách bản vương xuất thủ "

Dương trần đứng trên gốc cây hơi kinh ngạc, cảm ứng được hắn cũng chỉ có siêu việt kiếm sư tầng thứ trên... ta meo không lẽ tên này chính là nhứ thế a, thế chạy làm cái rắm được

'' Ngươi phát hiện ra ta, tu vi không đơn giản chỉ kiếm sư a ''

từ trên thân cây từ từ hiện ra thân ảnh khuôn mặt tuấn tú thư sinh nho nhã tóc dài xả xuống ngang vai, làn da tráng trẻo đầy mị hoặc, hán mỉm cười nhìn về phía tên Lục ma đang cao ngạo phía dưới

'' Tiểu tử ngươi trắng trẻo như thế, chắc hẳn ăn rất ngon đây!! Ngươi tự mình đến hay đợi ta xuất thủ? '' Lục ma mắt lăng lệ ngữ khí lạnh nhạt hướng về Dương trần uy hiếp, hắn xem Dương trần như thịt cá trên thớt không chạy vào đâu được, thức ăn ngon phải từ từ thưởng thức trêu đùa con mồi một lúc

'' Ngươi cứ xuất thủ đi, ta sợ quá không dám đi xuống a! ''

Dương trần ngữ khí như có vẻ sợ hãi, nhưng khuôn mặt lại bán đứng hắn, hắn mỉm cười thiện ý hướng tà tu nhỏ nhẹ nói

'' Hừ!! Tiểu tử rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, bản vương đã lâu không xuất thủ nên người đời đã quên Lục ma ta rồi!! Hôm nay thưởng thức tiểu tử ngươi trước!! Sau đó ta sẽ uống máu từng người, từng người một, để thiên hạ này biết ta Lục ma là ai?!! ''

Hắn hừ một cái, khẩu khí lạnh nhạt, tay kết thủ ấn hình thành cây đao sắc bén hướng Dương trần chém tới, không phải tu vi hắn đã dần mất hết thì không cần hắn động tay động chân, chỉ cần một tia khí thế đã giết được tên tiểu tử cuồng vọng này rồi, đợi hảo sao này hồi phục ròi tính tvmb-2.png?v=1

Cuồng phong gào thét một tia hắc mang xẹt ngang tốc độ rất nhanh hướng về Dương trần xuất thủ khi nó gần chạm đến Dương trần, thì hắn trực tiếp nhích sang một bên công kích vồ hụt hướng về ba bốn cây cổ thụ chém một đường dài chia năm xẻ bảy, bụi bay tán loạn

'' Người!! Ngươi,,,, Hảo thủ đoạn.... Ngươi thế mà né ta được một chiêu!!.... Tiểu tử ngươi né ta được một chiêu từ trước đến nay chỉ có ngươi.... để khen thưởng ngươi ta sẽ cho ngươi toàn thây ''

Lục ma kinh ngạc không thể tin, tiểu tử này hắn nhìn mớii kiếm đò bát trọng thiên mà né được công kích của hắn, phải biết cho dù kiếm tông cũng không thể nào, không lẽ tên này ẩn giấu tu vi giả heo ăn thịt hổ, nhưng lúc sau hắn phản bác ý nghĩ này có lẽ tiểu tử này con cháu thế gia nào đó đi ra ngoài mang theo bí bảo phòng thân, lần sau đảm bảo tiểu tử này chết chắc

Hắn trực tiếp gào thét tay hình thành lưỡi dao màu đen, thân pháp rất nhanh hướng về Dương trần xuất thủ, hăn trên mặt vẫn mang theo tiếu ý lần này tiêu tử ngươi chết chắc


''Đại tự tại ''Dương trần lẩm bẩm hắn không để ý tí nào công kích kia mặc cho nó điên cuồng hướng đến

khi một đao kia chỉ còn 1 li chạm đến mi tâm Dương trần, một sát na sau trong mắt hắn nhìn ra thời gian như bị đọng lại công kích cũng chậm nhừ ốc sên, hăn né sang bên... sau đó thời gian lại tiếp tục trôi qua

Một đao kia lại chém hụt hắn nhào thẳng vào cánh rừng cây cổ thụ sụp đổ, bụi mờ mịt cả lên, dần dần hiện lên khuôn mặt tên thanh niến trên mặt vẫn đang tiếu ý như thỏa mãn gì đó

"Tiểu tử!! Nếu có kiếp sau ngươi đừng cuồng vọng như thế!!, bản vương lưu ngươi toàn thây coi như ban thưởng ngươi né ta được một chiêu... Hắc... Hắc!!! "

Lục ma phá lên cười to hài lòng hôm nay, nhưng khi quay người lại bỗng chốc nét mặt hắn cứng đờ lại một mặt mộng bức khó hiểu

Ta là ai, đây là đâu?!!

Không lẽ ta đang nằm mơ!!?

Rõ ràng ta đã giết tên tiểu tử này rồi mà?? Thế trước mặt hắn đây là ai!?