Chương 41: Cánh rừng đầy quỷ dị (hạ)

Vô Địch Tiên Đế

Chương 41: Cánh rừng đầy quỷ dị (hạ)

Diệp bạch hắn đã tức điên ngay trước mặt hắn mà dám giở tiểu thủ đoạn hèn hạ như thế, chả khác nào tên này khiêu khích hắn, khiến trong lòng hắn như ăn phải con ruồi một dạng, hắn triệt để điên cuồng khiến ba tên sư đệ này run như cầy sấy không dám lên tiếng

Không được cho dù dẫn ra yêu thú hay bỏ mạng ở đây, cũng không cho phép chuyện này xảy ra!

Một nỗi sỉ nhục này khiến hắn nhớ lại những năm trước bị những lão già kia chèn ép hắn chỉ cắn răng nhịn nhục, bây giờ chuyện này lại xảy ra tên này lại ngay trước mắt hắn đạo trộm mà đối phương lại khinh thường không trực tiếp đối diện, hắn không bao giờ cho phép điều này xảy ra!

Hắn triệt để mất ý thức lâm vào trạng thái cuồng loạn, đôi mắt màu đen đột nhiên biến thành màu đỏ hắn triết để bị tảu hỏa nhập ma, thân ảnh hắn trực tiếp biến mất một sát na sau hắn xuất hiện ở giữa không trung, ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng kinh thiên động địa chấn động cả khu rừng lá bay tán loạn mặt đất lắc lư rung mạnh, hai tay hắn động đem toàn lực đỉnh phong từ trước đến giờ bạo phát điên cuồng lấy mình làm trung tâm xung quanh mấy trăm trượng đều bị cuồng phong vây quét, chỉ cần có sinh vật nào đi ngang qua đều bị nghiền nát thành thịt vụn, không có một tia may mắn nào thoát được

lực lượng mạnh mẽ như thế khiến xung quanh không khí đều nổ mạnh, va chạm nhau thanh âm này cũng làm chú ý một số người xung quanh

'' Chuyện gì xảy ra đây, khí tức này kinh khủng thế ta cách xa mấy dặm vẫn nghe thấy được! ''

một tên mặc trang phục đệ tử khuôn mặt tuấn tú khi nghe tiếng chấn động cũng giật mình hỏi đồng bạn bên cạnh

'' có cường giả đang đánh nhau!! mẹ nó có càn làm lớn như thế không ta đi xa như thế cũng nghe thấy được ''

Hắn hít một ngụm khí lạnh, đánh nhau mà động tĩnh như thế đến gần chả phải góp mạng mình vào sao hắn định vội giục sư đệ đi nhưng tên kia đã chạy mất dạng không thấy bóng đâu

'' Tên tham sống sợ chết này không cần ta phải nhắc nhở hắn, thôi chạy trước cho chắc trâu bò dánh nhau ruồi muỗi chết a ''

Hắn tu vi mới kiếm đồ thôi, mẹ nó chạy cho chắc không có thực lực chạy đến xem không khác nào tự sát, hắn vội chạy nhanh không dám quay đầu lại tvmd-1.png?v=1

Cùng lúc đó thanh âm của hắn lại kéo dài, một tiếng thét chói tai khiến tất cả những yêu thú cao giai chấn động, có một vài yêu thú ngũ giai chú ý đến nơi này mà bắt dầu động!

Trong nháy mắt một đòn cuối cùng hắn bộc phát ra, sinh lực cùng sức chiến đấu mãnh liệt không gì sánh kịp, nếu có người chứng kiến cũng sẽ sợ hãi than.... kiếm sư không phải tầm thường a thật đáng sợ

" Tên này là người điên a, có gốc linh dược thôi mà! Có cần náo lớn như thế không "

Dương trần đứng trên cành cây nhìn tên Diệp bạch này náo như thế cũng không khỏi chán nản, ngươi náo như thế trước sau gì cũng có phiền phức cho coi


Khí thế cực mạnh hình thành cơn gió lốc xoáy, tiếng cuồng phong gào thét bụi bay tán loạn dày đặc cả khu rừng

Diệp bạch hắn lại hét dài một tiếng, trong đó ẩn chứa vô tận phẫn hận, hắn đã tức giận đến như thế nhưng dần dần hắn cũng dần thấm mệt, vì tiêu hao quá nhiều linh lực, thế nhưng tiếng thét của hắn vẫn mang uy lực khá đáng sợ, cỗ khí thế này khiến nguời ta không rét mà run

Tiếng thét này đáng sợ không thua kém gì sấm sét giữa trời quang, nếu có người tu vi yếu sẽ sợ hãi mà lăn ra bất tỉnh

...........

Ánh nắng chiều tà chiếu gọi xuống mảnh khu rừng đầy hỗn loạn, xung quanh cây cối sụp đổ chất chồng lên nhau, thỉnh thoảng có vài bãi máu và huyết nhục không nhận ra người hay yêu thú, một khung cảnh tràn đầy đáng sợ khiến ai cũng lạnh run nhưng rất tiếc không ai dám đến gần nơi này cả
tvmb-2.png?v=1

Ngay giữa trung tâm mảnh đất đầy hỗn loạn này có một têm tráng hán khuôn mặt đầy dữ tợn đang quỳ khuỵu hai chân xuống, quần áo hắn rách rả tơi lộ ra thân hình đầy vết trầy xước, đôi mắt hắn thẫn thờ như người vô hồn

Đúng như thế hắn là tên Diệp bạch người đã làm nên tràng cảnh tượng này, trong một phút mất lý trí hắn đã đánh đổi đi tất cả của mình nhưng rốt cuộc cũng không thu được kết quả gì, từ đầu đến cuối cũng chỉ hắn tự diễn màn thảm kịch, ngay cả những tên sư đệ mới của hắn cũng đã chết... tu vi hắn trong phút chốc trôi sạch không còn tí gì... nhưng hắn lại chấp nhận, một nỗi sỉ nhục năm xưa từ trong kí ức khơi dậy cộng thêm tên đạo trộm này trước mắt hắn vô thanh vô tức trộm đồ, khiến hắn tôn nghiêm một lần nữa bị chà đạp..

Thiên ý a! Thiên ý đúng là trêu người!

Dương trần lúc này ở trên cây hiện ra nhìn cảnh tượng này cũng thở dài

" Tên này đạo tâm quá kém cỏi, nếu để hắn một thời gian dài thế nào cũng đi theo con đường tà đạo"

Hắn lắc đầu lẩm bẩm, tên này ta trộm có một cây linh dược thôi khôg cần đến mức như kẻ địch không chết không thôi a

Hắn cảm thản một tí định quay người đi, nhưng một lúc sau hắn giật mình ánh mắt sắc bén nhìn vào sâu bên trong cánh rừng

" không tốt!! Khí tức này.... sợ là ta hôm nay muốn đi cũng khó "

Hắn vừa dứt lời, một tiếng rống dài tru thẳng lên trời, một đàn yêu thú từ sâu bên trong rừng đi ra hướng về phía trung tâm mảnh hỗn loạn