Chương 1: Minh Lượng, Minh Khánh, Minh Trọng

Vô Đạo - Phần 1: Hắc Đế

Chương 1: Minh Lượng, Minh Khánh, Minh Trọng

Có một thứ xuất hiện trên bầu trời như một dải sáng mờ kéo dài từ chòm sao Tiên Hậu ở phía bắc đến chòm sao Nam Thập Tự ở phía nam..nó có dạng hình xoắn ốc chặn ngang và nó được mệnh danh là Ngân Hà. Một nơi vô cùng khủng bố. Đặc biệt là trung tâm của nó nơi có một hố đen siêu khối lượng.


Đây là một trong những siêu cấm địa của các cường giả vì nó là khởi nguồn của một bức xạ vô cùng khủng bố, tạo thành một trường lực cường đại vô biên mà cường giả chỉ cần đến gần là có thể bị mạt sát, thần hồn câu diệt. Nhưng lúc này ngay tại cung Nhân Mã gianh giới giữa bên ngoài với trung tâm Ngân Hà bỗng nhiên xuất hiện 1 chiếc phi thuyền vô cùng to lớn...


Trên đầu mũi phi thuyền có hai nam nhân đang đứng và nhìn chăm chăm về phía trung tâm Ngân Hà... Một người là trung niên tuổi đã qua tứ tuần mặc trên mình một bộ đồ màu nâu. Bộ đồ mang đậm chất phương Đông cổ đại. Bên ngoài khoác một chiếc áo choàng có thêu hoa văn mạn đà la.


Người còn lại là một thanh niên tầm hai mươi tuổi. Mặt mũi sáng sủa, rất khôi ngô. Nhưng ngược lại với người trung niên kia.Thanh niên này lại khoác trên mình một bộ bào phục màu trắng mang đậm hơi hướng phương Tây. Trên bào phục được trang trí bằng hoa tiết hình rồng.

" Cha lần này hãy để con làm thôi.. cha đã tiến hành chuyển thế lần thứ chín rồi mà vẫn không thể thành công.. vả lại xác xuất trở lại bình thường của lần chuyển thế thứ mười dường như là bằng không.... cha không nên tiếp tục,hãy để con, con không muốn cha giống như mẹ". Người thanh niên thần sắc lo lắng nhìn về phía người trung niên nói.

Người đàn ông trung niên được thiếu niên gọi là cha cất tiếng trả lời...: " Ở lần chín ta có thể thấy được thành công ở ngay trước mắt mình.. nhưng ta lại thất bại vào phút cuối.. phút cuối đó ta cảm thấy được một thứ vô cùng đáng sợ... Nếu như theo đúng suy nghĩ của ta thì...

Nói đến đây người đàn ông bỗng nhiên ngừng lại.. ánh mắt tràn đầy lãnh mang. Ngưng thần nhìn về trung tâm Ngân Hà... ánh mắt ấy trông rất là đáng sợ... ánh mắt đó lúc này không còn cái gọi là tình nữa mà trong đó chứa đựng mêng mông sát khí cùng hủy diệt... thật là làm con người ta run sợ.

"Cha, cảm giác đó là thế nào? Còn có suy đoán của cha như thế nào? Thanh niên mặc đồ trắng thấy biểu hiện của cha lúc này thì ngạc nhiên hỏi. Bởi vì từ nhỏ đến giờ hắn rất ít khi thấy cha hắn như vậy. Mà một khi ánh mắt đó tại hiện thì chắc chắn rằng sẽ có biến cố phát sinh. Thời gian sẽ ngừng lại, vũ trụ sẽ đảo lộn. Rất có thể là mọi thứ sẽ biến mất, cái còn lại sẽ chỉ là hủy diệt và hủy diệt.

" Ta cảm thấy chúng ta còn thiếu điều gì đó.. thứ này vô cùng quan trọng, bởi vì thiếu thứ này nên chúng ta không thể thành công, ngoài điều này ra.. lúc đó ta còn cảm nhận được một khí tức lạ lẫm vô cùng khủng bố ngăn cản ta.. trong sát na khí tức đó liền biến mất.. giống như là chưa hề tồn tại vậy.. ta đã dùng đến cả bí thuật mà vẫn không thể dò xét và suy tính khí tức kia..

Phải biết đến cảnh giới của chúng ta.Đã vượt qua tất cả, siêu thoát hết thảy, thì không có bất kỳ một tồn tại nào có thể uy hiếp được chúng ta. Nhưng nếu quả thật có một tồn tại kinh khủng vô cùng cường đại, âm thầm ngăn trở chúng ta thì thật là đáng sợ".

Thanh niên kia vô cùng ngạc nhiên hỏi lại: " Cha có chắc chắn không? Vẫn còn tồn tại còn mạnh hơn chúng ta sao? Điều này rất khó tin a. Tại lần Thần hội cách đây 100 triệu năm không phải là ông nội với ông ngoại đã đích thân đến cửa chào hỏi từng cái rồi sao. Ngay cả Ôn Thần trốn ở Căn Nguyên Chi Địa cũng bị hai ông xách cổ tới sao? Không lẽ….Nó đến từ tương lai hả cha?

Thanh niên kia vừa ngắt lời, bỗng có một giọng nói trầm thấp và lạnh lùng vang lên: " Minh Trọng, có gì mà phải ngạc nhiên như vậy chứ, tuy chúng ta rất mạnh, mạnh một cách thái quá. Nhưng thiên ngoại hữu thiên a!. Kiến thức và vũ trụ này rộng lớn vô ngần nó nhiều như là những hạt bụi trong vũ trụ này, còn những điều mà chúng ta biết thì nó chỉ như những hạt bụi dính trên vạt áo của chúng ta mà thôi. Trọng à, là một cường giả phải biết khống chế tâm tình của mình, chịu khó lịch lãm, trải nghiệm nhân sinh nhiều thêm. Xuất ngày chơi cuối cùng thì cái thu được sẽ chỉ là một tên phế vật và một đống thất bại mà thôi.. hiểu chưa? Kẻ được gọi là Minh Trọng chính là thanh niên áo trắng nãy giờ nói truyện với người đàn ông trung niên.

Nhìn thấy người tới Minh Trọng cười nhăn nhăn nhở nhở, gãi gãi đầu, chào một tiếng: " Anh hai". Người mới tới gọi là Minh Khánh, là một thanh niên tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi trên người không có bất kỳ một tia khí tức nào,tựa như là một người đã chết.

Khuôn mặt nhìn rất phổ thông, nhưng trên khuôn mặt đó lại có cặp lông mày và đôi mắt vô cùng đặc biệt, mày như kiếm lại tựa như đao, người ngoài nhìn vô cũng khó có thể đưa ra được một lời nhận xét, đôi mắt có con ngươi là màu huyết hồng nhìn trông thập phần yêu dị, nói là yêu dị thì chưa đủ còn cả yêu mị nữa thì mới lột tả hết được con mắt ấy.. Nhìn vào đôi mắt ấy khiên cho người ta si mê lạc lối, bị chìm vào vực sâu, không thể dứt ra được. Nói tóm lại là thanh niên này trông rất bình thường những lại không tầm thường.


Minh Trọng đứng bên cạnh Minh Khánh, hai tay xoa xoa nói chuyện với cái giọng cà lất phất phơ:" He he..he..he biết biết, sau này sẽ chịu khó ra ngoài tìm hiểu nhân sinh.. anh hai cứ yên tâm..

Minh Khánh không đáp lời hắn mà khuyễn mãi cho hắn một cái cốc đầu khiến hắn sao trăng lẫn lỗn,đông tây không thẻ phân biệt.. rồi hướng về phía cha mình nói:" Cha cảm nhận được cái đó đúng không cha... ", Nó đến từ tương lai.

Cha hắn chính là người đàn ông trung niên mang tên Minh Lượng. Cha hắn quay đầu không trả lời hắn mà nhìn hắn một lúc rồi nói: "Con đã có trở về, con đã có tình". Người ngoài nghe được câu này thì có thể sẽ không hiểu được đầu cua tai nheo ra làm sao. Nhưng Minh Khánh, Minh Trọng cùng Minh Lượng thì không thể không hiểu. Minh Khánh hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Con đã trở về thưa cha! Nhưng còn tình thì không cha ơi, con chọn vô tình và mãi vô tình".

Minh Trọng nghe vậy liền xen vào: " Anh thật kỳ lạ, hôm nay rất khác a. Một người vô tình lạng lùng và lãnh huyết như anh sao bỗng dưng lại xuất hiện tại đây cơ chứ. Nhớ không lầm thì anh đã từng nói anh sẽ không quản truyện nhà mà..

Lần này Minh Trọng không có bị cốc đầu nữa, thay vào đó là một phát đạp khiến hắn bay xa mấy trăm ngàn cây số vũ trụ. Mấy trăm ngàn cây số vũ trụ này đối với những cường giả bình thường thì đúng là một lần hành xác, Nhưng với siêu cấp cường giả như bọn họ thì có đáng là bao. Lắc mình một cái Minh Trọng lại đã đứng ở vị trí cũ.

"Con chọn vô tình là để bản thân con có thể nhìn thấy hết thảy cái hữu tình của thế gian. Thế gian hữu tình người vô tình".Minh Khánh nhìn về phía Ngân Hà xa xa tiếp tục nói.

Nhìn thấy con trai mình như vậy Minh Lượng thân làm cha chỉ có thể lắc đầu thở dài.. hắn nhìn Minh Khánh lớn lên từ nhỏ nhưng cũng không thể hiểu hết nó là người như thế nào. Một người làm cha mà ngay cả con mình cũng không hiểu vậy thì so với một người cha vô năng, vô dụng có khác bao nhiêu đâu.

Trong mắt hắn lúc này xuất hiện hình ảnh một thiếu niên quỳ bên giường của một mỹ phụ, thiếu niên đó chỉ quỳ nhìn chằm chằm vào mỹ phụ nằm trên giường không chớp mắt mà lệ cứ tuôn rơi. Cứ nghĩ tới hình ảnh đó hắn lại tràn đầy đâu xót. Như một vết thương bị xát thêm muối thêm ớt vậy.Bởi vì hắn như mất đi đứa con trai này từ lúc đó.


Bỗng giọng nói của Minh Khánh lại vang lên đánh thức hắn khỏi dòng hồi tưởng:"Cha không nên tiến hành lần thứ mười.. lần này hãy để con làm.. "

Hắn vô cùng ngạc nhiên khi nghe Minh Khánh nói vậy. " Cho ta một lí do"?

" Lí do?. Không có lí do nào hết. Cha thừa biết quy tắc làm việc của con mà, trước giờ làm bất kỳ một việc gì đều không cần lý do." Minh Khánh xoay đầu trả lời câu hỏi của cha mình. Cũng không đợi cha hắn lên tiếng. Hắn nói thêm: Chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Lần này hãy để cho hai anh em con làm việc này. Mười sáu ngày sau chúng ta sẽ đến Thái Dương hệ. Con còn phải chuẩn bị một số thứ nữa.

Nói xong hắn quay đầu, rồi bỗng nhiên biến mất trước mắt hai người.

Nhìn thấy Minh Khánh rời đi Minh Lượng do dự một lúc rồi nói: Nếu nó đã quyết, vậy thì chuẩn bị tiến hành được rồi. Chúng ta cũng đi thôi.Minh Trọng " Vâng " một tiếng. Rồi cả hai liền xoay người biến mất trong chiếc phi thuyền. Trước mũi phi thuyền lúc này hiện ra 1 vòng sáng hình tròn màu bạc lấp lánh mang đầy những đồ hình kỳ quái, Phi thuyền xuyên qua nó rồi lấp tức biến mất. Lúc này biên giới trung tâm Ngân Hà lại được trả lại cái sự yên tĩnh vốn có của nó.

Mười sáu ngày sau...ở Thái Dương hệ nơi được mệnh danh là Linh Hồn Đồng Nguyên.

Nơi này còn được gọi với một cái tên khác là hệ mặt trời nó là một hệ hành tinh có Mặt Trời ở trung tâm và các thiên thể nằm trong phạm vi lực hấp dẫn của Mặt Trời, tất cả chúng được hình thành từ sự suy sụp của một đám mây phân tử siêu khổng lồ cách đây gần 4,6 tỷ năm trước.

Đa phần các thiên thể quay quanh Mặt Trời, và khối lượng tập trung chủ yếu vào 8 hành tinh có quỹ đạo gần tròn và mặt phẳng quỹ đạo gần trùng khít với nhau gọi là mặt phẳng hoàng đạo.Nhưng đó chỉ là hiểu biết trong tầm của những người bình thường. Còn với những siêu cấp cường gải biết được một số thiên đại bí mật thì nó lại hoàn toàn khác.

460 tỷ năm trước đây,có hai chưởng khống giả đã đại chiến một trận kinh thiên để tranh giành Căn Nguyên Vũ Trụ, sức tàn phá khủng bố của trận chiến đã làm một phần Căn Nguyên Vũ Trụ quan trọng đã tách ra khỏi thực thể của nó, khiến cho vũ trụ đảo lộn, dòng thời gian đình trệ.

Làm cho Ma hãi, Tiên chạy, Thần lẩn trốn. Các siêu cấp cường giả cũng nấp trong ổ không dám thò đầu ra. Sau cùng thì gia tộc Thủ Hộ Giả xuất thủ hạ sát hai tên chưởng khống giả và tinh luyện một phần Căn Nguyên Vũ Trụ bị tách ra đó.Trải qua mấy trăm tỷ năm, cho đến cách đây 4,6 tỷ năm thì quá trình tinh luyện hoàn thành và Thái Dương hệ được hình thành từ đây

Trong tinh không của Thái Dương hệ lúc này xuất hiện một đồ án kỳ dị. Ngay sau đó, từ trong vòng sáng đi ra hai chiếc phi thuyền vô cùng to lớn, một chiếc được thiết kế theo kiểu tương lai, chiếc còn lại thì lại được thiết kế theo kiểu phi chu cổ đại.. hai chiếc phi thuyền nhanh chóng bay về phía Mặt Trời.Khi tiến sát đến Mặt Trời hai chiếc phi thuyền vẫn không dừng lại mà đâm thẳng vào mặt trời. Điều đáng lẽ phải xảy ra là sẽ phát sinh một vụ nổ khủng khiếp. Nhưng không điều đó lại không có xảy ra mà hai chiếc phi thuyền kia lại đi xuyên qua màn lửa tiến thẳng vào mặt trời.

Sau khi xuyên qua màn lửa hai chiếc phi thuyền xuất hiện tại một thế giới.. mà nếu người bình thường nào chứng kiến thì chắc sẽ bị làm cho ngạc nhiên chết. Khác với bề ngoài rực lửa cùng bức xạ nhiệt khủng khiếp. Thì tại đây lại trả khác gì tiên cảnh, cây cối tươi tốt, núi cao hùng vĩ, thác nước đại ngàn, những dòng sông uốn khúc như những giải lụa bạc đang bay phất phới trong gió.

Hai chiếc phi thuyền nhanh chóng tiến tới và hạ cách trên một quảng trường rộng lớn.Tất cả mọi người trong hai chiếc phi thuyền nhanh chóng xuất hiện trước một đài hình tròn to lớn có hình dạng giống như một chiếc bánh lái thuyền vậy. Ở giữa đài có một chữ vạn to lớn được khắc nổi. Đài này tên là Chuyển Luân Đài là thứ không thể thiếu để xây dựng Chuyển Luân Đạo Trận. Người tới chính là Minh Lượng cùng Minh Trọng.Tại vì nơi đây chính là địa phương gặp mặt mà ba người họ đã ước định.

Minh Trọng quay sang nhìn cha nói: " Lâu lắm mới quay lại nơi đây, mọi người đều biến mất thứ còn lại chỉ là cảnh vật vô tri cùng những kỉ niệm không thể quên ".

Nghe vậy một người đàn ông trung niên đứng sau lưng Minh Lượng lên tiếng: " Qúa khứ quá tàn khốc, cái chúng ta cần làm hiện giờ là cho quá khứ không tái diễn trong tương lai, tiểu thiếu gia đừng ưu thương quá. "Người vừa nói này tên là Thiên tà vừa là thủ hạ vừa là bằng hữu của Minh Lượng.Thủ hạ dưới dưới trướng Minh Lượng có chín người được mệnh danh là Cửu Thiên, Thiên Tà chính là người đứng đầu trong Cửu Thiên. Còn Minh Trọng thì có mười tám người đi cùng gọi là Thập Bát Thần Ma.

Thiên Tà vừa dứt câu thì không gian ở phía Đông của quảng trường bỗng nhiên vặn vẽo và nứt vỡ kịch liệt rồi nhanh chóng sụp đổ. Không gian vừa sụp đổ tạo ra một lỗ hổng thì bên trong đã truyền ra giọng nói đầy giận dữ của một nữ nhân." Tên khốn nạn kia, ngươi muốn đánh nát nơi đây hay sao mà dùng lực mạnh vậy hả, người thèm đòn à".

Trong nháy mắt thì trước lỗ hổng không gian đó đã suất hiện mười ba người.

Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo: Anh em đánh nhau - Chuyển Luân Đạo Trận

Frank Phạm
LCP Team
readslove.com