21. Nô bộc đầu tiên

Vĩnh Thế Chí Tôn

21. Nô bộc đầu tiên

Tuyệt Thiên đang ngắm chức năng mà hệ thống vừa mở ra khi lão dâng lên khế ước chủ nô
Chức năng Khế ước, trong đây có một cái bảng chia làm ba mục, mục đầu là bản mạng khế ước, mỗi yêu thú chỉ có thể kí duy nhất một cái bản mạng khế ước và Tuyệt Thiên cũng y như vậy, mục thứ hai là khế ước bình đẳng bình thường thì yêu thú cũng chỉ có một cái khế ước bình đẳng nhưng hắn lại có tới ba ô vuông đề trống chứng tỏ hắn có thể có ba lần khế ước bình đẳng hơn nữa phía dưới còn có dấu cộng chứng tò nó có thể mở rộng ra thêm.
Còn mục cuối cùng chính là khế ước chủ nô, trong khế ước chủ nô hắn có tới mười cái ô trống, Tuyệt Thiên biết được tùy theo lực lượng tăng lên mà hắn có thể tăng thêm số lần khế ước nên hắn chẳng lo mấy, trong ô nô lệ còn có để tên nô lệ, độ trung thành, tình trạng nô lệ, cấp bậc nô lệ.
Nhìn đôi chút cậu cũng chẳng thèm tìm hiều thêm vì không phải trước mặt hắn đang có một cái thí nghiệm tốt nhất hay sao.
Tuyệt Thiên đi đến trước khế ước, cánh khẽ vẫy tạo lên một vết thương nhỏ,hắn để giọt máu chảy vào trong khế ước, ngay lập tức khế ước chuyển thành màu đỏ tươi rồi bay thẳng vào đầu lão Cửu.
Mà từ lúc giọt máu chảy ra thì một cái uy áp vô hình từ giọt máu truyền tới khiến lão ngây người, uy áp này khiến lão cảm thấy mình như thoi trong biển tùy thời bị dìm chết.
Lão cũng là Thái Cổ Ma Cầm lại có thêm ba giọt tinh huyết đang phong ấn trong cơ thể thì cho dù lá Thái Cổ Thụy Thú cũng chả uy áp được một mống lông nào của lão nhưng chỉ một giọt máu kia lại khiến lão cảm thấy sợ hãi vô cùng và cũng cực kì khao khát.
Khế ước bay thằng vào đầu lão dung nhập vào trong thần hồn của lão, bây giờ chỉ cần một cái ý niệm của cậu cũng đủ diệt sát lão cả trăm lần.
Tinh!
Nhận một nô lệ tu vi Bàn Huyết Cành thưởng Exp 10 vạn, 10 vạn linh khí.
Nhìn một chút, exp và linh khí nhận được ngang với giết một cái Bàn Huyết cảnh sơ kì.
Thay vì giết chết thì hắn lại nhận khế ước nô lệ, lượng exp và linh khí tương đương nhau chỉ có duy nhất là không có rớt đồ ra mà thôi
" nói đi, nói hết tất cả mọi thứ ngươi biết"
"…"
………
Suốt ba ngày liên tiếp Tuyệt Thiên cùng với lão Cửu trao đổi, Thiên Long giới chỉ là tên gọi hiện nay, ba nghìn năm trước thì nó được gọi là Thiên Long giới vực, một trong ba vực lớn nhất.
Ba vực này dính liền với nhau nhưng lại bị ngăn cách bời một lớp bình chướng vô cùng cứng rắn, cao thủ nhất lưu muốn đi qua cũng phải trả một cái giá không nhỏ,còn cao thủ nhị lưu tam lưu thì nằm mơ đi.
Ba giới vực kết hợp thành một cái thế giới gọi là Đại Thiên Thế giới nhưng từ thời Hồng Hoang, sự kiện Lạc Long Quân và Bàn Cổ chết cùng một lúc khiến cả vũ trụ oanh động.
Những bộ tộc quật khởi liên tục, gây chiến tranh liên miên suốt vài nghìn vạn năm sau thì cuộc chiến cuối cùng kết thúc, sách sử ghi lại trước thời Hồng Hoang đều mất sạch, cao thủ thời đó cũng chết không còn lấy một mống.
Cả vũ trụ như được tẩy rửa lại một lần, Đại Thiên thế giới vì chiến tranh liên miên khiến hạch tâm bị tổn thương, kích phát năng lượng chia cắt Đại Thiên Thế giới thành ba vực lớn.
Từ đó về sau thì Vũ trụ cũng yên tĩnh lại, thời gian đó các chủng tộc bị diệt nhiều vô số kể, kể cả Hồng Hoang Thần Thú cũng chết thành một đống.
Suốt bao nhiêu năm cũng cố thì Đại Thiên thế giới mới khôi phục được đôi chút, kéo dài từ thời Thái Cở, Thượng Cồ, thời kì Chư Đế cho đến hiện tại.
Ngoài tinh không còn có vô số tinh cầu, nhưng sau thời kì Hồng Hoang thì đa số tinh cầu đều một mảnh hoang vắng không lấy một bóng người mặc dù trên tinh cầu cây cối đều xanh tươi.
Những thế lực siêu cấp đều có một cái tinh cầu riêng làm trụ sở nhưng đa số thế lực siêu cấp đều nẳm ở Đại Thiên Thế giới.
Việc lão Cửu nắm giữ Tử Vân thần sơn một cái Hỗn Độn Chí Bảo của Cử U Tước nhất tộc đều được nói ra sạch, kể cả việc lão đoạt xá,…
Mặc dù lão không muốn nói thậm chí có ý định dựa vào tinh thần lực mạnh mẽ mà phản lại khế ước chủ nô, lúc đó một luồng đau đớn từ linh hồn khiến lão lăn lộn suốt một canh giờ bán sống bán chết,mặc dù nếu nô lệ có tinh thần lực mạnh hơn chủ thì sẽ có khả năng phản chủ xóa đi khế ước thậm chí có thể đảo lộn chủ nô khế ước một bước lên voi, hầu như chẳng ai lại đi kí kết khế ước chủ nô với một gã có tinh thần lực vượt xa mình.
Đáng tiếc, khế ước của Tuyệt Thiên là do hệ thống đặt xuống, nếu dễ phản như vậy thì nó cũng chẳng có cái tên gọi Sáng Thế hệ thống.
Việc đau đớn của lão Cửu tất nhiên là do cậu làm ra, chỉ cần khế ước còn thì cậu có thể biết tất cả mọi suy nghĩ của lão.
Trong ba ngày này, Tuyệt Thiên đặt tên cho tiểu Phượng Hoàng là Y Vận Tuyết, lấy họ Y của cậu, Vận trong vận mệnh, Tuyết trong mùa đông.
Khi đặt tên cho muội muội, Tuyệt Thiên phải suy nghĩ khá lâu. hắn muốn cho muội muội mình sống một cuộc sống không bị vẩn đục bởi trần thế nên hắn đặt tên là Vận Tuyết, để nàng có thể tự khống vận mệnh của mình, tâm hồn vĩnh viễn thánh khiết trong trắng như tuyết mùa đông.
Khi tiểu muội muội được đặt tên tỏ vẻ rất vui, mắt tròn nhấp nháy.
Tuyệt Thiên cũng chẳng quan tâm lắm cái Hỗn Độn Chí bảo trong cơ thể lão Cửu, tự nhiên hắn cảm thấy sao Hỗn Độn Chí Bảo dễ kiếm quá vậy, trong cơ thể hắn cũng có một cái Phiên Thiên Liêm đây này.
Còn lão Cửu thì đang rất cảm động, khi lão nói đến việc mình có một cái Hỗn Độn Chí bảo thì tim lạo như bị nứt ra, lão cũng nghĩ đến việc dâng hiến rồi nên tinh thần lão cực kì sa sút, nhưng sau khi lão nói thì ngoại trừ liếc lão một cái thì Tuyệt THiên chẳng thèm đề cập đến vấn đề đó, điều này chứng tỏ hắn không có ý định chiếm đoạt bảo vật khiến lão cảm động đến rơi nước mắt.
……..

Sử lý sự việc xong thì Tuyệt Thiên bắt đầu công việc trồng thảo dược tiếp, hắn giao cho lão Cửu một trách nhiệm cao cả là dạy học cho Vận Tuyết, lão dạy học chữ, còn cậu thì dạy cầm kì thi họa, kỹ năng sống,…
Lão Cửu sống cả đời dù nhìn thấy người hoàn mỹ nhưng cũng không hoàn mỹ như cậu, chim mà cũng biết gãy đàn, đàn làm từ gân Thượng Cổ di chủng Hậu Thổ Bích Ba xà, gổ thì làm từ cổ thụ vài chục văn năm, cả khu rừng này cũng chỉ có hai cây như vậy mà thôi, thân cây cứng còn hơn sắt tinh luyện gấp mấy lần nhưng cây lại có thể cắt một nhánh cây để làm đàn.
Lại lấy linh thạch làm cờ, lấy đất làm bàn cờ,….
Kể cả một số kiến thức về rừng núi, cách nhận biết nơi có nguồn nước chỉ bằng cách nhìn và cảm nhận hơi ẩm trong không khí.
Những điều này khiến lão Cửu phải khiếp sợ, cho dù kẻ sống trong rừng rậm lâu năm cũng chưa chắc có cái kiến thức đó, điều Tuyệt Thiên nói đều là kiến thức từ trái đất, cộng thêm bản thân hắn tự tìm hiểu khi đi phiêu lưu.

Liên tục ba tháng như vậy, ngoại trừ dạy học cho Vận Tuyết thì hắncũng dạy luôn cách săn mồi cho nàng, cách nấu ăn làm sao cho ngon,…
Phải nói nàng tiếp thu cực kì nhanh, trong ba tháng hầu như lão Cửu chả còn gì để dạy thêm cho nàng nữa, nàng cũng có thể nói tiếng người được rồi, lão Cửu bây giờ chỉ còn cách đánh tay đôi với nàng để dạy cho nàng cách chiến đấu,dù sao kiếp trước lão cũng là chim kiếp này cũng là chim nên kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú.
Lão cửu cũng không phải không được lợi lộc gì, trong suốt quá trình Tuyệt Thiên dạy cho Vận Tuyết thì lão lúc nào cũng kè kè bên cạnh học lỏm, cái này cậu cũng chả quan tâm dù sao thì lão cũng là nô bộc của hắn, Tuyệt Thiên muốn lão chết thì lão nhất định phải chết.
Hắn cũng chả có cái ý định bắt lão phải giống như nô lệ sống chui sống nhủi, khom lưng hành lễ, cứ thoải mái tự nhiên, hắn đối xử với lão giống như đối với một cái quản gia nhà mình vậy.
Suốt ba tháng sống chung thì độ trung thành của lão Cửu với Tuyệt Thiên tăng đến tận chín mươi lăm điểm, chỉ cần cậu không làm đến mức giết sạch cả nhà lão thì tuyệt đối lão không bao giờ phản bội cậu cho dù hi sinh cái mạng già của lão.
ở trái đất lúc Tuyệt Thiên còn sống thì cũng có chế độ nô lệ vì quái vật hoành hành, cảnh nước mất nhà tan là chuyện bình thường nên việc buôn bán người cũng không làm ngấm ngầm nữa mà công khai buôn bán như nô lệ thời xưa.
Tuyệt Thiên mặc dù không phản cảm nhưng dù sao thì cũng là một người lãnh đạm nên không mấy quan tâm, kiếp trước tự thân tự lo một mình nên hắn không cần osin hay nô lệ nhưng bây giờ lòi ra một cô muội muội đáng yêu nên hắnxem lão Cửu như osin mà sai.