20. Ăn nhầm quả đắng

Vĩnh Thế Chí Tôn

20. Ăn nhầm quả đắng

Thái Cổ di chũng vừa sinh ra đã có linh tính không khác gì một đứa bé 3 tuổi, mặc dù khi có được thần thông bản mạng đồng nghĩa với việc mở ra truyền thừa trong huyết thống, nhưng dù sao thì tiểu Phượng Hoàng cũng vừa mới nở chưa đầy nửa tiếng.
Mặc dù tâm trí chưa thành thục nhưng tiểu Phượng Hoàng vẫn cảm giác được sự nguy hiểm, tiểu cầm mắt cứ nhìn chăm chăm vào con Cửu U Tước đang cười như điên kia còn chân thì thụt lùi lùi mãi đến khi đứng sau lưng cậu thì nó mới ngưng lùi.
Nhìn tiểu Phượng ngáo ngơ này làm Tuyệt Thiên nín cười một trận, mặc dù kiếp này là người thân nhưng hắn cảm thấy rất lạ, lúc trước khi nào hắn cũng chỉ một thân một mình, kiếp này lại lòi thêm cái tiểu muội muội, nếu Tuyệt Thiên đầu thai hoặc mất đi trí nhớ thì còn đỡ, đằng này ký ức còn nguyên đấy,việc có thêm một người thân đối với hắn là một cái sự kiện thật quan trọng và cũng thật lạ lẫm.
" nào nào lại đây nào hai con dê béo bỡ kia, ta sẽ thật nhẹ nhàng ăn các ngươi a hắc hắc..." Cửu U Tước phát ra tiếng cười một cách quái dị, đã vậy cộng thêm cái giọng nói non nớt thêm vào thì lại càng thêm quái dị.
Mặc dù lão không lo lắm nhưng cụng vì an toàn mà thôi, dù sao cái con Phượng Hoàng kia cũng có sức lực ngang với lão hiện giờ, cái lão có hiện giờ là kinh nghiệm và kiến thức.
Bước một cách chậm rãi lại gần hai con cầm đang đứng ngáo ngơ như cây cột đất tại đó, con Phượng Hoàng thi lão không chắc có bị mình dọa sợ không nhưng lão vẫn tỏa ra cái uy áp của Thái Cổ yêu thú.
Cả không gian yên tĩnh chỉ có duy nhất tiếng bước chân của Cửu U Tước đang dần dần lại gần, lão ta định một kích giết chết con chim đen kia bằng bản mạng thần thông, còn con Phượng Hoàng thì chắc lão phải tốn sức một phen
Khi lão vừa đến gần con chim màu đen được tám mét thì cái bóng màu đen lão vẫn nhìn chăm chăm lại biến mất một cách yêu dị.
Đồng tử lão co rụt lại, hai cánh xoay chuyển thật nhanh qoạt về phía sau.
Rắc, rầm…
Một tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên
Cửu U Tước bay ra như một con diều đứt dây, hai cánh rũ xuống vô lực chứng tỏ nó đã gãy, ngay tại chỗ lão đứng hồi nãy thì con chim đen thình lình lại xuất hiện.
Lão có kinh nghiệm và kiến thức kiếp trước, kiếp trước lão cũng là một con Cửu U Tước nên việc làm quen với thân thể rất nhanh nhưng đáng tiếc, lão còn chưa làm quen với cái cơ thể nhỏ nhắn này thì đã lãnh đủ một vuốt sắc bén của cậu.
Võ thuật kiếp trước cậu tu luyện đến mức có thể xưng là Vạn Pháp Quy Nhất, Nhất Hóa Vạn Pháp.
Cộng thêm việc cậu đã khám phá ra bản nguyên thế giới địa cầu khiến tâm cảnh cậu nói ra còn vượt trội hơn cả mấy lão quái vật sống hàng vạn năm, từ nhỏ cậu phải sống với một tên sát thủ lãnh huyết vô tình ngoại trừ dạy kiến thức và kĩ năng sống,võ thuật,.. thì hầu như cậu chẳng biết gì về tình cảnh con người mãi về sau khi ông ta chết thì Tuyệt Thiên mới phiêu lưu khám phá thế giới,đại đạo.
Một tuần qua Tuyệt Thiên đi cày đất chăm sóc dược điền cũng vì một phần học cách kiểm soát thân thể này một cách hoàn hảo, trồng dược cậu không được sử dụng quá nhiều sức, mà phải thật cẩn thận, đào đất cho xốp, đất phải tinh mịn,…
Việc không chế cơ thể cậu sau một tuần thì hầu như hoàn mỹ, công thêm võ thuật kiếp trước thì cho dù trước mặt cậu là thánh nhân trùng sinh thì cũng chỉ có cái kết cục giống như con Cửu U Tước vênh váo đằng kia.
Bây giờ trong đầu Cửu U Tước đang cực kì hỗn loạn, cái gì đang xảy ra với lão thế này, bị một con chim đá một cái gãy hết hai cánh, để những kẻ thù xưa của lão mà biết chuyện này chắc lão cũng chả cần sống nữa.
Lão cũng không phải kẻ ngu, một cước vừa rồi nếu lão phản ứng chậm thì thứ phải gãy là cái cổ của lão kìa.
Không nói một lời, ra tay nhanh, chuẩn, độc.
Trên đời này lão cũng chỉ gặp vài người có cái tính cách kia, một lời không hợp liền ra tay, cái loại người này một là trời sinh lãnh cốt hai là chém giết mà thành
Nhưng nói chung cả hai loại trên lão chả muốn dụng vào loại nào, cái loại đó chỉ cần tổn thương đến lợi ích của họ thì kiểu gì họ cũng liều mạng với lão cho coi.
Lão vừa mới trùng sinh lão không muốn lại đi gặp cái tên Diêm Vương kia nên dứt khoát lão lôi con át chủ bài của mình ra.
" khặc khặc, được lắm nhóc con, hôm nay ngươi không chết thì ta chết"
Nói xong lão lầm bầm cái gì đó, từ trong cơ thể lão tỏa ra ánh sáng, lão là đang định triệu hoán chí bảo của Cửu U Tước nhất tộc, mặc dù trùng sinh nhưng cái chí bảo này lão vẫn quý như mạng của mình, dù sao thì nó cũng là một món Hỗn Độn Chí Bảo.
Cửu U Tước nhất tộc dù sao cũng là một cái siêu cấp thế lực mà lão lại là trưởng lão của Cửu U Tước nhất tộc, nên việc trộm được cái món này cũng tính hết bảy phần là vào thân phận của lão, ba phần là may mắn.
"a vậy ngươi chết đi" lão đang lầm bầm thì phía đối diện con chim màu đen kia lại phun ra một câu kinh người.
Chưa kịp phản ứng thì đột nhiên trời đất tỏa ra một cái áp lực khổng lồ đè ép lên lão, cắt ngang quá trình niệm chú, ép lão nằm chèm bẹp trên mặt đất.
" không, không thể làm, làm sao có thế"
" ngươi làm sao luyện hóa được tiểu thế giới"
Muốn luyện hóa bảo vật thì cũng cần thời gian, một số bảo vật cấp thấp thì cần vài ngày, trung cấp thì vài tuần, cao cấp thì vài tháng, còn như cái tiểu thế giới này thì còn tùy theo cấp bậc người luyện hóa, tu vi thấp thì đừng có mơ tưởng đến, tu vi vừa đủ thì cũng tốn mất vài trăm năm, tu vi cao cấp như lão thì cũng mất vài chục năm, còn trình độ Diêm Vương thì chắc khoảng mười ngày nửa tháng.
Mà từ lúc lão được đưa ra đến bây giờ thì cũng chỉ có mười ngày đi, đột nhiên lão sực nhớ lại khi con chim màu đen đem lão đặt cùng quả trứng Thất Thải Phượng là từ lúc bảy ngày trước đi.
Nghĩ nghĩ đôi chút thì một số vấn đề khiến lão rừng mình, tim đập nhanh như cái máy thủy lực đang bơm nước.
Cho dù những siêu cấp cao thủ như Diêm Vương cũng chưa chắc luyện hóa được cái tiểu thế giới này trong ba ngày đi, vậy thì vấn đề duy nhất chỉ có những Chí Tôn mới có thể làm được điều đó,…
Đầu lão bây giờ chảy đầy mồ hôi hột, đây là lão ăn trúng quả đắng a, hồi nãy lão còn to mồm muốn ăn người ta nữa cơ, trong tiểu thế giới có pháp tắc mà Diêm Vương tạo nên, chủ nhân của tiểu thế giới thì trong tiều thế giới đó do hắn chưởng quản, duy ngã độc tôn.
" khoan khoan, à không, tiểu nhân cầu xin đại nhân tha cho a, là tiểu nhân lỡ dại lần đầu, xin đại nhân suy xét mà khoan hồng a,.." từ trong miệng chim tuôn ra một tràng nịnh hót, nịnh đến mức khiến Tuyệt Thiên cảm thấy mao cốt tủng thiên (lông mao dựng đứng: nổi da gà).
"câm mồm"
" vâng vâng"
Lão bị hắn nạt một cái liền nằm im như thóc đến nhúc nhích cũng chẳng dám

" tên gì"
" lão tê,… tiểu nhân họ Lăng tên Cửu là một trưởng lão của Cửu U Tước nhất tộc"
" Cửu U Tước nhất tộc" cậu nhướn mày một cái, một cái tông tộc cá thể như vậy có khả năng sánh ngang với Phượng tộc hoặc Long tộc đã vậy tên này còn là trưỡng lão của Cửu U Tước nhất tộc nhưng
" ta hỏi tên, ngươi tưởng là trưởng lão Cửu U Tước nhất tộc thì ta sẽ sợ"
Cười lạnh một cái, từ trong cơ thể hắn tỏa ra một cái khí tức tràn đầy nguy hiểm khiến lão cũng phải run sợ, trong lòng lão rất muốn vả một phát vào cái mồm nhiều chuyện của mình.
" khế ước chủ nô hoặc chết chọn đi" cậu chậm nói, trong giọng nói tràn đầy sát khí, chỉ cần lão không một cái thì lão sẽ biến thành một con Thái Cổ di chủng đầu tiên cậu ăn.
Lão nhìn cái ánh mắt đói khát đang dán vào người lão mà quét lên quét xuống, cái dự định tìm cơ hội chuồn thoát của lão bốc hơi ngay, cái thể loại như cậu chắc chắn sẽ không phí lời với lão làm gì.
" vâng vâng, lão nô xin bái kiến chủ nhân"
Lão nhắm mắt lại, trên đầu hiện ra một cái đồ án nhàn nhạt.
Đây chính là khế ước chủ nô, chủ vong nô vong, còn nô có chết thì chủ cũng chẳng bị tổn thương mảy may.
Lão không ngờ đến mình cũng co kết cục thế này, từ một con Thái Cổ Ma Cầm Cửu U Tước kiêu ngạo lại phải phục tùng vô điều kiện như vậy, khiến lão không cam tâm a, lão tính toán biết bao nhiêu để trùng sinh lần này lão sẽ Nhất thế chí tôn nhưng ai ngờ… haizz người tính không bằng trời tính.
Cảm thán đôi chút, lại nhìn thấy Tuyệt Thiên vẫn đứng im không nhúc nhích thì lão thấy tò mò, lão dâng khế ước lên như vầy sao vị đại nhân còn trích máu nhận chủ, không lẽ vị đại nhân này đổi ý,…