chương 3: Bái sư

Vạn Giới Tiêu Dao

chương 3: Bái sư

Sau khi người thanh niên đi ra ngoài Long đem tâm thần vào hệ thống, thành thục điều khiển ra lệnh: " thông tin"
Tên: Lý Tiêu Dao
Tuổi: 10
Sư môn: không
Công pháp: không
(tui để đơn giản vậy thui, thay đổi số liệu nhức đầu lắm)
"ting"
" Ngài có một món quà "
"Mở"
" Ting. Ngài nhận được "Càn Khôn giới" 1, ngài nhận được " Phong lôi dực " 1, ngài nhận được " Thiên canh kiếm trận " trận đồ, ngài nhận được phép thuật " kiếm ảnh phân quang thuật " 1"
Tiếng vang của hệ thông liên tiếp vang lên, Long liền nhanh chóng lật xem tất cả các món đồ được nhận.
" Càn Khôn giới: một không gian độc lập rộng 100 m2, có thể gửi đồ (không thể gửi vật sống)."
"Phong Lôi dực: (pháp bảo) cánh của Phong Lôi Ưng, phi hành có tốc độ nhanh như điện chớp, có phong lôi quấn quanh "
" Thiên canh kiếm trận: dùng trăm thanh kiếm tạo thành kiếm trận hấp thụ "Canh Kim chi khí " chém giết địch nhân sắc bén vô cùng"
" Kiếm Ảnh Phân Quang thuật: phân ra kiếm quang phân thân số lượng tùy theo linh lực quán thâu "
Sau khi xem xong tất cả phần quà đạt được thì Long thấy hài lòng vô cùng. Một cảm giác là nữ thần may mắn đang mỉm cười với mình vậy. Không nói " Càn Khôn giới " là thứ mà một hệ thống bắt buộc phải có ra thì " Phong Lôi dực " là một món pháp bảo vô cùng tốt. Có thể dùng để " cướp trên giàn mướp " thiên tài địa bảo sau đó bỏ đi trong tiếng cười trước ánh mắt bất lực của kẻ địch, hoặc là dùng để chạy trốn giữ mạng trước kẻ địch mạnh hơn mình. Còn " Thiên Canh kiếm trận " và " Kiếm Ảnh Phân Quang thuật " thì là hai thứ dùng để " úp sọt " vô cùng tốt. Nếu ta dụ kẻ địch đến nơi vắng vẻ dùng " Kiếm Ảnh Phân Quang thuật " đánh lạc hướng kẻ địch sau đó dùng chính những kiếm quang đó dựng lên một " Thiên Canh kiếm trận " lâm thời có thể trong nháy mắt giết địch mà không phải mất nhiều sức đúng là tuyêt phối.

Kiểm tra một hồi thì Long nhắm mắt lại trong lòng âm thầm thề:
" Từ bây giờ ta sẽ là Lý Tiêu Dao, cái tên Nguyễn Thanh Long đã là quá khứ để nó theo dòng sông thời gian trôi đi.Từ bây giờ sẽ chỉ còn lại Tiêu Dao Thánh Đế Lý Tiêu Dao "
Lời thề chấm dứt Tiêu dao cảm thấy đầu óc sáng sủa hẳn lên, ý nghĩ thông thấu không còn trở ngại. Chấp niệm không còn cậu cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, mặt trời còn chưa ló dạng Tiêu Dao đã tỉnh dậy. Nhẹ nhàng vươn vai ngáp một cái thật dài, vạch chăn đi xuống giường Tiêu Dao bước xuống mặt đất bắt đầu một ngày đầu tiên đi tới thế giới này. Vừa mở cửa ra thì đã thấy người thanh niên cao lớn hôm qua đi đến, thấy Tiêu Dao cũng đã thức dậy liền tiến lên nói:
" Tiểu huynh đệ đã tỉnh rồi, vậy thì hay mau theo ta đến đại điện sư phụ sư nương đang chờ."
" Vậy làm phiền đại ca dẫn đường "
Mau chóng trả lời người thanh niên Tiêu Dao cũng mau chóng bước đi theo. Với khả năng của một con người hiện đại cậu nhanh chóng bắt chuyện và hỏi han về hoàn cảnh của mình.Dù biết trước mọi thứ nhưng Tiêu Dao cũng không thể tỏ ra cái gì cũng biết. không khéo bị coi là nội gian cài cắm vào " Thanh Vân Môn " đem ra chém luôn thì khổ.

Đi theo Tống Đại Nhân vào một gian đại điện, bước qua bậc tam cấp. Dập vào mắt cậu là một gian phòng lớn có bốn căn trụ trạm trổ " Long Phi Cửu Thiên". Long trảo cầm một viên " Dạ Minh Châu" chiếu ra ánh sáng dịu nhẹ soi sáng cả đại điện. Trên thềm cao nhất đang đứng hai người một nam một nữ. Nam béo lùn thân mặt bát quái hỏa vân dạo bào, đầu búi tóc gắn trâm ngọc vẻ mặt uy nghiêm. Nữ thì xinh dẹp vô cùng, dung nhan kiều diễm còn hiện lên phong vị thành thục của một người phụ nữ, thân mặt đạo bào trắng thuần khiết, tóc búi cao có gắn trâm phượng.

Theo ánh mắt nhìn xuống dưới thì có sáu người năm nam một nữ nhưng bắt mắt nhất vẫn là một cô bé vô cùng dễ thương đúng chuẩn lolita. Thân mặc áo dài màu đỏ trên thân cũng đeo một sợi vải cũng màu đỏ, đôi mắt to tròn liên tục láo liên ra vẻ ranh mãnh. Người còn lại là một thiếu niên khuôn mặt bình thường, như đôi mắt lúc nào cũng ánh lên vẻ ưu sầu. Trên lưng có một con khỉ nhỏ lên tục gãi đầu gãi tai. Tiêu Dao thầm nghĩ:
" Kia chắc là Điền Bất Dịch cùng Tô Như rồi trông chả xứng đôi gì cả, đúng là " hoa nhài cắm bãi phân trâu " chắc công phu tán gái cũng phải lv max. Còn cô bé dễ thương kia thì chắc chắn là Điền Linh Nhi rồi dễ thương ghê, tên Tề Hạo mà dám nhúng tay ông chặt ** cho chó ăn, còn lại chắc là Trương Tiểu Phàm rồi "

Đang suy nghĩ miên man thì tiếng của Tống Đại Nhân vang lên:
" Sư phụ, sư nương. Đệ tử dẫn theo tiểu huynh đệ đến "
Cúi người xuống nhìn cậu Điền Bất Dịch nói:
" Tiểu huynh đệ, tên là gì, tại sao lại một mình trong rừng?"
Nghe thấy Điền Bất Dịch hỏi Tiêu Dao vội vàng ngưng dòng suy nghĩ, tiến lên nói:
" Cám ơn ngài đã cứu con, con tên Lý Tiêu Dao. Nhà ở trên núi hành nghề hái thuốc, một hôm, có toán cướp xông vào trong nhà nhờ có sự che chở của song thân mà chạy thoát. Đợi khi toán cướp đi thì quay trở về mai táng phụ mẫu, một mình bơ vơ lạc lõng trong rừng đã vài ngày chỉ ăn quả dại cùng rau rại qua ngày..... (lược 1000 chữ)"
Tiêu Dao kể chuyện cuộc đời mình thảm thiết vô cùng, còn sợ bị phát hiện sao, với một người kinh nghiệm qua thời mạt thế như hắn thì đây chỉ là chuyện vặt. Khi Tiêu Dao kết thúc câu chuyện nhìn lên thì thấy trong ánh mắt của mọi người đều hiện lên vẻ đồng tình, thương hại.Hai người phụ nữ thì trong mắt đã lệ quang ẩn hiện, còn Trương Tiểu Phàm thì trong mắt tràn ngập sự đồng cảm của những người cùng cảnh ngộ.
Tô Như cùng Điền Bất Dịch trao đổi ánh mắt một lúc như đã quyết định điều gì Điền Bất Dịch nói:
" Tiêu Dao con có nguyện bái ta làm thầy không?"
Chỉ chờ có vậy Tiêu Dao liền Vội vã cúi đầu dập đủ ba quỳ chín lạy rồi nói:
" sự phụ, sư nương xin nhận một lạy. Đa ta sư phụ sư nương cưu mang "