chương 2: Gác lại quá khứ, tiến tới tương lai

Vạn Giới Tiêu Dao

chương 2: Gác lại quá khứ, tiến tới tương lai

Từ thời thái cổ, nhân loại đối với thế giới quanh mình, thảy những sự kỳ dị, chớp loè sấm động, gió dữ mưa to, thiên tai nhân hoạ, thương vong vô số, lũ lụt khắp nơi, tuyệt không phải những sự sức con người có thể làm được, có thể chống cự được. Bèn cho rằng trên chín tầng trời có chư vị thần linh, dưới chín tầng đất có dồn đống âm hồn, diêm la điện phủ.

Vì vậy truyền thuyết thần tiên lưu lại hậu thế. Chẳng biết bao nhiêu con dân loài người, thành tâm khấu đầu, cứ hướng về những thần minh do trí óc mình tưởng tượng ra mà lễ lạt cúng bái, cầu phúc tố khổ, hương khói rất thịnh.

Từ xưa tới nay, người thường chẳng ai là không chết. Nhưng thế nhân đều ham sống sợ chết, mỗi khi nói đến địa phủ diêm la, thì thường thêm thắt bao điều ghê sợ, rồi nảy ra cái thuyết trường sinh bất tử.

So với những giống loài sinh linh khác, con người thể chất kém, nhưng lại là linh trưởng của vạn vật, đó tuyệt không phải là lời nói giả. Với động lực săn đuổi sự trường sinh, hết đời này sang đời khác, những kẻ thông minh chí sỹ, người trước nằm xuống người sau đứng lên, đổ hết tinh lực suốt kiếp, vẫn cặm cụi đi tìm..

Cho mãi đến nay, tuy vẫn chưa tìm thấy sự trường sinh bất tử, nhưng có một số nhà tu chân luyện đạo đã nhìn thấu được thiên địa tạo hoá, lấy thân phận của người phàm để điều khiển những thế lực bất trắc, nhờ sức các loại bảo bối thần bí, dụng cụ làm phép, có thể khiến lung lay cả trời đất với uy lực sấm sét.

Nhiều vị tiền bối đắc đạo cao thâm, truyền thuyết kể họ đã sống lâu hàng ngàn năm không chết. Người đời cho rằng vậy là đắc đạo thành tiên, nên càng ngày càng có thêm nhiều người lao vào con đường tu chân luyện đạo.

Thần Châu hạo thổ rộng lớn khôn cùng. Duy chỉ có vùng đất Trung Nguyên là phì nhiêu phong mỹ nhất, tám đến chín phần mười dân cư trong thiên hạ đều sống tụ lại đây. Những vùng hoang địa ở Đông Nam Tây Bắc, núi cheo leo sông hung dữ, nhiều mãnh thú ác điểu, nhiều hư trướng độc vật, cũng nhiều loài man di mọi rợ, ăn lông ở lỗ, hiếm thấy dấu vết con người. Tương truyền trong nhân gian từ xưa, có những di chủng hồng hoang sót lại trên nhân thế, nấp trong thâm sơn mật cốc, thọ đến vạn năm, nhưng chưa có ai nhìn thấy.

Cho đến ngày nay, những người tu chân luyện đạo trong nhân gian, phần lớn đều như cá diếc qua sông, nhiều không đếm xuể. Thần Châu hạo thổ rộng lớn, kỳ nhân dị sỹ đông đúc, cách thức tu chân luyện đạo cũng vô số, chẳng hề giống nhau. Chưa tìm ra cách nào để trường sinh, nhân gian đã hình thành các môn các phái, có chính có tà. Từ đó nổi lên những quan điểm riêng, rồi đấu đá lẫn nhau đến nỗi tranh phạt giết chóc diễn ra vô số kể.

Khi sự trường sinh bất tử xem ra xa xôi quá không nắm bắt nổi, thì những sức mạnh có được nhờ tu luyện dần trở thành mục tiêu của rất nhiều người.

--------
Thanh Vân Môn, Đại Trúc Phong

" ưm "
Từ từ mở mắt ra, cảm nhận được cơn đau lan tràn trong cơ thể mình. Long không dám tin rằng mình vẫn còn sống sót sau đòn đánh quyết định đó.
" Mình còn sống, thật vô lý. Đòn đánh đó mình đã thiêu đốt tất cả, cơ thể, linh hồn năng lượng dồn vào một đòn duy nhất. Vậy tại sao mình vẫn còn sống."
Bỗng một cơn đau khủng khiếp ập đến, vô số thông tin ồ ạt mà vào. Long ôm đầu rên rỉ tưởng chùng như cả đầu đang tan ra thành từng mảnh vậy. Kèm theo đó là một tiếng vang quen thuộc, tiếng vang này Long nghe không biết bao nhiêu lần. Từ khi còn yếu ớt đến đứng đỉnh của thiên địa, có thể nói tiếng này đã bồi dưỡng, thử thách, tạo lên Tiêu Đại Đế vang danh thiên hạ.
"Ting … quá trình dung hợp hoàn tất, hệ thống chủ thần vui lòng phục vụ quý khách."
Cơn đau đầu biến mất, Long cũng đã nắm bắt được tình hình hiện giờ, cậu đã xuyên việt. Hơn thế nữa đây là "Tru Tiên " thế giới, thân thể này cũng không phải của cậu mà là của một cậu bé tên là Lý Tiêu Dao. Cả nhà đều bị sơn tặc sát hại, còn chủ nhân của thân thể này cũng chạy thoát được nhờ vào sự ngăn cản của cha mẹ mình. Tuy thoát được bọn sơn tặc nhưng một đứa bé con thì lại làm sao sống được trong một noi hoang vu hẻo lánh, không dấu chân người khi chỉ có một mình được chứ. Trước khi hoàn toàn nhắm mắt lại thì một ánh sáng đỏ lóe lên trước mắt, sau đó là hắc ám vô cùng vô tận.
Đang suy nghĩ miên man thì thanh âm của hệ thống lại vang lên:
" Ting … ngài có thư "
Suy nghĩ " mở ", suất hiện trước mặt cậu là Thái (Nguyên Thủy Thiên Ma ".
" Chào Long, nếu cậu xem tin nhắn này thì lúc đó tớ đã chết rồi. Cậu đã thắng, một trận đấu không có sự khiêm nhường nào ở đây cả.Tớ sẽ không lương tay cho dù đó là người bạn thân nhất của mình. Bao nhiêu lần hóa phàm, bao nhiêu lần hỷ diệt thế giới. Tớ cũng không nhớ, mỗi một thế giới tớ đều cho họ một cơ hội. Một cơ hội dành chiến thắng, nhưng không một ai là được cho đến khi gặp cậu.
Không có ai sinh ra đã tà ác cả, ngay cả kẻ chuyên đi hủy diệt cũng có lúc mệt mỏi. Nói hơi nhiều rồi, tóm lại:" hãy tận hưởng cuộc sống đi, đây là món quà tớ dành cho cậu "
À, tớ đã xóa hết mọi kí ức về công pháp cũng như thứ mà hệ thống đã thưởng cho cậu của cậu, chỉ để lại kí ức về cuộc sống. Điều đó có nghĩa là cậu phải bắt đầu lại từ đầu. Ka ka ka. À quên, cậu nhớ thực hiện nguyện ước ở thế giới này hộ mình nha "
Tắt thông tin đi, Long cảm thấy khóc cười không được. Cố lục lọi kí ức về công pháp mà mình đã luyện trước đó nhưng tất cả chỉ là một mớ hỗn độ không ra hình thù gì. Cậu biết thằng bạn không có đùa, hai hàng nước mắt chảy ra miệng lầm bầm nói:
" Đi tốt nha thằng chó, tao sẽ mãi không quên mày đâu.Ước nguyện của mày trong thế giới này tao sẽ làm hộ mày "
" Sửa chiến kiếm đánh lên chín tầng trời
Dải bầu máu nóng một đi không trở lại "
Nhắc lại câu thơ mà cả hai thằng thích nhất, cả hai quen nhau từ thủa nhỏ. Có chung một sở thích là đọc truyện tranh, lớn lên thì đọc tiểu thuyết. Ngẫm lại mới nhớ, trong thời kì đó có rất nhiều những sinh vật, linh vật chỉ có trong tiểu thuyết xuất hiện như: " dị hỏa, tổ phù, …."Và nếu kẻ khởi nguồn cũng mê tiểu thuyết thì chắc chắn sẽ cho thêm nó vào bộ sưu tập của mình.Và Long cũng hiểu vì sao Thái lại đưa mình đến thế giới " Tru Tiên" này vì đây là bộ đầu tiên cả hai đọc khi tìm tới tiểu thuyết và cùng nhau chém gió đại loại như:
" Nếu là tao thì sẽ không để Bích Dao chết, hay sẽ tán đổ Lục Tuyết Kì..v.. v"
----------
"Két "
Đang suy nghĩ miên man thì có tiếng cửa mở, quay đầu nhìn lại đi vào là một thanh niên dáng người cao to bước vào, trên tay bưng một khay nhỏ trên khay là một bát nước canh còn nghi ngút khói. Nhìn thấy Long đã tỉnh liền mỉm cười nói:
" Đệ tỉnh rồi à, có thấy trong người có chỗ nào không khỏe không?"
Long nhẹ nhàng lắc đầu tỏ vẻ mình không ngại. Thấy vậy thanh niên nói tiếp:
"Vậy là tốt rồi, đệ uống xong bát canh này rồi nghỉ đi. Ngày mai ta sẽ dẫn đệ đi gặp sư phụ."
Nói xong đặt khay canh trên bàn rồi bước ra ngoài cũng thuận tay khép của lại. Ngồi trong phòng Long nhắm mắt lại lẩm bẩm:
" Chuyện đã qua rồi thì cho nó qua đi. Quá khứ đã lùi về đằng sau cái cần bây giờ là hướng tới tương lai. Từ bây giờ ta chính là Lý Tiêu Dao."