Chương 38: Radar Tàng Hình - Hé Lộ Tiêm Kích Điện Biên Phủ

Vạn Biến Hư Ảo

Chương 38: Radar Tàng Hình - Hé Lộ Tiêm Kích Điện Biên Phủ

P/s: Cảm ơn bạn ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻ đã Buff Kim Sa Châu cho truyện. Mong tiếp tục nhận được sự ủng hộ của mọi người trong thời gian tới.

....



Walter không quá kỳ lạ với biểu hiện của mọi người, bản thân hắn là người tham gia trực tiếp vào mọi khâu của các dự án quân sự nên hiểu rất rõ sự biến thái trong các phát minh của người thanh niên trẻ tuổi ấy.

- Mời mọi người tiếp tục xem.

Ngay khi hắn nói xong, Hope bắt đầu chạy chương trình mô phỏng thực chiến.

Mọi người nhìn thấy xung quanh chiếc Trục Hạm Sấm Sét bắt đầu xuất hiện các con tàu chiến khác, cơ thể họ không tự chủ ngồi thẳng lên, ánh mắt căng thẳng dán chặt lên cuộc chiến được mô phỏng tinh vi này.

Theo đó, trên không có 1 chiếc tiêm kích Su-30MK2/FLANKER, trên mặt biển có 1 tàu khu trục lớp LUYANG II, sâu dưới lòng đại dương có 1 chiếc tàu ngầm tấn công chạy bằng năng lượng hạt nhân lớp SHANG, bọn chúng đều đang ngắm bắn.

Theo tiếng đạn "Đoàng Đoàng" vang lên, liền thấy mỗi tiêm kích và tàu khu trục bắn ra 2 quả tên lửa hành trình, tàu ngầm xuất 1 quả ngư lôi.

Ngay khi các mục tiêu lọt vào tầm phát hiện của radar 100Km, lập tức Lê Quân thấy tàu Trục hạm Sấm Sét phóng ra 4 quả tên lửa phòng phông đối không, 1 quả ngư lôi phòng thủ, bọn chúng đều hoàn hảo tìm chính xác tới đích, mặc kệ cho hệ thống tránh né của tên lửa hành trình.

- Ngăn cản được rồi?

Mọi người đều kinh ngạc, phải biết nếu một mục tiêu bị tấn công cùng một lúc như vậy, thực sự rất khó để dùng số đạn tương ứng phá hủy hoàn toàn mục tiêu, mà đa phần đều phải sử dụng nhiều hơn số đạn mà đối phương bắn ra để chắc chắn tàu của mình không bị phá hủy. Nhất là những mục tiêu có hệ thống tên lửa hành trình có khả năng "chạy trốn, né tránh" luôn là thứ khó nhằn.
Đoạn mô phỏng đã hết, Walter nở nụ cười giải đáp:

- Đúng vậy, sự chính xác này đến từ cải tiến mới về radar của chúng tôi, đương nhiên không thể phủ nhận công lao to lớn từ vệ tinh God of Sky 01 mà Thịnh Thế đã phóng lên quỹ đạo. Chúng tôi tự tin rằng, GoS-01 chính là vệ tinh hiện đại bậc nhất hiện nay, khả năng xác định địa hình tuyệt đối chính xác tới đơn vị nửa mét.

Ngoài khả năng xác định chính xác quỹ đạo bay, radar thế hệ mới này chính thức đưa các chiến hạm của chúng ta lên tầm cao mới: Chiến hạm tàng hình.

Nói tới đây hắn nheo mắt, miệng nhếch lên:

- Mọi người rất rõ hai chữ "Tàng hình" có ý nghĩa thế nào rồi đúng không?

Lê Quân ngay khi nghe thấy thuật ngữ quân sự này đã lập tức đứng lên, ông không kìm được xúc động, gấp gáp hỏi:

- Đồng chí. Việc này có chính xác không? Đồng chí cũng biết ý nghĩa lịch sử của nó đối với nước ta quan trọng như thế nào đấy.

Mọi người mặc dù đều đã nghe rất rõ nhưng vẫn căng thẳng nhìn về người đàn ông cao lớn như cự thạch sừng sững đứng kia, trong ánh mắt đều toát lên cảm xúc bỏng cháy.

- Các vị tướng quân không nghe nhầm đâu, thế hệ radar mới này sẽ khiến các chiến đấu cơ của chúng ta có khả năng tàng hình. Mặc dù có thể không vượt trội hơn các loại radar hiện hành trên thế giới, nhưng đảm bảo không thua kém bao nhiêu.

- Tốt, tốt lắm. Haha.

Lê Quân phá lên cười sung sướng, không ngờ tới lúc ông ta sống còn có thể thấy quân sự nước nhà có những chuyển biến mạnh mẽ như vậy.

Ông tiến tới vỗ vai Walter rồi ánh mắt cảm kích nhìn về cao tầng của Thịnh Thế, giọng nói chưa đầy cảm xúc:

- Các đồng chí làm tốt lắm. Lần này về tôi nhất định phải xin lãnh đạo khen thưởng. Ài, mà tôi quên mất, Thịnh Thế hiện giờ còn thiếu danh hiệu sao?

Mọi người đều bật cười, không khí cuộc họp bỗng chốc trở nên vui vẻ.

Walter kết thúc bài phát biểu của mình. Vân Tú định đứng lên thì Phong lão ấn cô ngồi xuống.

- Bộ trưởng Quân và các lão tướng không trách phạt gì cháu đâu, cứ ngồi mà phát biểu.

Lê Quân nhìn thấy cái bụng đã rất lớn, thấy Vân Tú nhìn sang thì gật đầu cười.

Thấy mọi người không có kiến nghị, cô nói lời cảm ơn rồi đi vào vấn đề chính:

- Không biết chuyến đi thăm của thủ tướng và bộ trưởng với Nhật Bản, Hàn Quốc và Hoa Kỳ thế nào rồi ạ? Tình hình có đúng như báo đài nói không?

Lê Quân gật đầu, thư ký đứng sau ông cầm tập tài liệu đưa cho mọi người tham khảo.

Vân Tú đọc nhanh một lượt, suy nghĩ một chút rồi hỏi:

- Như vậy phía chính phủ Nhật Bản đã đồng ý diễn tập quân sự ở biển Hoàng Sa rồi? Hàn Quốc và Hoa Kỳ vẫn đang quan sát tình hình leo thang ở Biển Đông?

Lê Quân gật đầu:

- Ừ. Hai bên đã thống nhất được ngày diễn tập trên biển, dự kiến vào ngày 03/03/2014. Hàn Quốc và Hoa Kỳ cũng đã nghiêm túc suy nghĩ, bọn họ biết ý nghĩa của việc cùng Việt Nam diễn tập là gì, nó chẳng khác nào họ ngầm ủng hộ quan điểm chủ quyền biển đảo Việt Nam, phủ định đường lưỡi bò 9 đoạn của Trung Quốc.

Giám đốc Tú chắc cũng biết điều này có thể dẫn tới sự trả đũa về kinh tế, làm căng thẳng giữa các bên càng leo thang, đối với họ mà nói đều không có lợi ích quá nhiều.

Về phía Nhật Bản thì khá hơn đôi chút, dù sao quan hệ hợp tác bao năm của hai quốc gia đã được thúc đẩy mạnh mẽ, lần này chúng ta thầm thả lỏng hơn các ưu đãi, chính sách đầu tư cho các tập đoàn Nhật Bản. Bản thân họ cũng muốn phô trương vũ lực, và chiến đấu cơ hiện đại làm tiền đề cho việc buôn bán vũ khí sau này.

Vân Tú nghe vậy lập tức bắt được điểm mấu chốt:

- Theo như Bộ trưởng nói thì rất có khả năng chính phủ Nhật Bản sắp dỡ bỏ lệnh cấm xuất khẩu vũ khí trong hiến pháp rồi?

Lê Quân ngạc nhiên, ông không ngờ cô gái này lại có tâm tư nhạy cảm như vậy, chỉ thấy Vân Tú mỉm cười phân tích:

- Theo như Bộ trưởng nói, đích thị hiện tại chúng ta không có bao nhiêu sức hấp dẫn để các cường quốc quân sự chịu tham gia tập trận. Riêng Nhật Bản thì khác, từ năm 1967, Quốc hội Nhật Bản đã cấm mọi công ty, tập đoàn hay các tổ chức của quốc gia này xuất khẩu vũ khí với nước ngoài.

Nhưng với xu thế chiến sự ngấm ngầm nổ ra ở các quốc gia Tây Á, chứng kiến nguồn lợi từ việc bán vũ khí khổng lồ của Nga, Mỹ và quân đồng minh, khoảng cách kinh tế càng lúc càng bị kéo dãn ra. Đặc biệt, quốc gia này gần đây liên miên chịu các loại thảm họa, mà điển hình là cơn sóng thần Nhật Bản năm 2011 đã làm đình trệ tốc độ phát triển của họ. Việc xóa bỏ luật cấm xuất khẩu chỉ là xu thế một sớm một chiều thôi.

Minh chứng cho điều đó chính là trong thời gian qua, Nhật Bản đã nhiều lần ngấm ngầm chào hàng với Đài Loan, Philippin, Australia thậm chí cả Anh và Ấn Độ, nhưng đều không thành công.
Nguyên nhân của việc thất bại đó một phần là do các quốc gia khác không đủ đáp ứng giá cả bên phía Nhật đưa ra, nhưng phần lớn là do họ đem bán các loại chiến đấu cơ đã lỗi thời.

Lần tập trận này, nhiều khả năng Tokyo sẽ tung ra loại chiến đấu cơ hiện đại bậc nhất, và Việt Nam xưa nay khoa học Quân sự vẫn luôn yếu kém, nhất định sẽ đỏ mắt làm đơn đặt hàng. Ừm, Philippin cũng đang điên cuồng mua sắm, Indonesia cũng bắt đầu rục rịch, theo đó, vô hình chung Đông Nam Á trở thành thị trường buôn bán rất hấp dẫn trong thời gian 10-20 năm sắp tới.

Bọn họ chỉ đợi một lần tập trận. Tuy vậy, nếu tự tổ chức với Nga thì e rằng sự nổi bật chiến hạm của họ không cao, và vùng biển tổ chức cũng không phải trực tiếp trên biển Đông- nơi khách hàng của họ đang sốt ruột chờ đợi.

Đối tác như Philippin thì không nhiều hi vọng, bởi vì quốc gia này nằm trong khối đồng minh của Mỹ, muốn tập trận họ cũng mời Mỹ tham dự. Mà Nhật Bản với Mỹ dù sau bao năm không quá gay gắt, nhưng ai học lịch sử đều biết quốc gia nào đã ném hai quả bom hạt nhân, thảm sát 140.000 người Hiroshima và 74.000 người Nagasaki, mà đa số đều là thường dân vô tội. Nhật Bản im lặng, nhưng máu sục sôi trong huyết quản họ sẽ không thoải mái gì khi nghĩ về Mỹ và phe đồng minh.

Indonesia mặc dù cũng manh nha ý định mua sắm, nhưng họ không có cạnh tranh trực tiếp biển đảo với Trung Quốc, có mua thì số lượng cũng không nhiều.

Còn Việt Nam thì khác, suy cho cùng, tranh chấp trên biển Đông nổ ra thì chúng ta mới là kẻ bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Vì lẽ đó, Nhật Bản chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Phong lão ngạc nhiên nhìn Vân Tú, cô cháu gái này của hắn rõ ràng rất có con mắt nhìn nhận vấn đề. Bản thân cô không thuộc biên chế quân đội, nhiều vấn đề bí mật không được tiếp xúc, nhưng sự nhạy bén và khả năng suy luận còn hơn rất nhiều so với một số kẻ nắm binh quyền.

Ông bất giác quay sang nhìn đám Lê Quân, thấy trong mắt họ vẫn còn đọng lại sự chấn động, khóe môi đã nhăn nheo do tuổi tác bất giác cong lên một đường, trong lòng lẩm bẩm: "Phương, bà thấy không, Vân Tú rất giống bà khi còn trẻ, xinh đẹp và xuất sắc. Bà trên trời có linh chắc cũng cảm thấy mãn nguyện rồi chứ?"

Lê Quân sực tỉnh nhanh nhất, ông thấy gương mặt đắc ý của lão đồng đội bên cạnh thì thở dài lắc đầu:

- Giám đốc Tú đúng là càng lúc càng khiến chúng tôi ngạc nhiên, cô không phải quân nhân thực sự là một thiếu sót rất lớn.

Vân Tú nở nụ cười làm gương mặt vốn xinh đẹp càng thêm tuyệt trần:

- Bộ trưởng quá khen rồi. Mặc dù không mời được Hàn Quốc và Hoa Kỳ gia nhập, nhưng cũng không vội. Nhật Bản thời gian sau chiến tranh khá ít đầu tư vào quân sự, nhưng khoa học kỹ thuật của họ chưa bao giờ khiến các cường quốc khác coi thường mà ngược lại càng thêm e dè cẩn trọng. Dù sao, con hổ khi ngủ vẫn khiến người ta lo sợ hơn khi nó thức, vì chẳng ai biết lúc nào nó sẽ đột nhiên mở mắt rồi xé xác con mồi.

Tốt rồi, Walter, anh giới thiệu với các lão tướng hệ thống tiêm kích đang phát triển của chúng ta đi.

- Cái này...

Một lão nguyên tướng trố mắt khó tin, Thịnh Thế thực sự thâm sâu khó dò.

Phản ứng đó cũng cũng xuất hiện ở tất cả mọi người ở đây, trừ Walter và Phong lão – người đã chứng kiến video mà Dương Tuấn Vũ để lại trong đêm hôm đó, thì ngay cả đám Trần Bằng, Lê Khôi, Tiểu Di cũng không hề biết gì về dự án này.

Lê Quân trầm giọng, ánh mắt mang theo niềm hi vọng khó tả:

- Thịnh Thế đã bắt đầu xây dựng mô hình tiêm kích rồi?

Walter nở nụ cười rồi lắc đầu, mọi người thấy thế không hiểu lắm thì lời hắn nói ra chẳng khác nào việc ném một quả bom vào mặt hồ yên ả:

- Chúng tôi đã bắt đầu lắp ráp chiếc tiêm kích Điện Biên Phủ đầu tiên rồi, nếu khi thử nghiệm đạt đủ các tính năng yêu cầu, chắc sẽ ra mắt kịp lúc với cuộc diễn tập hơn 1 tháng sau.

- Cái gì?

Lần này không chỉ nguyên lão kia kêu lên thất thanh, mà cả đám Lê Quân cũng muốn rớt tròng mắt, thậm chí có người còn mạnh mẽ véo vào đùi đến thâm tím mới tin mình đang không nằm mơ.
Lê Quân giọng lắp bắp thể hiện hắn còn chưa hết kinh hãi:

- Giám đốc Cường, việc này... việc này không thể đùa được đâu.

Vân Tú cười ý nhị:

- Việc này đương nhiên giám đốc Cường không dám đem ra đùa. Thực ra tiêm kích đã được đưa vào nghiên cứu của Thịnh Thế từ 2 năm trước, nhưng tới hiện tại việc ra đời của hệ thống radar mới làm chúng tôi quyết định đưa nó vào sản xuất. Bộ trưởng cũng hiểu rồi đấy, phi cơ mà không có khả năng tàng hình thì sản xuất ra cũng chỉ để làm bia tập bắn cho kẻ địch mà thôi.

Tuy vậy các vị cũng đừng hiểu lầm, mô hình và nguyên lý mặc dù các giáo sư của chúng tôi đã nghiên cứu từ 2 năm trước, nhưng chưa hề sản xuất một cái ốc liên quan, vì thế mong các vị đừng gán cho Thịnh Thế tội sản xuất vũ khí trái phép.

Lê Quân lau mồ hôi, lão lắc đầu:

- Đương nhiên, nói thật, nếu không có dự trù trước mấy năm, tới giờ mới bắt tay vào nghiên cứu e rằng đã muộn rồi, nước xa không cứu được lửa gần. Các lão bất tử kia mà biết tin này chỉ sợ phấn khích tới phát điên, mấy ngày cũng không ngủ được mất. Ha hả.

Nói xong ông chợt híp mắt nhìn Vũ Chấn Phong:

- Phong đại tướng quân, ngài biết mà cố tình che giấu tin vui này đúng không? Tôi nói này, lão làm thế là không phải rồi.

Vũ Chấn Phong ngồi thẳng lưng, gương mặt kiên nghị không một chút bối rối:

- Tôi không nói thì làm sao.

Mọi người thấy bộ trưởng trợn mắt thì phá lên cười vui vẻ, hai người này đúng là cứ gần nhau là đấu khẩu không biết nhân nhượng.

Cuối cùng đúng như dự đoán của mọi người, lão Bộ trưởng thở dài lắc đầu:

- Tôi chịu thua. Thôi, chúng ta làm giám đốc Cường đợi lâu rồi, mời cậu bắt đầu.

Sự chú ý bắt đầu tập trung vào người có vóc dáng như một quả núi nhỏ biết di động kia.