Chương 42: Âm mưu

U Minh Đại Đạo

Chương 42: Âm mưu

Trận đấu ngày hôm nay khá đơn giản, Vương Phong đối mặt một học viên Nhất Nguyên thông thường nên dễ dàng vượt qua, dù như vậy bản thân hắn cũng không còn ý xem thường người khác nữa, cái phong thái đạo mạo chẳng để tâm đến đối thủ cũng được thanh lý nốt. Đột nhiên hắn nhận ra dù bất cứ kẻ nào, yếu kém hay mạnh mẽ đều có những chiến thuật rất riêng của họ, thay vì một mực giả dạng cao nhân thì tập trung vào việc học hỏi những điểm mạnh của người khác sẽ có ích hơn nhiều.

Phần thưởng xem như là vô duyên với Vương Phong nhưng ít nhất đã cho hắn một trải nghiệm đáng giá.

Hiện tại, Vương Phong đang hướng đến cửa hàng Lâm Gia – một thế lực nhị lưu khá nổi tiếng của thị trấn, đặc biệt chuyên về Mộc chú, sau lần vừa rồi hắn muốn bản thân phải có nhiều chuẩn bị hơn nữa, ví dụ khống chế nếu chỉ mỗi "Trói Buộc" thì không ổn, chủ yếu của Mộc hệ vốn dĩ là sinh tồn cao và khống chế mạnh.

Phong cách phục vụ của hầu hết các cửa hàng đều như vậy, dường như bởi sự cạnh tranh quá lớn nên từng li từng tí đều được trau chuốt đến hoàn hảo.

Cầm bảng mô phỏng trong tay thì Vương Phong mới biết Mộc hệ phổ biến đến mức độ nào, từng loại pháp chú chuyên dụng mỗi chức nghiệp đều nhiều vô số kể, có khống chế, hỗ trợ hành cho phụ sư, hồi năng lượng, giải độc cho trị liệu sư (mục sư), tấn công, phòng ngự... được phân loại rất kỹ càng.

- Nên đi theo đường nào nhỉ, Ám hệ chắc chắc là công kích rồi, Quang hệ thiên về hồi phục và khống chế giác quan...

Tiểu đồng đứng bên cạnh lanh miệng không đợi hắn nói hết liền nhảy vào.

- Ngươi đừng gò bó theo kiểu cách đó làm gì, chọn cái thứ mình thích đi.

- Cũng đúng, ta vẫn thích thiên về tấn công hơn vì vốn dĩ nội tại và hồi phục của Mộc hệ rất tốt, coi như sát thương không tốt như có thể ra đòn liên tục và lâu dài.

- Ừa, thoải mái đi.

Cuối cùng Vương Phong tốn hết thảy 25 Lục Tinh để mua thêm 5 pháp chú Mộc hệ Cao kỹ, ba thứ thiên về khống chế gồm "Ký Sinh Chủng" "Mê Hồn Hương" và "Cự Mộc Thủ", hai tấn công "Khô Mộc Kiếm" và "Bạo Kích Chủng"

Nói về thứ hắn tâm đắt nhất là "Khô Mộc Kiếm" vì pháp chú này có thể ngưng tụ thành một thanh kiếm gỗ cực kỳ lợi hại, rất tốt trong đánh cận chiến vì miễn bản thân còn năng lượng truyền vào nó thì có thể duy trì liên tục và hắn cũng quyết tâm bắt đầu luyện kiếm với tên nhóc Zamato sau khi xem biểu diễn qua một lần.

Hộ mệnh giả tuy không phân chia cấp bậc rõ ràng như tu sĩ nhưng nếu tính ra thì trình độ kiếm đạo của tên kia còn mạnh hơn cả người đàn ông dùng kiếm trong buổi đấu giá hôm nọ mấy phần.

- Nên ghé qua công hội xem chút không nhỉ? Mà thôi trở về luyện kiếm thì hơn, còn khoảng 5 viên Mộc đan cấp 4 nên thời gian này phải tập trung nhiều.

...

Trời đã về chiều, dường như sắp đổ mưa nên có vẻ âm u. Lúc này, tại cổng Đông xuất hiện một toán người ăn mặc dị hợm, toàn thân phủ nguyên chiếc áo choàng có cái mũ màu đen lớn, đặc biệt ngoài đôi mắt ra thì chẳng còn bộ phận nào đưa ra ngoài.


- Hừmmm, mấy tên kia không biết gặp chuyện gì mà đến giờ vẫn chưa mang tin tức về, báo hại chúng ta phải lặn lội đi tìm.

- Cũng phải chịu, chúng giữ mật thư của Tà Ma Tông, không thể lộ ra bất kỳ sơ suất gì.

- Thời cơ Luyện Thi tông chúng ta bước ra ngoài ánh sáng đã đến, Đông Hạ Lâm nếu không chịu nhún nhường, cắt một phần đất thì đừng có trách.

- Ha ha ha...

Từng giọng cười điệu nói của ai trong số chúng đều man rợ, khủng khiếp nhưng đáng sợ nhất vẫn là đoàn ma khí quấn quanh người, có thể không thấy được nhưng nếu đứng gần nhất định sẽ lạnh lẽo như đang ở trong một căn nhà xác.

...

Tại một nơi khác, Quy Thiếu Thiện – người gây sự với Vương Phong và Đại Hùng trên phi thuyền đang ngồi trong một nhà hàng sang trọng với vài người bạn, trong đó có những gương mặt hết sức quen thuộc.

- Lăng Kiều Như muội muội ngày càng đẹp ra nhỉ? – Cát Huân ngồi một bên vừa nhấc ly nước vừa cảm thán.

- Hừm, dĩ nhiên tốt hơn Từ Dĩnh của huynh gấp mấy lần rồi. – Lăng Kiều Như vẫn một dạng kênh kiệu như hôm nọ.

- Đúng, đúng, ha ha ha. – Cát Huân gật gù cười lớn không dám phản biện.

Lúc này Quy Thiếu Thiện – người chủ trì cuộc chơi mới bắt đầu lên tiếng.

- Lần này gọi mọi người đến đây là có việc?

- Có việc cứ nói thử xem, ngươi còn biết ngại sao? – Cát Huân như nửa đùa nửa thật nói.

- Hừm... chính là chuyện về tên lần trước gây sự với ta trên phi thuyền, nghe đâu hắn đã vượt qua được kỳ sát hạch đầu tiên.

Lăng Kiều Như thông qua một vài tin tức và bạn bè liền biết thiếu niên ngày hôm đó ra mặt bảo vệ Ân Kỳ là ai, lúc này lại được nghe cái tên đó lần nữa không khỏi có chút muốn bùng phát trở lại.

- Tên đó chết chắc, dám hỗn xược với bổn tiểu thư, còn chưa có dịp dạy dỗ hắn một chập.

Nghe đến đây, một thiếu niên cuối cùng trong nhóm người nãy giờ vẫn chưa lên tiếng liền cất lời, giọng điệu không rõ hỷ nộ nhưng phi thường tàn nhẫn.

- Kỳ sát hạch tiếp theo, giết.

Ba người còn lại khá ngạc nhiên trước thái độ thiếu niên nhưng đều ít nhiều có cùng một suy nghĩ như thế, bọn họ là ai mà có thể để một tên dân đen nhúng chàm, hết lần này tới lần khác phá đám.

- Được đó, vòng tiếp theo nghe nói sẽ diễn ra tại một khu vực khá hung hiểm thuộc bí cảnh của học viện, đến lúc đó chỉ cần chúng ta xem xét trước sau liền có thể dễ dàng giết chết tên súc sinh kia, vô thanh vô thức.

- Cũng hay, thiết nghĩ ai trong chúng ta đều có thể dễ dàng hạ sát hắn, như này, ai giết được thì mỗi người còn lại xuất ra một pháp chú cấp 2 tối thượng, thế nào? – Lăng Kiều Như đắc ý, tự tin vào thực lực của mình

- Được, được, chơi hết.


Cả nhóm thiếu niên chỉ toàn 16, 17 tuổi nhưng đàm luận về việc giết chóc, hủy diệt một sinh mệnh con người cứ như những đồ tể khát máu, phi thường tự nhiên liền có thể thấy nhận thức của họ lệch lạc đến cỡ nào, hoặc có khi bởi xã hội này quá khắc nghiệt nên từ nhỏ đã bị nhồi nhét những tư tưởng như thế.

...

- Phùuu... đột phá rồi.

Nhị Nguyên nhị trọng Mộc hệ, chỉ một bước nhỏ nhưng đối với Vương Phong rất quan trọng, kể từ giây phút đó hắn đã không xem thường bất kể thứ gì nữa, hiện tại dù cho rất mệt nhưng bản thân vẫn chưa muốn nghỉ ngơi. Cầm chắc thanh Mộc kiếm trong tay hắn bắt đầu luyện tập, để nhập được Kiếm đạo thì không chỉ nghe Zamato giảng là được, phải thuần thục mấy phần rồi từ từ lĩnh ngộ kiếm ý, sau đó mới bổ túc thêm những kiến thức uyên thâm hơn.

- Mỗi đạo trên đời đều có ưu nhược riêng nhưng kiếm được coi như thần binh đứng đầu vạn khí, không có điểm gì nổi bật triệt để nhưng là ổn định nhất.

Vương Phong vừa luyện kiếm theo chỉ dẫn của Zamato vừa nhẩm những kiến thức về kiếm đạo trong ngọc giản sư phụ Thượng Quan Kiêm để lại, tuy ngài không có thức tỉnh Kiếm đạo nhưng đã nhờ một người khác lưu lại cho đệ tử mình, quả là chu đáo nhưng chỉ với kiến thức bên trong thì không đủ để hắn nhanh chóng tiến nhập như ở Phù đạo, có nhiều thâm ý hơn, huyền ảo hơn hay chính xác là hắn đối với Kiếm không hữu duyên bằng Phù.

- Kiếm có nhiều phong cách để dùng: Khoái kiếm, Nhạn kiếm, Mỹ kiếm, Cường kiếm, Khinh kiếm, Tàng kiếm... dĩ nhiên có thể kết hợp chúng với nhau nhưng trừ khi cả hai cùng đạt đến cảnh giới tối thượng thì mới nên, nếu không chẳng làm ra thành tựu gì, tự giới hạn và chọn cho mình một con đường sai.

- Mỗi loại kiếm đều xuất ra những đặc điểm nổi bật như Mỹ kiếm chú trọng hoa mỹ, mỗi đường kiếm tung ra phải tinh chuẩn, sắc xảo đến mức hoàn hảo, người khác nhìn vào có thể sẽ nhận ra nhược điểm nhưng không thể nào chê trách vì nó quá tuyệt.

- Khoái kiếm chú trọng tốc độ, ra đòn càng nhanh càng tốt nhưng nếu người luyện Khoái kiếm không có linh thể Tốc lực tốt thì rất khó phát huy đến cực hạn.

- Cường kiếm thiên về sát thương, mỗi đòn xuất ra có thể chậm, có thể nhanh, có thể xấu xí, tầm thường nhưng uy lực phải thật kinh người, Chiến lực tốt sẽ hỗ trợ Cường kiếm đạt đến cực hạn, người đi theo Cường kiếm phải hết sức chú trọng lực đạo, đừng làm mất đi cái danh của nó.

-...

Vương Phong một mực cảm ngộ tất thảy, cũng may nhờ Thông Tuệ Phi Thiên Quyết giúp hắn phát triển Trí lực nhanh chóng nên những kiến thức này đối với hắn đều không khó lý giải, càng dễ dàng ghi nhớ, chỉ cần chờ đến một lúc nào đó mọi thứ đã đủ, duyên đã tới thì sẽ nhập đạo.

Zamato cùng tiểu đồng đứng một bên nhìn Vương Phong đung đưa mấy đường kiếm khá là... xấu. Dù Hữu Sinh không muốn làm người khác thất vọng nhưng cũng chẳng thể để hắn định hướng sai lệch.

- Vương Phong, ngươi phải đi theo đường Cường kiếm, ta thấy nó cực kỳ thích hợp.

Vương Phong dừng lại nghỉ ngơi liền nghe được điều này, trog lòng không khỏi vui vẻ mấy phần vì nghĩ chẳng lẽ kiếm mình dùng phát ra uy lực đến nỗi tiểu đồng phải cảm thán như vậy.

- Vậy sao, ta cũng thấy mình thích hợp Cường kiếm, ha ha, nói không chừng thêm vài ngày nữa liền có thể nhập Kiếm đạo, đã hơi ngộ ra rồi.

- Hừ... nghỉ ngơi đi, tập nhiều chỉ mệt chứ chẳng ngộ được thêm đâu. – Zamato nói xong liền biến mất để lại Vương Phong vẫn một mực nghĩ rằng kiếm pháp của mình không tệ.

Hắc Vân mấy hôm nay đều ở trong giới chỉ ngoan ngoãn tu luyện, không dám ra ngoài gây sự kể từ sự việc lần trước, chỉ khi nào được Vương Phong kêu thì mới vui vẻ chạy lại chơi.

Hôm nay tâm trạng của hắn khá tốt nhưng cũng không vì thế mà định đi ngủ sớm, còn thời gian nên phải luyện tập Thông Tuệ Phi Thiên Quyết một chút, Định Tâm Quyết đã có chút tiến triển, theo hắn nghĩ chỉ cần hoàn thành được Quyết thứ hai này thì Trí lực sẽ đột phá vào Thượng Nhân cảnh, bộc phát ra năng lực đặc biệt, ví dụ như Chiến lực làm cho pháp chú của hắn mạnh lên một bậc.

...

Sáng hôm sau có tiết, Vương Phong lật đật sớm để đến học viện, sau đó sẽ là bắt xe trở về nhà, đã bốn ngày hắn ngủ ngoài khách sạn, ăn uống đều tốt nhưng so với đồ ăn mẹ và dì làm thì thua xa, đặc biệt cái cảm giác ở bên gia đình vẫn tốt hơn rất nhiều.

Vẫn ở giảng đường trên không hôm nọ nhưng dạo này đã ít học viên đi, nguyên nhân hẳn là do đợt kiểm tra vừa rồi khiến một bộ phận đã nhận thức cuối cùng thì thực lực luôn quan trọng hàng đầu, bớt chút thời gian đi nghe giảng để luyện tập cũng không phải ý kiến tồi.

Vương Phong đôi khi từng thoáng nghĩ giống vậy nhưng lại nói bản thân thiếu hơi nhiều kiến thức nên đi học cũng không vô nghĩa, đặc biệt trong giảng đường vẫn có thể sử dụng linh thức để dò xét gần xa, vừa hút ác niệm từ mọi người để luyện Định Tâm Quyết vừa có thể củng cố ít tu vi, quá tiện lợi.

Sau hơn mười phút thì giáo sư từng bước đi vào giảng đường, đặc biệt thu hút rất nhiều cặp mắt của thanh thiếu niên hướng đến.

Cô giáo khá trẻ, khoảng độ tuổi Lăng Tiêu giáo sư nhưng khí chất thì kém hơn chút ít, cô mặc một bộ vest công sở tối màu cùng với cặp kính hồng trông không quá hợp nhưng bởi vì gương mặt kiều diễm, mặn mà nên có thể bỏ qua những khuyết điểm khác.

Sau khi cất chiếc cặp, cô giáo nhanh chóng trở lại giữa bục giảng, gật đầu chào tất cả học viên rồi bắt đầu khởi động máy chiếu.

- Chào các bạn, cô tên là Lâm Mỹ, phụ trách giảng dạy về Chiến hồn – vũ khí đắc lực của tu sĩ và những thông tin cần thiết, câu hỏi đầu tiên là Chiến hồn có nguồn gốc từ đâu. Năm phút suy nghĩ bắt đầu.

Vương Phong nghe xong câu hỏi liền lẩm nhẩm nhớ lại những gì Hữu Sinh từng giảng rồi bỏ qua, tiếp tục tu luyện linh thức của mình, theo tiểu đồng nói càng về sau linh thức càng quan trọng, Trí lực ở cấp độ thấp nhìn không có hiệu quả thực tế nhưng để dễ dàng vượt qua những then chốt lớn trong cuộc đời tu sĩ, nó mang tính quyết định.

Đảo qua một vòng liền thấy vài thân ảnh quen thuộc, ví dụ Thiệu Chí Tâm, Lăng Kiều Như... cả Ân Kỳ nữa nhưng Đại Hùng thì hình như dạo này cần nhiều thời gian để luyện Ngự lực nên ít khi đến lớp, tuy nhiên kết quả ba trận thắng ở kỳ sát hạch vừa rồi cũng đủ chứng minh hắn quyết định không sai.

Một nữ sinh đưa tay xin phát biểu, cô giáo sư trên bục giảng nở một nụ cười nhẹ rồi cất tiếng gọi.

- Mời bạn nữ dễ thương.

- Vâng thưa giáo sư, Chiến hồn thông thường bắt nguồn từ linh hồn yêu thú sau khi chết hoặc chính hộ mệnh giả, thông qua vài phương pháp của Niệm sư mà trở thành một thực thể vô định, không có cảm xúc, chỉ cần đủ năng lượng cung cấp liền kích hoạt được nó. – Cô gái vừa nói vừa có nét hơi buồn, như thể đặt bản thân trong trường hợp bị người khác bắt mất hộ mệnh giả thì sẽ có cảm giác ra sao.

- Cảm ơn em.

Giáo sư mỉm cười mời nữ học viên ngồi xuống, mỗi năm cô đều giảng về nội dung này cho rất nhiều lớp học khác nhau và khi nhắc đến đều thấy được các học viên như muốn né tránh nó và nhiệm vụ của cô chính là làm cho họ nhận ra giá trị mà Chiến hồn tồn tại, bản thân cô cũng là một người sở hữu Chiến hồn được làm từ chính hộ mệnh giả của mình nên hơn ai hết, cô rõ nhất.

Vương Phong nhìn thấy giáo sư trên bục giảng lặng người đi trong mấy giây, thông thường nếu hắn đoán không lầm thì câu hỏi tiếp theo sẽ là học viên cảm nhận về việc như thế nào nhưng cô thì không, trực tiếp nói lên những gì mình muốn truyền tài.

- Tất cả những cảm xúc, ý nghĩ trong đầu các em lúc này đều đúng nhưng trên đời, vạn vật đều tồn tại tốt xấu lưỡng diện, chủ yếu là ở cái cách các em hiểu và sử dụng mà thôi. Cô chỉ muốn nhấn mạnh một điều, lần đầu tiên Niệm sư lưu lại những linh hồn trên đời không phải vì sức mạnh mà bởi một kỷ niệm, cho nên họ mới có biệt hiệu Niệm sư và Chiến hồn lúc đó gọi là Niệm hồn. Dần dà mọi chuyện đã khác, tuy nhiên đó chẳng qua là bởi hiện thực khắc nghiệt, nhu cầu thực lực tăng cao nên đã biến chất, đừng trách Chiến hồn hay Niệm sư bởi vì vốn dĩ họ không xấu.

Giảng đường ít khi nào yên lặng như lúc này, bài giảng rất ít nhưng đọng lại nhiều điều trong lòng mỗi học viên và kết thúc bởi một tràng pháo tay nồng nhiệt, cô giáo sư mỉm cười rồi tiếp tục nói về những chức năng cơ bản khác của Chiến hồn.