Chương 5: Ta thật oan

Truyền Thuyết Về Vô Hạn Lưu

Chương 5: Ta thật oan

Sáng sớm tinh mơ, Tần Duệ vẫn còn đang lâm vào giấc mộng đẹp không muốn dậy, chỉ thấy thỉnh thoảng hắn nhịn không được cười gian một tiếng. Bất thình lình Tần Duệ đang nằm trên giường bị một cái vô danh cước đạp thẳng một phát ngã lăn xuống đất không nhịn được mà kêu:

- Ai ui, cái lưng già của ta.
Tần Duệ mặt sinh khí oán than một tiếng rồi quay đầu nhìn lại thấy cô nương mặc quần áo ngủ đứng trên giường mặt đằng đằng sát khí nhìn vào Tần Duệ, kỳ lạ hơn tay phải của nàng hiện lên một cái quả cầu lửa đang bốc cháy dữ dội, ý tứ chỉ cần ngươi có động tác không an phận là nó liền biến ngươi thành tro.

- Chính ngươi, có phải đã giết đi bọn bắt cóc ta rồi thấy ta sắc đẹp liền cướp ta tới nơi này hay không..., ngươi liền làm cái đó.

Tiểu tuyết giọng nghẹn ngào nhưng không che giấu nổi sự tức giận trong lời nói, dừng một chút lại tiếp lời:

- Ta cho ngươi cơ hội biện minh, nếu không thì chết

Ngọn lửa ma pháp trong tay Tiểu Tuyết đột nhiên biến lớn y như cảm xúc của chủ nhân nó, mắt thấy ngọn lửa chuẩn bị thiêu rụi căn nhà lá, nhưng kỳ quái là nó lại không bắt lửa?

Pháp thuật?, Tần Duệ không rét mà run, tuy đã biết thế giới này không bình thường nhưng không ngờ nó lại tồn tại đồ vật trong truyền thuyết này a, chính xác liền là Ma Giới a.

Hôm qua Tần Duệ nhớ không lầm là mình đã nằm ngủ dưới đất, nhưng sáng dậy cái lại nằm trên giường?, chả lẽ mộng du tự tiện mò lên giường cô nương ta?, mẹ, mấy cái đó giờ không quan trọng, dưới áp thúc của sự tử vong gần kề mình, Tần Duệ cắn răng, trí não rất nhanh hiện ra một cái giải thích kế hoạch. Sống hay chết đều phụ thuộc vào nó, vất đi tâm tư sợ hãi Tần Duệ làm bộ dạng bất đắc dĩ:

- Tiểu muội bình tĩnh a, hôm qua ta tình cờ thấy ngươi một thân chỉ còn nội y, nằm ngổn ngang dưới nền cỏ, ta lúc đó đi hái nấm, thì mới chú ý đến ngươi nha. Xung quanh liền có mấy bộ thi thể, khiến ta rất sợ hãi a. Thấy ngươi còn sống bộ dạng ta mới cứu về đó, bộ quần áo trên người ngươi là của vợ ta lúc trước a.

Nói đến đây đôi mắt của Tần duệ liền trở lên buồn vô cớ, hắn mở cửa lá ra rồi ngước lên bầu trời, cười thảm một tiếng. Phải nói là kỹ năng diễn xuất của Tần Duệ quá đỉnh, cơn nóng giận của nàng đã vô hình bị giảm đi hơn nửa, mà Tần Duệ đi ra cửa còn lý do nữa là, nếu đại kế không thành công thì 36 kế, tẩu vi thượng sách, ai biết được mụ bà chằn này có nổi nóng lên lần nữa hay không.

Thấy đại kế dẫn dụ thành công, Tần Duệ liền hứng hở triển khai một loạt công kích khác:

- Tiểu muội à, ta thân thể tuy nói là khỏe mạnh nhưng liệu rằng có đấu lại 3 kẻ trong tay cầm vũ khí được hay không. Ngươi cũng suy nghĩ quá nhiều a. Với lại a, ta chăm sóc lo lắng ngươi cả một đêm hôm qua, ngươi nhìn mắt ta giờ thành thâm như gấu trúc rồi này.

Tần Duệ đáng thương liền chỉ đôi mắt gấu trúc của hắn.

- [] Trong thâm tâm Tiểu Tuyết hiển nhiên cũng dần bắt đầu tin lời nói là thật, thấy trên thân mình cái gì cũng chưa phát sinh qua, Tiểu Tuyết liền dần an tâm, nhìn thấy Tần Duệ bộ dạng, nàng lại cảm thấy mình trách nhầrm người.

- Ồ, thế thì cho tiểu nữ xin lỗi a công tử a.
Tiểu tuyết hối lỗi mà nhìn không có thành tâm gì cả.

- Không có gì đâu, thấy người gặp nạn là giúp đỡ, ta cũng không hiểu nổi tính cách ta nữa, haha.

Tần Du chém gió tự tâng bốc nhân phẩm có vấn đề của mình, mà một bên Tiểu Tuyết đứng đó khinh bỉ nhìn hắn

- Tần Duệ là tên của ta, sao ngươi thân một mình nằm ở trong rừng a, phải biết nếu không có ta phát hiện ra, sợ rằng ngươi đến nay quy thiên đi a.

Tần duệ bất ngờ lảng tráng chuyển sang một cái chủ đề khác, sợ cô nương này lại tiếp tục đi sâu vào vấn đề giường chiếu. Không thì hẳn cũng chẳng biết giải thích thế nào.

- Haizzz, bản cô nương tên Phương Tiểu Tuyết, là một cái ma pháp sư cấp cao của học viện Tấc Nhĩ Ba. Hôm nọ ta trốn nhà đi, không cẩn thận trúng kế mới bị bọn hắn đưa đến nơi này, ta thật sự phải cảm tạ người thần bí hôm qua đã xuất thủ cứu giúp, nếu không có thì chắc chắn ta bị bọn chúng cưỡng bách, sống không bằng chết.
Vẻ mặt của nàng thoáng chút u sầu, nhưng nhanh chóng khôi phục lại tính cách bá đạo.

- Tiểu tuyết, ngươi đây có muốn trở về nhà hay không?
Tần Duệ, lương thực tuy đủ nuôi sống hai người không vấn đề, nhưng cô nam quả nữ sống cùng nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng chán, cô nàng này liền được cái thân thể hắn chấm cho 9 điểm, tính cách hợp thói thời liền cho 6 điểm thôi a

- Bản cô nương không muốn về, ta không thích nhà ta và ngươi đừng quản chuyện của ta nha
Tiểu Tuyết giọng nói như đinh chặt thép.

Tần Duệ cũng không đi hỏi nguyên nhân, nàng không nói thì hắn cũng không hỏi.

- Thế thì ngươi ngủ đâu a, ta chỉ có mỗi cái giường thôi đấy.
Tần Duệ buồn bực hỏi

- Thế thì ngươi mau chóng đi làm cho ngươi một cái giường lại đây a.
Tiểu tuyết như nữ vương cao cao tại thượng đứng trên giường ngước mắt xuống ra lệnh cho thần dân Tần Duệ, tay nàng cũng đồng lúc liền hiện ra cái hỏa cầu, nhìn là biết ý chỉ đe dọa rồi. Tần Duệ bây giờ cực kỳ hối hận về cứu nàng ta, biết thế liền vất xó nàng một nơi trong rừng cho rồi. Đáng tiếc là không có thuốc hối hận a.

- Haizzzz, được rồi.
Tần Duệ rốt cuộc cũng nhận thua, đi ra ngoài kiếm đồ làm cái giường cho mình. Tuy hắn không định ở đây lâu dài, nhưng không thể ngày nào cũng cho hắn nằm dưới nền đất lá a

Đối với cô nàng tính cách bá đạo hành động không hỏi đạo lý này, hắn cũng chỉ ngoan ngoãn bé con mà chấp nhận, nam nhân chân chính liền không chấp với đàn bà chuyện nhỏ nhặt, hy vọng Bà chằn này nhanh lên chơi chán mấy ngày thì về đi a, Tần Duệ thở dài yên lặng vì hắn cầu nguyện.