Chương 6: Thám Tử Jiyo Inbun Ra Sân

Truyền KỲ Pháp Sư Ma Thần - Đồng Nhân Conan

Chương 6: Thám Tử Jiyo Inbun Ra Sân

sau khi thu liễm linh hồn của Yamayaki Akira vào trong tay, bàn tay của Jiyo Inbun nắm lại, giữ chặt linh hồn bóng của Yamayaki Akira, lâp tức xoay người rời đi, một bộ thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Theo như Jiyo Inbun nghĩ thì mọi việc cứ để lại cho Kudo Shinichi giải quyết, cứ từ từ mà vén bức màn bí ẩn của vụ án này ra:V, hắn đỡ việc.

Sau lưng Jiyo Inbun mọi người vẫn đang tập trung bàn về vụ án, thậm chí có người còn tấm tắc khen ngợi tình cảm giữa Yamaya ki và chủ nhân của biệt thự, bạn vừa mới chết lại đau lòng không thôi, khiến cho ai cũng cảm thấy thương cảm.

Còn về Jiyo inbun thì trên miệng hắn chỉ hiện ra một tia cười lạnh, thật sự hắn phỉ nhổ vào cái tình cảm ấy, mèo khóc chuột ah… mèo khác chuột ah…

--

Trong phòng nghỉ của Jiyo inbun.

Lúc này linh hồn của Yamayaki Akira đã trở lại nhân dạng nhờ Jiyo inbun giải linh hồn bóng, thả linh hồn của hắn ra ngoài.

Quan sát linh hồn của Yamayaki một hồi, Jiyo inbun khẽ thở dài,: " Hóa ra chỉ là một tân sinh quỷ hồ đồ, hoàn toàn không có một chút linh trí ah.."

Linh hồn của Yamayaki giờ đây giống như một bức tượng trôi nổi giữa không trung vậy.

Ánh mắt hoàn toàn không hề có một chút thần nào.

Đây vốn là một trong những dạng tồn tại của linh hồn con người sau khi chết, quỷ hồ đồ và quỷ có linh trí.

Quỷ hồ đồ là dạng linh hồn sau khi chết thoát ra thì hoàn toàn đánh mất khả năng suy nghĩ, biểu cảm, căn bản không thể nói chuyện hay chất vấn được gì.

Căn bản thì nó chỉ là một mảnh tàn hồn còn sót lại của cơ thể con người mà thôi, rất nhanh sẽ bị tiêu tán nếu như không có bất kì một năng lượng nào cung cấp nuôi dưỡng nó.

Còn quỷ có linh trí là dạng linh hồn vẫn giữ lại được khả năng suy nghĩ khi còn sống, có thể nói chuyện và hoạt động, nếu như không còn gì vướng bận ở thế gian thì sẽ tự động siêu thoát.

Mặc dù khả năng tồn tại của nó lâu hơn Quỷ hồ đồ nhờ giữ lại được mức năng lượng lớn sau khi chết, nhưng ở cái thế giới không có chút năng lượng nào bao nuôi nó này thì cho dù không chịu siêu thoát thì cũng sẽ rất nhanh không chịu nổi mà tự tan biến.

Trừ khi mức độ vấn vương với thế giới này quá lớn hoặc là gặp được cơ duyên gì đó, khiến cho nó tiến giai, trở thành vong linh đặc biệt, như là hung linh, hoặc ác linh, thì lại khác.

Nếu trở thành như vậy thì chúng nó sẽ có khả năng đả thương người, bởi vậy cho dù chúng có thể sẽ tiến giai hay không, thì các pháp sư gặp được linh hồn cũng sẽ cưỡng ép chúng siêu thoát bằng sức mạnh hoặc phù chú.

Dù sao phòng cũng hơn chữa mà:V …..

Mà nói đến trở thành hung linh hay ác linh, thì Quỷ hồ đồ có khả năng cao nhất, bởi vì chúng rất dễ nhiễm lệ khí, cùng hung khí, trở thành ác linh.

Mà Yamayaki giờ đây chỉ là một quỷ hồ đồ, chỉ là một mảnh tàn hồn còn sót lại, thần trí của hắn đỡ sớm tự siêu thoát rồi nên việc giải quyết cũng đơn giản hơn..


Nghĩ đến đây Jiyo Inbun lập tức phất tay, ngay lập tức một luồng sức mạnh ba động từ tay của Jiyo Inbun phát ra, linh hồn của Yamayaki ngay lập tức bị đánh tan.

Hoàn toàn bị tan biến không hề lưu lại bất kì chút gì.

Đối phó với loại tàn hồn này chỉ cần trực tiếp tiêu diệt nó là được, đỡ mất công siêu thoát, đỡ mất công suy nghĩ hay là áy náy, bởi vì Yamayaki căn bản đã siêu thoát từ lâu rồi.

Xong việc Jiyo inbun lập tức vươn hai tay lên, ngáp, ngáp lười biếng, rồi nằm phịch xuống đệm dường.

Hắn cảm thấy một chuyến đi này là uổng công, linh hồn yếu ớt của nhân loại căn bản chả có một chút giá trị nào đối với hắn cả, hoắn không phải là loại pháp sư tu luyện nhờ đi thôn phệ linh hồn của kẻ khác cả.

Huống chi tu vi của hắn không hề mất, mà chỉ bị áp chế lại thôi, căn bản không cần tu luyện vẫn lấy lại được tuvi, căn bản là nhanh hay chậm mà thôi.

Jiyo inbun nhanh chóng nhắm mắt, tranh thủ ngủ một giấc, dù sao ngoài kia cũng chả có việc gì cho hắn, vụ án sẽ rất nhanh là kết thúc.

Nhưng không như Jiyo inbun mong đợi, mới chợp mắt được một lúc, bên ngoài đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Jiyo inbun mở bừng mắt khó chịu nghĩ: "con mẹ nó, mấy lão cảnh sát tự nhiên lại rỗi hơi đi thăm hỏi mình làm cái gì, tên shinichi này làm ăn công suất cũng quá chậm đi chứ …."

Nghĩ thì là thế nhưng Jiyo inbun vẫn bật dậy mở cửa phòng.

Trước cửa phòng là thanh tra megune cùng 3 gã sĩ quan cảnh sát khác.

Thanh tra Megune giơ ra một tớ giấy dài màu vàng, trên đó còn vẽ một chút văn tự cổ quái, đó chính là tờ linh phù mà Jiyo inbun bán cho Yamayaki Akira, hắng giọng nói:

" e hèm! Xin chào! Ngài là Jiyo inbun đúng không, chúng tôi tìm thấy vật này trên người của nạn nhân, theo như người quản lí của nạn nhân thì lúc chiều nay nạn nhân đã mua tờ giấy này từ tay ngài, xin hỏi có đúng như vậy không?".

Jiyo inbun lập tức trợn trắng mắt, ‘ con mẹ nó, linh phù mà ông làm như tờ giấy lộn vậy hả, nó có thể bảo vệ ba đời tổ tiên nhà ông đấy’, nghĩ vậy nhưng Jiyo inbun vẫn đáp lại, cũng mang theo một chút bực dọc:

" đúng vậy, tôi vốn là trừ linh sư đây, đây là linh phù mà tôi đã bán cho ông Yamayaki, xin hỏi như vậy thì có sao hả".

Thanh tra Megune khẽ cau mày, vẻ mặt hơi khó chịu, đối với cảnh sát thì mấy nghề mê tín dị đoan, buôn thần bán thánh luôn khiến cho bọn họ khinh bỉ, tuy nhiên thanh tra Megune vẫn đáp lại với giọng khách khí:

" ah, ha ha …! Tất nhiên là không rồi, nhưng có thể cho chúng tôi biết ngài bán thứ này bao nhiêu tiền vậy."

Vẻ mặt của Jiyo inbun khó chịu vô cùng, chẳng nhẽ hắn không biết, thanh tra Megune nghĩ gì sao, chắc chắn coi hắn là một kẻ lừa đảo, buôn thần, bán thánh, nên hắn lập tức lạnh giọng:

" 5vạn USD…"

5 vạn USD, cái từ này vừa tự miệng Jiyo inbun thoát ra, khiến cho những người ở đây kinh hãi không thôi, 5vạn usd là lớn bằng nào a, chỉ là tiện tay vẽ vời một tờ giấy mà có giá tới vậy, thật sự bọn họ cũng muốn đi làm trừ linh sư a.

Vẻ mặt của thanh tra Megune lại thêm phân khó chiu, nói:

"Vậy xin mời Jiyo-san theo chúng tôi hiệp trợ điều tra một chút, có được không?"

Hiệp trợ điều tra, cái gì mà hiệp với chả trợ, đây căn bản coi hắn là hung thủ có được không.

" Vậy các vị nghi ngờ tôi là hung thủ sao?", Jiyo inbun nheo mắt hỏi.

tất cả cảnh sát ở đây đều giật mình, bất quá thanh tra Megune nhanh chóng lậy lại nụ cười gượng.

" Đâu có! Đâu có! Chỉ là điều tra mà thôi, hiệp trợ thôi mà, đâu phải nghi ngờ gì đâu, ah hah ha ha …."

" Ah ha ha ha ha…"

Nghe thấy thế mấy vị cảnh sát còn lại cũng lộ ra vẻ cười gượng, gãi gãi đầu.:V ~~

Nhưng nào có qua mắt được Jiyo inbun, hắn đã từng đọc qua rất nhiều tập Conan ah, hắn còn lạ gì cái câu, ‘ hiệp trợ điều tra của thanh tra Megune’..

" Xin lỗi nhưng những gì cần nói tôi đã nói cả rồi, chẳng cần phải hiệp trợ điều tra cái gì cả, nếu muốn cưỡng chế bắt tôi thì đem giấy lệnh ra đây, không thì cũng phải tìm ra chứng cớ hoặc viện một động cơ gây án hợp chứ, tôi chẳng có lí do để gây án cả …. Xin các vị đừng làm phiền tôi nữa" Jiyo inbun lại lạnh lùng nói.

Câu nói này vừa nói ra khiến cho tất cả cảnh sát ở đây bất giác khựng ngay tai chỗ, chỉ biết lộ ra vẻ cười gượng.

Thật sự thì họ chẳng còn biết nên nói gì, jiyo Inbun nói đều hợp tình hợp lí, căn bản không bắt bẻ được gì.

Nhưng cho dù họ có ý nghi ngờ thật, nhưng thế này thì Jiyo inbun cũng quá không nể mặt đi ah.

Như nhận ra vẻ khó xử trên mặt của mấy viên cảnh sát, Jiyo Inbun cũng không muốn bắt bẻ họ nữa, lập tức hắng giọng nói:

" À Ừm…! mà chẳng phải Kudo vừa nãy đã tới đây sao? Tên kia sẽ rất nhanh có thể tìm ra được hung thủ đấy, thanh tra Megune không cần phải lo lắng đâu…"

Một câu Jiyo Inbun vừa nói ra, không ngờ lại sát thương rất lớn đến lòng tự trọng của những cảnh sát ở đây.

Thanh tra Megune khóe miệng giật giật vài cái.

‘Cái gì mà Kudo sẽ rất nhanh tìm ra được hung thủ, chẳng nhẽ cảnh sát chúng ta lại không thể sao…?’

‘Đây không phải là đang gián tiếp che cảnh sát chúng ta là một lũ vô dụng sao?’

Lúc này trong đầu của Megune đang hiện lên hình ảnh ngay lập tức một tay xách cổ áo của Jiyo Inbun lên, tay phải liên tục tát vào mặt hắn, phải một cái, rồi trái một cái, vừa tát vừa hét lên " con mẹ ngươi, thử nhắc lại cái câu của ngươi một lần nữa xem, nhắc lại xem hả… hả …".

Nhưng đó chỉ là nghĩ trong đầu như thế, còn hiện thực phũ phàng đập vào mắt khiến người ta đau lòng không thôi, thậm chí thanh tra Megune có cảm giác sâu trong lòng mình con tim đang rỉ máu:V ~~~.

Trấn tĩnh lại tâm tình, nuốt cục tức này vào lại bụng, thanh tra Megune bài tay nắm lại, đưa lên trước miệng đánh tiếng.

"À ừm! Jiyo-san này hình như có sự hiểu lầm ở đây, chúng tôi là …."

Lời còn chưa có nói hết đã bị một âm thanh vô sỉ ngay bên cạnh vang lên chen ngang, đây hật sự là cướp lời từ trong cổ họng mà:v ~~

" Jiyo-san! theo ta thấy thì ngươi mới là người có hiềm nghi lớn nhất nha."

"Theo như như khai báo thì mấy ngày nay trong biệt thựu của ông Iwata sẽ truyền đến mấy âm thanh kì lạ, ông Iwata không biết đó là gì."

" Nhưng bạn của ông ấy là tổng giám đốc Yamayaki thì cho rằng đó là do ma quỷ làm, cho nên mới liên lạc với ngươi, bỏ ra tận 5vạn USD để mua một tờ ‘linh phù’ của ngươi …"

Jiyo inbun lập tức trợn tròn mắt, quay đầu nhìn về phía cái người đang nói chuyện kia.

Thầm cười khổ, người này chính là Shinichi trên mặt vẫn mang theo nự cười vô sỉ.

Hắn sao không nhận ra tên Shinichi là đạng cố ý dọa mình, đùa bỡn mình đây mà.

Shinichi đón ánh mắt của Jiyo Inbun, khóe miệng vẫn cong lên nụ cười vô sỉ, tiếp tục nói:

" mà 5 vạn USD, thử nghĩ xem nó lớn bực nào đây? Cho nên chúng ta có thể dựa theo lẽ thường, suy đoán được tình huống phát sinh sau đó."

" Tờ ‘linh phù’ của ngươi căn bản chẳng có một chút tác dụng nào, cho nên tổng giám đốc Yamayaki cảm thấy mình bị lừa, hẹn gặp ngươi, đòi lại 5 vạn USD."

" Mà ngươi lại không muốn trả lại tiền, nên phát sinh cãi vã, về sau ngươi thẹn quá hóa giận, nên mới đem tổng giám đốc Yamayaki cho …"

phía sau cái từ "Cho…" mặc dù không có nói ra nhưng ngụ ý trong đó đánh động vào tâm thức của mỗi người ở đây, tất cả đều quay mặt nhìn chòng chọc vào Jiyo Inbun một bộ dạng như muốn nói " ngươi chính là hung thủ…" vậy.

Còn Shinichi thì cười thầm, nụ cười xấu xa hiện lên trên khuôn mặt, trong nội tâm còn suy nghĩ, ‘dọa không chết được ngươi sao?...’

‘ Ai bào ngươi giả thần, giả quỷ!’

Jiyo inbun biết đây là Shinichi muốn chơi mình, ‘Muốn hù dọa bản Thần sao, được muốn chơi thì bản Thần chơi với ngươi’.
Jiyo Inbun lập tức cười lớn:

" Ha ha ha…! Shinichi ngươi đùa cái gì vậy, tốt xấu gì cũng là cùng trường học nha, đùa như vậy thấy vui lắm sao?"

" Hả?" Shinichi sửng sốt một chút.

Tên này rõ ràng là khôgn có bị hù sợ?

Jiyo inbun lại nói tiếp: " bệ cửa sổ ở chỗ bên đó ngươi đã đi qua chưa?"

" Đương nhiên là đi qua rồi, chăm chú quan sát hiện trường, tỉ mỉ, không bỏ sót thứ gì, là bài học cốt yếu của thám tử." Kudo Shinichi lập tức nói.

Jiyo Inbun làm bộ bất đắc dĩ, lắc đầu, lại nói:

" ngươi rõ ràng đi qua chỗ đó, vậy chắc chắn đõ phát hiện ra điểm khả nghi ở đó, vậy nên chắc chắn đã biết hung thủ là chủ nhân khu biện thự này, ông Iwât daijiro, nhưng lại cứ hướng nòng súng vào ta, bảo ta là hung thủ."

" Ta thật sự là ngại thay cho cái danh hiệu thám tử của ngươi, ha ha ha …"

" Hả! cái gì? Hung thủ là lão gia?" Một người hầu gái bên cạnh kinh ngạc thốt lên.

Ngay cả Kudo Shinichi cũng kinh ngạc.

Hắn hiện tại đã xác dịnh 8, 9 phần hung thủ là Iwata, nhưng còn đang suy nghĩ đôi chân của hugn thủ đang bị thương làm sao mà gây án, nên hắn mới đến đây, mục đích nhờ thanh tra Megune lấy khẩu cung của bác sĩ riêng của Iwata xem.

Nếu chân của Iwata đã khỏi thì hoàn toàn có thể xác định hung thủ chính là lão ta, tiện đường chỉ định trêu chọc tên Jiyo Inbun này một chút, nào ngờ…..

Tên Jiyo Inbun này lại chỉ đích xác ra tên hung thủ thế kia, mà còn làm bộ dạng rất chắc chắn tựa như đã nhìn thấu thủ đoạn gây án vậy, một tên buôn thần bán thánh mà lại có bực này bản lĩnh, thật khiến cho người ta khó tin.

Nhìn thấy sắc mặt của Shinichi, bất giác trong lòng Jiyo Inbun dâng lên một chuỗi cảm giác khoan khoái, hắn cũng khôgn biết tự lúc nào mình lại trở nên nhỏ nhen như vậy, trong lòng thầm nghĩ.

‘ Muốn chơi với bổn Thầm hả con, được! để hôm nay bổn Thần dìm chết ngươi, ka ka ka ~~~.’

Thanh tra Megune đứng ngay bên cạnh, nghe nói thế lập tức quay sang nhìn Shinichi:

" Những gì Jiyo-san nói là thật sao?"

Kudo Shinichi bất giác cười khổ, nói:

" Đúng là như vậy, nhưng hiện tai vẫn chưa xác định, cần thêm một số chứng cứ."

" Cần thêm chứng cứ sao, vậy để ta tìm thêm cho ngươi." Jiyo inbun ánh mắt liếc xéo kudo làm hắn bất giác rùng mình, rồi hướng về cửa sổ phòng hiện trường mà đi, ra hiệu cho mọi người đi theo.

Mọi người ở đây ai nấy đều liếc nhìn nhau, rồi cũng lựa chọn theo sau, riêng Shinichi thì không khỏi vừa đi vừa suy nghĩ, ‘cái tên nãy chẳng lẽ còn tìm ra được thêm chứng cứ gì thật? Kì lạ hắn có vẻ là chưa tiến vào hiện trường mà? chẳng nhẽ hắn đã lén xem qua trước?...’

-------

Ở trong phòng hiện trường, Jiyo inbun tiến về phía cửa sổ, chỉ vào mấy vết xước ngoài ban công.

"Các vị có nhìn thấy mấy vết xước này không, đây là dấu viết lưu lại sau khi gây án của hung thủ, mời mọi người xem qua."

Nói xong Jiyo Inbun ánh mắt khẽ đảo qua mấy viên cảnh sát, lập tức thanh tra Megune cùng mấy viên cảnh sát cũng tiến đến xem xét, phát hiện thấy quả thật có mấy vết xước thật, ai nấy cũng đều gật đầu.

Jiyo Inbun cười thầm, nói:

" theo như suy luận của ta, mọi việc diễn biến như sau, đầu tiên Iwata nương theo mái nhà đối diện, cột dây thừng vào người, đầy kia dây cột ở bên mái nhà đó."

" Sau đó, ông ta nhảy xuống ban công này, tháo dây thừng ra rồi tiến vào phòng giết người."

" Tiếp đó ông ta dùng thanh gỗ mà mình cầm theo cố định sợi dây ở ban công bên này, rồi theo đó trèo về, rồi chỉ cần buông lỏng một chút là có thể thu hồi sọi dây cùng thanh gỗ về."

Nói đến đây ai nấy cũng đều gật đầu, căn bản cũng đã hiểu được một chút thủ đoạn gây án, nhưng thanh tra Megune vẫn còn một điều vướng mắc.

" Nhưng mà Jiyo-san này, chân của ông Iwata đang bị gãy, điều này có hơi…"

Jiyo inbun lập tức ra hiệu cho thanh tra Megune dừng lại, cười nói:

" Điều này tức là, ông Iwata chân gãy đã lành từ sớm, chỉ cần tra hỏi một chút gã bác sĩ hay hỏi cứng ông ta là được, kì thực chứng minh một người không bị gãy chân có rất nhiều cách…"

Nói đến đây trên miệng Jiyo inbun hiên lên một nụ cười xấu xa, sau đó lại tiếp tục nói:

" còn về chứng cứ chắc chắn hơn, nếu ông ta cãi cố thì có thể cho lục xoát xung quanh biệt thự và phòng của lão."

"thanh gỗ và sợi dây thừng kia, nói lớn cũng không đúng mà nói nhỏ cũng sai, muốn tiêu hủy nó trong thời gian ngắn hoàn toàn không thể, nên chắc mọi người hiểu rồi chứ:V"

" Trên đó hẳn rất nhiều vân tay vì thủ pháp này không thể dùng bao tay được, và chỉ cần trùng khớp những vết xước ở đây, thì hoàn có thể bắt người được rồi"

" chưa kể là ông ta còn thực hành rất nhiều lần để chuẩn bị cho đêm nay nên rất khó xóa dấu vết, những tiếng động kì lạ mỗi đêm chắc chắn là do ông ta đang luyện tập mà thành."

Nghe đến đây mọi người ở đây mắt như sáng ngời, giống như vừa được ngộ đạo, được kéo ra khỏi bóng tối mịt ờ vậy.

Thanh tra Megune lập tức ra hiệu với mấy viên liên hệ nhiều người triển khai lục soát cùng hỏi cung.

Kết quả cuối cùng, Iwata Daijỉo hoàn toàn phải nhận tội, không thể cãi nổi nửa lời nào, mọi chứng cứ và kết luận bên phía cảnh sát đều chính xác, không có lỗ hỏng nào, ông ta chỉ biết thở dài, trách chính mình đã quá xem thường cảnh sát.

Tất nhiên Jiyo Inbun cũng bảo với cảnh sát giữ kín chuyện hắn phá án, dù sao hắn cũng không phải kẻ thích hư danh


~~~~~~~~~~~~~
Cám ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ, mấy ngày bận theo thi cử nên chậm tiến độ, mong thông cảm, Mình rất cần được cảm ơn và vote nguyệt phiếu, cùng điểm cao, như vậy mình sẽ có tinh thần và động lực để ra tiếp truyện hơn, cám ơn rất nhiều ~~~~