Chương 4: Sự kích động của Kazumi

Truyền KỲ Pháp Sư Ma Thần - Đồng Nhân Conan

Chương 4: Sự kích động của Kazumi

Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ học đã hết, lúc mọi người định rời phòng học thì chợt thấy cánh cửa phòng học bị mở cái sầm rất mãnh liệt.
chỉ thấy Tsukamoto Kazumi kích động đẩy cửa đi vào trong phòng học. Giữa lúc mọi người đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì xảy ra, thì Kazumi quát lên: " Inbun-kun cậu đâu rồi, inbun-kun đâu rồi, cậu giải thích đi, cái bức thư này là như thế nào… hả.. hả.."

Jiyo inbun chợt quay đầu lên, nhìn thấy Kazumi, trong lòng thầm nghĩ ‘ Chuyện gì đến rồi cũng đến, nhất định phải một lần đối mặt thôi.’

Vội đứng dậy bước ra khỏi chỗ bàn học.

Chỉ thấy Kazumi lau xuống phía dưới dừng lại cạnh Jiyo inbun, chìa tờ giấy ra hỏi:

" inbun kun bức thư này là sao, cái gì mà chúng ta không nên quen nhau nữa, chia tay đi là sao hả."

Jiyo inbun lập tức cúi đầu xin lỗi "Xin lỗi Kazumi, cảm ơn vì những ngày qua cậu đã chăm sóc cho tớ. nhưng tớ phải nói rằng, khi hôn mê tớ đã nhớ ra rằng tớ trước kia có thích một người con gái, tớ sống vì cô ấy … đến bây giờ cũng vậy. lúc quen với cậu chỉ là lúc tớ bị mất trí nhớ về cô ấy thôi, giờ nhớ lại, tớ không hề còn một chút tình cảm gì với cậu cả, nếu cứ tiếp tục sẽ chỉ khổ cho cậu thôi nên tứ mới viết bức thư này gửi cho cậu mong cậu sẽ hiểu…."

"Cái gì mà đã từng thích người khác, cái gì mà không hề thích tớ, cậu đùa sao những tháng ngày qua tính là thứ gì, tớ khôgn chịu … tớ không chịu …ah. Cậu bạo là trước kia có yêu người con gái khác, nhưng mà trong đây cậu đã bảo là người đó mất rồi, vậy thì sao không bỏ đi quá khứ, quen với tớ không được sao, tớ không thể chấp nhận lời giải thích này được." kazumi vừa nói vừa khóc..

" Không được, tớ không thể bỏ đi quá khứ này."

"Tớ không chịu, tớ không chịu. …" Kazumi lại tiếp tục nức nở

Đến nước này Jiyo inbun chỉ còn biết bấc đắc dĩ lắc đầu nói:

"Được rồi nếu cậu đã kiên quyết như thế thì, Kazumi, tớ thách đấu với cậu bằng võ thuật, nếu cậu có thể thắng tớ thì tớ sẽ làm theo bất cứ yêu cầu nào của cậu. được không"

Nghe vậy Kazumi mới vội lau nước mắt hớn hở nói:

" Thật không! Jiyo inbun cậu không được nuốt lời đâu đấy" Nói gì thì nói Kazumi cũng là chủ tướng câu lạc bộ karate của trường, so với Ran quán quân thành phố còn mạnh hơn mấy lần.

Điều này đến cả Ran còn phải công nhận.

Khi Ran nghe đến 2 người sẽ đấu võ, thì chợt mừng thay cho chị Kazuni bởi vì nói gì thì nói Kazumi sempai rất mạnh, một mặt lại nghĩ ‘ Jiyo san sao vậy. chẳng nhẽ làm bạn trai của chị ấy bao nhiêu năm lại không biết chị Kazumi mạnh thế nào sao, lại còn dám thách đấu.’.

Mọi người đều nghĩ như vạy bởi vì sức mạnh của chủ tướng câu lạc bộ karate ai cũng đều biết.

Còn Jyo inbun chẳng thấy tăm hơi nào trong cái trò võ thuật này cả.

Ai cũng đều nghĩ Jiyo Inbun Sẽ thua..

Tất cả mọi người đều tập trung lại và tránh chỗ phía cuối góc phòng học cho Jiyo inbun và Kazumi làm sân đấu tạm thời.

Kazumi phát động tất công trước nắm đấm nhắm ngay ngực của jiyo inbun, ngay thời điểm ai cũng nghĩ Jiyo inbun sẽ bị một đấm gục hết chuyện.

Thì Jiyo Inbun lập tức biết mất khỏi tầm mắt của Kazumi, tránh sang đứng ngang ngay bên tay trái của kazumi.

Lúc này Kazumi mới biết mình đã khinh địch, lập tức dốc toàn lực dùng tay trái củi chỏ vào hông của Inbun, lúc này Inbun vẫn như điện xẹt biết mất tránh vòng ra phía sau của Kazumi.

Rồi Kazumi lại đấm lại đá dùng tốc độ nhanh nhất tấn công nhưng dù thế nào cũng vẫn không thể chạm vào được cái bóng của Inbun.

Điều này làm mọi người trợn mắt ngoác mồm, ngay cả Ran cũng thế, Chị Kazumi chủ tướng Karate lại không thể chạm vào Jiyo san, điều này không thể nào ‘ Xem ra mình đã quá xem thường Jiyo san, xem ra Jiyo san có học qua võ thuật..’.

Kazumi cứ liên tục đấm đá vào không khí như vậy liên tục khoảng 10phút, mới nhảy ra phía sau giữ khoảng cách.

Thở lấy hơi, nói: " chẳng nhẽ cậu chỉ biết tránh né thôi sao, Tấn công đi chứ"

Jiyo inbun bất đắc dĩ lắc đầu nói " Nếu tớ tấn công cậu không phải là đối thủ của tớ"

"Không thử sao biết" kazumi tức giận nói ra.

"Được vậy thì tớ tấn công đây." Nói rồi jiyo inbun lật tức từ ống tay áo lòi ra một thanh đoản kiếm cầm vào tay.

Thấy thế mọi người đều là kích động. " Cái gì dùng kiếm. đây là muốn giết người à"

Một bụng chính nghĩa Kudo Shinichi kích dộng nói:

" Này sao lại dùng kiếm, không được quá nguy hiểm, cậu định giết người à…"

Chỉ thấy tsukamoto Kazumi gio tay nói: " trong võ thật không phân chia vũ khí, chỉ cần không phải là súng thì đều có thể chấp nhận được"

"Nhưng.." Shinichi muốn nói nhưng cũng lại im bặt

Jiyo inbun tay cầm lấy kiếm, không hề làm bất cứ động tác thủ thế nào của kiếm đạo, chỉ cầm kiếm rất tự nhiên.

Kazumi thì cẩn thận thủ thế karate, rồi bất chợt lao đến.
Jiyo inbun cũng lao vào, Thời điểm 2 người sát lại gần nhau.
Không thấy Jiyo inbun vung kiếm, nghĩ đây là cơ hội nên kazumi nhanh chóng giơ chân đá cao vào cằm của Jiyo inbun.

Nhưng Jiyo inbun lại biến mất, thân thể đã vòng ra phía sau Kazumi từ lúc nào.
Mặt không hề ngoảnh lại, lưng vẫn đối diện với lưng của Kazumi, chỉ thấy cánh tay cầm kiếm vòng ra trước cổ của Kazumi, Lúc này Jiyo inbun nói " Cậu Không phải là dối thủ của tớ".

Kazumi ngay lập tức quỳ sụp xuống, 2 chân dường như vô lực, cúi đầu, nước mắt chảy dài.

Đến lúc này mọi người đều biết ai là kẻ chiến thắng.

Chủ tướng karate không thể chạm đến dối thủ, thua một cách thảm hại, đồng thời mọi người có một cái nhìn khác về Jiyo inbun.

Riêng Ran thì nội tâm kích dộng ‘ Quá mạnh, quá mạnh, chị Kazumi hoàn toàn không thể chạm vào Jiyo san, Động tác của cậu ấy nhanh đến nỗi mình hoàn toàn nhìn không rõ. Sau này nhất định phải nhờ Jiyo san chỉ dạy về võ thuật. Mạnh quá…’

Kudo shinichi cũng đồng dạng nghĩ như ran.

Sonoko thì lại nghĩ "Mạnh thật, Xem ra mình phải đánh giá lại Jiyo-san rồi, mặc dù mình không thích cái mặt ông già lắm. Nhưng mà để cho theo làm vệ sĩ của mình thì cũng tốt. Ha Ha"

Lúc này kazumi mới đứng lên miệng vừa khóc vừa chạy ra khỏi lớp học vừa mắng:
"Đồ ngốc, Đồ Ngốc… Inbun- Kun là đồ Ngốc ah … Hu hu.."

Jiyo Inbun bất đắc dĩ lắc đầu, đây không phải là hắn cố ý ăn hiếp Tsukamoto Kazumi đâu, nhưng dù sao thì Kazumi cũng là một cô gái rất tốt. Nếu như đi theo hắn thì sợ sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì.

Hắn sợ rồi những người con gái đi theo hắn rồi cũng sẽ trở thành Yến nhi thứ 2, rồi xũng sẽ gặp bất hạnh, nên tốt nhất là cứ dứt khoát một lần đi.

Mặc dù có thể nói bây giờ ở thời đại này hắn là mạnh nhất, dù trời có sập xuống hắn cũng đỡ được.

Nhưng đời đâu ai nói được chữ ngờ.

Với lại hắn luôn ôm hận trong lòng, ghi nhớ bóng hình của Yến Nhi, nếu như quen người con gái khác chỉ sợ làm cho người ta đau lòng thôi.

Sau khi giảỉ quyết xong xuôi chuyện với Tsukamoto Kazumi. Jiyo inbun tạm thời yên tâm, xem như giải quyết được một nỗi canh cánh trong lòng.

Đến buổi chiều, sau khi tiếng chuông tan học vang lên, các thầy, cô rời đi phòng học, các học sinh thì lại hoan hô, rốt cục cũng về.

Trước tủ giầy, Jiyo Inbun mặc xong giầy, sau đó lậu tức thấy Aizawa Eisuke vẻ mặt chật vật, bộ dáng không thể nào chịu nổi, ủ rũ đứng trước mặt Jiyo Inbun.

Cúi Người 65 độ chào nói: " Jiyo Inbun Bạn học, Thật sự xin lỗi, tớ thật sự xin lỗi cậu…"

" Là bạn học Aizawa Ah!" Jiyo Inbun nhẹ gật đầu, đeo túi sách lên, " Là vì chuyện hồi sáng nay sao? Tớ nói rồi, tớ đã tha thứ cho cậu rồi…"

Aizawa Eisuke chật vật gãi đầu: "Nhưng mà, nhưng mà, tớ bây giờ còn đang một mực…"

Aizawa Eisuke nhìn về phía Jiyo Inbun ánh mắt, có vẻ sợ hãi.

Cùng với việc xảy ra hồi sáng, sau đó Eisuke xem ra, là giống như bị ông thần xui xẻo bám vào người vậy.

Trong giờ học sự cố cứ xảy ra không ngừng, Ghế, Bàn Đều hỏng mất thì không nói, Thật vất vả lắm mới không có chuyện gì, hơi chút lười biếng di chuyển cái bút, bút lập tức văng lên mặt, Nước mực tất cả đều văng ra, Cả Khuôn mặt đều "Đen kịt" lại. Nghỉ giữa khó đi nhà nhỏ WC, Kết quả ngã sấp mặt trong nhà nhỏ, đến khí rửa tay, nước trong khu rửa tay thế bất nào lại xuất hiện một con gián chết.
Mà Aizawa sợ nhất là con gián nên. Mọi người có thể tưởng tượng là một đại nam nhân vừa kéo quần vừa hô to " Có con gián" Vừa chạy ra khỏi bồn vệ sinh sẽ như thế nào?:v.

Lúc nghỉ nghỉ trưa trong cơm hộp ăn phải con ruồi, Khóa thể dục tự nhiên bị chó đuổi chạy mấy trăm mét…

Dù sao, hắn hôm nay, Quả thực là không may đến cực hạn.

Vừa rồi, bạn bè ngoan cố của hắn cùng bạn xấu, Nửa đường giúp hỏi thăm tình huống của Jiyo Inbun, Kết quả thật đúng là theo số bạn học cấp 3 dó hỏi tahưm ra một ít sự tình.

Jiyo Inbun trước kia cùng với Tsukamoto Kazumi là bạn học cùng lớp, Là người khiêm tốn, Thành tích rất tốt, có thể nói là một học sinh ưu tú.

Về sau, cả nhà Jiyo Inbun ra ngoài đi du lịch trên đường phát sinh tai nạn xe cộ, Cha, mẹ cùng chết rồi, mà Jiyo Inbun may mắn còn sống, nhưng hôn mê suốt 2 năm, thời gian ngắn trước mới tỉnh lại.

Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm phải là …

Trong nhà Jiyo Inbun trước kia rõ ràng là kinh doanh một công ti trừ linh sư!Cha của hắn Shokoku Gon là một trừ linh sư nổi tiếng, Tại khu vực kantou được rất danh cao vọng trọng, cùng rất nhiều giới chính trị, giới kinh doanh tinh anh nhân sĩ qua lại mật thiết.

Cha của Jiyo Inbun là một trừ linh sư rất lợi hại!

Trừ linh sư, âm dương sư, thầy xem bói và vân vân, tại nhật bản nhưng là rất thần bí.

Rất nhiều người nhật bản, đối với cái loại này rất là mê tín.

Trước kia Aizawa Eisuke đối với loại chuyện là cóc bao giờ tin, nhưng đã có kinh nghiệm ngày hôm nay, sau đó đã có một chút tin tưởng.

Cha của Jiyo inbun là trừ linh sư, thì tất nhiên Jiyo Inbun cũng là trừ linh sư. Cho nên, hắn hiện tại xui xẻo như vậy.

Nhất định nguyên nhân là do bị Jiyo Inbun nguyền rủa.

Jiyo Inbun mỉm cười nhìn vẻ mặt đáng thương của Aizawa Eisuke, mở miệng nói:
" Nếu như là nguyền rủa, thì xin thứ lỗi cho tớ bất lực. Nhưng mà, bạn học Aizawa cũng không cần lo lắng quá mức. Lời nguyền này cũng sẽ không kéo dài trong thời gian quá dài. Đợi đến buổi sáng ngày mai, thì hết thảy mọi chuyện sẽ lại bình thường đó mà."

Giải nguyền rủa cho Aizawa cũng được thôi, nhưng mà tại sao hắn phải làm thế? Đã không rung cây nhát khỉ thì thôi, một khi đã làm thì phải cho thật mạnh tay.
Lấy tên này ra làm quảng cáo, để cho tất cả mọi người nhìn vào mà sợ, tự nhiên sẽ không còn ai kiếm chuyện với hắn…ha ha.

" mà bạn học Aizawa, đừng trách sau này tớ không nhắc nhở, sau này nhớ quản tốt cái miệng của mình. biết cái gì là họa từ trong miệng nha."

"như vậy… Được rồi." Aizawa Eisuke bất đắc dĩ lắc đầu, lại cúi người chào, cùng 2 người bạn ra về.

Bên canh, Kudo shinichi nhếch miệng khinh thường: " Cái gì mà nguyền rủa? Đây nhất định là trùng hợp! là trùng hợp thôi!"

Chính đang lúc nói chuyện, Aizawa Eisuke một bước còn chưa có chạy được, lại ngã ở trên mặt đất, nửa đường bên cạnh cũng bị liên lụi theo, thời điểm bị ngã sấp xuống nhanh, giơ tay nắm lấy thứ gì đó để lấy lại thăng bằng, sau đó mới phát hiện, thứ hắn tóm lấy là một nữ sinh, Trong đó một tay còn đang đặt tại trên bộ ngực của nữ sinh kia….

"… AH! Sắc ~ Lang!"

Một tiếng "Phanh", nửa đường bị đánh ngã trên mặt đất.

Kudo Shinichi: "…."

Ran: "…."

Sonoko: "…."

Một hồi lâu sau đó, Ran mới cười ha ha: " Aizawa bạn học vận may hôm nay, có vẻ rất kém đó nha."

Jiyo Inbun mỉm cười nhìn về phía Kudo Shinichi: " Bạn học Kuđo nếu như không tin, có thể mắng ta thử một lần xem sao đấy...."

Lúc nói chuyện, Nội tâm Jiyo Inbun không ngừng nói thầm lấy, " Shinichi nếu như dám mắng, hắn chắc chắn sẽ bất chấp cái gì mà nhân vật chính, Khởi dộng pháp thuật nguyền rủa trừng trị cho kuđo biết mùi.

Tiếng nói vừa dứt, chưa đợi Kuđo shinichi trả lời, Sau lưng Jiyo inbun truyền đến thanh âm rất quen thuộc: "Inbun-san…."

Jiyo inbun Nghe vậy quay đầu, nhìn thấy người trước mắt hơi sửng sốt: " Là tsukamoto Kazumi…"

Xuất hiện trước mặt Jiyo Inbun, chính là Tsukamoto Kazumi.

Tsukamoto ánh mắt phức tạp nhìn Jiyo Inbun: "Inbun san hãy cứ gọi như trước kia là Kazumi đi mà…"

" Vậy sao?" Jiyo Inbun hạ giọng, Sau đó tiếp tục nói: " thật xin lỗi, nhưng mà chuyện của chúng ta chấm dứt rồi. Tớ nghĩ không còn để nói nữa."

"Không tớ không tới để nói lại chuyện lúc nãy, chuyện lúc nãy xem như là đã chấm dứt rồi. Tớ không còn là bạn gái của cậu nữa. Nhưng tớ tới đây là để nói là tớ sẽ bắt đầu lại từ đầu, như lúc đầu chúng ta mới lại quen nhau. Tớ sẽ bắt đầu theo đuổi cậu kể từ hôm nay."

Sau đó Kazumi lại tiếp tục nói: "Xin Chào Jiyo Inbun –san, tớ là Tsukamoto Kazumi học sinh khóa trên, rất vui được làm quen với cậu, mong sau này được giúp đỡ nhiều…"

Nghe vậy Jiyo Inbun bất đắc dĩ lắc đầu ‘Người con gái này đến tột cùng là có đến bao nhiêu độ thánh thiện đây, sao lại phải si tình đến thế, mà mình cũng là một kẻ si tình, có tư cách nói người khác sao. Thôi cứ mặc kệ vậy, chuyện đến đâu thì đên.’

Nghĩ nghĩ rồi cũng giơ tay ra nắm lấy bàn tay của Kazumi noi: " Xin chào Tsukamoto Kazumi, tớ là Jiyo Inbun, rất hân hạnh được làm quen với bạn…"

Ran lập tức cười cười nói: " Chúc mừng chị Kazumi, chúc 2 người sau này tiến triển tốt đẹp.. hi hi hi."

Sonoko cũng hùa theo: "Kazumi sempai thật là si tình à nha, mặc dù bây giờ trong Jiyo như thấy mà vẫn không chịu buôn bỏ, thật là ngưỡng mộ hai người quá đi ah…"

Ran vội vàng nói: " Sonoko Không nên trêu chọc Kazumi-sempai như thế, chị ấy đã lấy hêt can đảm nói ra rồi. Mà cậu nói Jiyo-san như vậy khôgn sợ bị nguyền rủa sao?"

Sonoko thật giống như là không có nghe được lời nhắc của Ran, Tay giơ cao lên nắm đấm, làm một bộ như là chiến sĩ hô Kazumi cố lên.

Nghe bàn tán, khuôn mặt của Kazumi đã đỏ lên tự bao giờ.

" HA ha ha …" Ran vẻ mặt cười bất đắc dĩ.

Kuđo Shinichi trợn trắng mắt, bước nhanh ra ngoài: " Ran! Đi thôi!"

………………………..


Ngoài trường học.

một chiếc xe màu đen đỗ ở bên ngoài, cửa mở ra, một người trung niên thấp ục ịch đi ra, khi nhìn thấy jiyo inbun đi đến, lập tức nói: " Xin chào, jiyo-san. Ta là Yamazaki Akirani, là Hachihishi ngân hàng tổng giám đốc, là bạn bè của cha cậu kokugon đại nhân…. Ách …. Ngài thì ra ngài còn chưa chết? Như vậy thì thật là quá tốt Kokugon đại nhân… bạn của ta Iwata Daijiro gặp một chút chuyện ‘phiền toái’ mong có được sự giúp đỡ của ngài, nếu như có ngài giúp thì chắc chắn sẽ không còn chuyện gì nữa…".

Yamayaki Akirani vốn đang nói chuyện, nhưng sau khi nhìn thấy hình dạng của Jiyo Inbun, thái độ lập tức thay đổi cung kính rất nhiều.

Jiyo Inbun lập tức bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: "Yamayaki tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi. Ta là jiyo inbun, chứ không phải là cha của ta. Cha của ta xác định đã chết trong tai nạn xe cộ, mà ta sở dĩ già nua như vậy, là bởi vì tu luyện gia truyền trừ linh công, nên mới thành bộ dạng này…"

"Thật, thật sao?" Yamayaki sửng sốt một chút, lại nhìn kĩ một lần, giờ mới thật sự phát hiện ra.

JiYo Inbun bên trái cổ có một nốt ruồi, mà trên cổ của shokoku Gon thì lại không có.

Hắn đúng là nhận lầm.

"Thật sự là xin lỗi, là tôi thất lễ rồi." Yamayaki Akirani xin lỗi một tiếng, sau đó mới lại tiếp tục nói: "Đúng rồi Jiyo-san, ta đến đay tìm cậu, là bởi vì việc cha cậu chế tạo linh phù…"

"Xin chờ một chút." Jiyo Inbun lúc nói chuyện, móc ra ví tiền ở trên người, lấy ra một tờ giấy màu vàng nâu, nó gọi là linh phù, đưa cho Yamayaki Akira.

"Yamayaki tiên sinh, đây là linh phù mà ngài muốn, Hãy nhận lấy."

Đối với việc linh phù là thật hay giả, thì Yamayaki Akira không hề có hoài nghi.

Nhật bản là một quốc gia có chữ tín, càng là người có địa vị, càng xem trọng chữ tín. Mà cái nghề trừ linh sư này, không cần biết thực tế nào, nhưng chỉ cần một lần thất bại,… Ngay lập tức sẽ bị truyền ra ngoài, ngay lập tức thân bại danh liệt.

Cho nên, Yamayaki biết chắc, Jiyo Inbun sẽ không đối với chuyện này làm giả.
Nên hắn sau khi nhận được linh phù, lập tức từ trong ví móc ra một tờ chi phiếu, cung kính đưa cho Jiyo Inbun: " Jiyo-san đây là phí tổn của linh phù, mong cậu nhận lấy…"

Jiyo Inbun nhận lấy chi phiếu, liếc nhìn qua.

5 Vạn?

Tiện lợi cho lão già có được linh phù, mà chỉ bỏ ra 5 vạn đồng yên sao?

Nhìn kĩ lần nữa-----

Được rồi, thì ra đơn vị là USD ah! Tính như vậy, thì tương đương với 500 vạn đồng yên, như vậy cũng là hợp lý rồi.

Jiyo Inbun đem chi phiếu cất kĩ, rồi lại nói thêm: "Yamayaki tiên sinh, mặc dù ngài có được linh phù rồi, nhưng vẫn phải nói, linh phù dù sao cũng không phải vạn năng. Nếu nhữ bạn của ngài thuận tiện, thì có thể hay không đem ta đi xem nhà của bạn ngài,… Ta cũng có một chút năng lực, có lẽ có thể giúp được gì."

Nói xong lại nghĩ, linh phù của hắn dù sao cũng là tuyệt thế linh phù, trước kia hắn đối với việc luyện chế linh phù, đan dược,minh văn.

Hắn đối với mỗi lại đều là nghiên cứu đến triệ để, đạt được vô hạn thành tích, mỗi thứ hắn chế luyện ra đều là phạm trù mà người ta khó thể đạt được, đều là tuyệt đỉnh của tuyệt đỉnh.

Mặc dù bây giờ chỉ mới có bạch ngân 5 sao, nhưng đối với lại linh phù trừ yêu bình thường kia hắn hoàn toàn có thể luyện chế ra trạng thái tốt nhất, đừng nói là oan hồn lâu năm, thấy chí có là đại ác ma, gặp phải linh phù của hắn đều dễ dàng bị bóp chết.

Nhưng đây là trong thế giới Conan người ta khó có thể gặp phải yêu ma như thế, nên rất có thể chuyện quỷ dị là do con người làm nên, mà bùa của hắn là dùng để diệt ma, chứ hắn chưa có chế bùa diệt người, nên nếu gặp người thì vô dụng.

Đến lúc đó bùa của hắn không có linh nghiệm, chắc chắn sẽ bị người khác dị nghị, nên tốt nhất là đến trược tiếp xem qua tình hình chút.

Mà hắn sau này là kiếm cơm ở thế giới Conan, nên cũng phải tận lục một chút chứ.

"Như vậy, phải nhờ đến Jiyo-san rồi." Yamayaki có do dự một chút, nhưng sau đó lại đáp ứng, " Bạn của ta, Iwata Daijiro vừa vặn đêm nay trong nhà có tổ chức tiệc rượu, có ngài đến, hắn chắc chắn sẽ rất vui."


~~~~ Mọi người nhớ vote cho điểm cao nhé, mình sẽ có thêm động lực để ra chương đều đều nhá, nghiêm cấm xem Free dưới mọi hình thức:V ~~~