Chương 10: Cùng Shinichi Giải Quyết Vụ Án

Truyền KỲ Pháp Sư Ma Thần - Đồng Nhân Conan

Chương 10: Cùng Shinichi Giải Quyết Vụ Án

Câu nói này vừa nói ra, khiến cho mọi người một lần nữa nghị luận xôn sao – không phải là Hung thủ sao, chẳng phải đã tìm được hung khí rồi ư, nếu cô ta không phải hung thủ, vậy hung thủ là ai cơ chứ?

bị câu nói này tác động nhiều nhất chính là Shinichi, hắn còn đang bận suy nghĩ, cảm giác sắp suy ra được cái gì, mà cái tên này lại có thể nhanh hơn hắn nhiều lần tìm ra hung thủ sao?

Không để ý chút nào biểu tình kì quái của Shinichi, Jiyo – inbun chỉ ngón tay về phía con dao mà Shinichi đang cầm xem xét ở trên tay:

" Đầu tiên xin mọi người chú ý, với sức lực của phụ nữ sử dụng con dao này hoàn toàn không thể cắt bay đầu được một người, huống chi nhát cắt lại ngọt đến thế"

Nói, lại nhìn hỏi Shinichi: " Shinichi, tớ nói như vậy có đúng không?..."

Mọi người đều kinh nghi nhìn về phía Kudo Shinichi như thể mong chờ hắn đáp ứng chuyện tình gì, đối với cái này Shinichi cũng chỉ biết gãi đầu ha ha, nhưng cũng là nhìn về phía thanh tra Megune nói: " Xác thực đúng như Jiyo-san nói với sức của phụ nữ căn bản không thể cắt đầu của một người đàn ông như thế được."

Nói đến đây mọi người cũng bắt đầu xì xào bàn tán:

"Nói cũng đúng, con dao đó chỉ là dao làm bếp sức phụ nữ không thể làm đến thế được"

"Đúng vậy a, tôi ở nhà dùng loại dao đó cắt một khối thịt đã khó, Huống chi là cổ người đàn ông có xương cứng đây!..

" Vậy là có người cố ý hãm hại cô gái này A! thật là trách oan cô ta rồi"

"….."

Mà đạt được hắn xác nhận thanh tra Megune nhanh nhao nhao lên hỏi: " Vậy Kudo, ai mới là hung thủ đây?"

‘ Ai là hung thủ? cảnh sát các ngươi có thể thôi hỏi mấy cái câu hỏi vô năng đó đi được không, ta cũng chính là đang tìm hung thủ sắp có đáp án có được không A!’ Shinichi trong lòng thầm nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn ý cười ngượng ngùng nói:

" Cái này thì phải hỏi Jiyo-san, cháu cũng chưa có đáp án a, Ha ha ha…" Shinichi vừa nói vừa gãi đầu, khóe miệng co quắp.

Nghe nói thế thanh tra Megune nhanh hướng về Jiyo Inbun thỉnh giáo: " Cái này!... Jiyo-kun.."

Jiyo inbun lúc này tay nắm thành quyền đặt ở trước miệng ho nhẹ một tiếng sau đó mới lên tiếng: " Cái này hung thủ không phải đâu xa …"

Nói lại đưa tay chỉ về phía đang chật vật đứng lên Hitomi.

" Chính là cô ta…."

Toàn trường yên tĩnh, dọa rơi Hitomi đang đứng lên hai chân run run, cô bạn Kana ở bên cạnh cũng kinh nghi nhìn sang Hitomi một mặt biểu lộ ‘ Điều này sao có thể, khẳng định là nhầm lẫn’.

Hitomi lúc này mới cố trấn tĩnh lại giọng run run cãi lại: " Sao có thể, chẳng phải vừa rồi ngươi nói là sức phụ nữ căn bản không làm được sao?...!"

Jiyo inbun một mặt cười lạnh lấy đối với nàng nói: " Đúng thật là sức của phụ nữ không thể làm được nhưng nếu là mượn lực của con tàu thì sao?"

" Tỉ như một sợi dây thép giống dây đàn piano quần thành vòng tròn, cùng một cái mỏ neo để móc vào tường đây."

Nghe đến đây Hitomi không kềm hãm được run nhẹ một trận ‘ Cái tên này thật sự là biết hết kế hoạch ta phạm án, điều này sao có thể, hắn nói như thể đã thấy hết thảy, mà hắn đâu có cùng ở trên đoàn tàu?’

Mà Shinichi thì giật nảy mình ‘ Thì ra là như thế’ thảo nào hắn nãy giờ suy nghĩ không ra Hung thủ là cách nào phạm án đây.

Nhìn thấy Kudo Shinichi bộ dáng đã hiểu, Jiyo-inbun cũng lười đi nhọc công nói chuyện, liền để phần còn lại cho Shinichi, nên hướng hắn nói:

" Tiếp đó chắc Kudo-kun cũng đã hiểu ra vấn đề rồi nhỉ, vậy tiếp liền nhờ kudo đồng học rồi."

" Ừm" Kudo Shinichi là gật đầu đáp ứng, tiếp đó trong lòng là một cỗ cảm động, Jiyo- san vậy mà lại còn biết chừa cho hắn đất diễn, để hắn cũng không phải ném mặt thám tử học sinh cấp 3 trước mặt mọi người, ít nhất thì cũng không phí hắn nãy giờ công phu tìm tòi phá án.

Shinichi nhanh chóng đi ra đến gần Jiyo Inbun, giao ra con dao cho một cảnh sát gần đó, ho nhẹ vài tiếng rồi nói: " Giống như Jiyo-san nói, chỉ cần một đoạn dây thép piano cùng với một cái neo nối vào nhau là được"

Tiếp đó Shinichi hướng Thanh tra Megune đang mặt kinh nghi bất định nhìn mình, nói: " Bác Megune tiếp đó mong nhờ phía cảnh sát phối hợp dựng lại hiện trường"

Thanh tra Megune là ngay lập tức gật đầu đáp ứng, sắp xếp mấy cảnh sát nồi lên tàu phối hợp, bản thân mình đóng vai nạn nhân.

Tiếp sau đó mọi chuyện diễn ra theo đúng trong kịch bản, Shinichi trong lúc dựng lại hiện trường luôn miệng giải thích lấy, để cho mọi người dẫn dần minh bạch ra tất cả.

xong đâu vào đấy, Shinichi một mặt đắc ý biểu lộ đi tới trước măt Hinomi:

" Hitomi tiểu thư, còn điều gì để nói sao?..."

Hitomi đã là hai chân mềm nhũn, nhưng vẫn cố gắng đứng vững, mở miệng phản bác: " Hết thảy chỉ là suy đoán ngươi có chứng cứ gì không."

Shinichi nghe vậy, miệng cong lên cười lạnh: " Chứng cứ sao? Vậy xin hỏi Chuỗi ngọc trai mới đầu chị đeo lên tàu đâu rồi?"

Hitomi bị câu hỏi này cho giật mình " ta …ta …" nửa ngày vẫn chưa nói ra được:

Shinichi càn là lấn tới: " Không nói được phải không? Bởi vì bộ dây ngọc trai kia đã bị dùng làm hung khí rồi, sợi dây xâu nó là dây đàn piano đúng không….?"

" Lát nếu cảnh sát kiểm tra ra được bên trong đường hầm hung khí thì chị hết đường chối cãi."

Đến đây Hitomi nàng lập tức co cắp ngồi rụng trên mặt đất thất thần, thanh tra Megune thì hướng mấy cảnh sát gật đầu chỉ thị đi trogn đường hầm rà soát.

Một bên Kana đứng cạnh Hitomi lập tức phản ứng bảo vệ cho đồng bạn mình:

" Nhưng vì sao Hitomi phải làm thế chứ, Hitomi hoàn toàn không có lí do gì để sát hại Kishida cả….!"

Nói lại hướng Hitomi hỏi: " Đúng không Hitomi"

Nhưng Hitomi giờ khắc này là chỉ cúi đầu, làm cho nội tâm cô bạn kana khẽ động.

Đứng cạnh Shinichi, Jiyo-inbun giờ này mới lại lên tiếng:

" Vì Cái Gì?.... Ha ha ha! Vì tình cảm chứ còn gì nữa!..."

" Từ mới đầu gặp mặt, ta nhìn ra được trong ánh mắt của cô ta nhìn về cô nàng Aiko kia là tràn đầy phẫn hận, Đó là ánh mắt nhìn thấy tình địch, cũng tràn đầy uất hận đối với nạn nhân."

" Nên ta biết chắc rằng, Kishida kia vốn ra bạn trai của cô ta, nhưng sau đó từ bỏ cô ta và đến với Aiko, ai phụ nữ thật là đáng sợ a… Đàn ông thì như vậy chỉ nói mấy câu rồi lôi nhau ra đánh, phụ nữ thì âm hiểu phía sau tính toán phá hoại a…."

Mọi người nghe vậy lại một trận sổi nổi bàn tán, ‘ lòng dạ đàn bà thật âm hiểm aH… chỉ vì bị từ bỏ mà lên kế hoạch giết người, còn đổ tội cho Tình địch, loại này độc ác biết bao cho lường ah…’

Shinichi thì nhìn Jiyo Inbun ánh mắt bất định, nghĩ nghĩ tên này có thể chỉ dựa vào quan sát mắt đối phương liền nhìn ra tư ẩn của người ta, cái này năng lực quan sát phải mạnh đến bao nhiêu ah, đây chắc là cũng một mánh kiếm cơm của bọn buôn thần bán thánh này đây ah.

Thanh tra Megune ra hiệu cho cảnh sát gần đó dẫn Hitomi đi. Hai cảnh sát lập tức tiến tới chỗ Hitomi, ngồi xuống đưa ra còng tay:

"Hitomi tiểu thư, thật thất lễ…"

Nói định đập xuống còng tay, chỉ thấy Hitomi vốn đang ngồi lập tức hất ra còng tay nhanh chóng đứng lên, cướp lấy dao trong tay cảnh sát gần đó hướng Jiyo Inbun nhào tới, trong nội tâm nàng là phẫn hận đối với hắn, chỉ vì hắn mà kế hoạch của nàng bị bại lộ, phải giết chết hắn ta trả thù.

mắt thấy Hitomi lao tới cùng con dao Shinichi là một mặt bất động, thậm chí khóe miệng còn cong lên một nụ cười.

Đùa gì chứ hắn nhưng là đã chứng kiết thân thủ của Jiyo inbun, tốc độ cực nhanh, chỉ sợ súng bắn cũng chưa chắc trúng hắn, huống chi là nữ nhân bình thường hướng hắn khua đao, đây thật sự là tự tìm đường chết.

mắt thấy con dao cách Jiyo inbun càng gần, thành tra Megune là mặt đầy lo lắng muốn ngăn cản nhưng không kịp.

khi con dao cách Jiyo-inbun vài cm, Hitomi mặt nở nụ cười trả thù thành công thì, chợt Jiyo-inbun lách người cực quỷ dị, con dao như xuyên qua thân thể hắn, mà tay phải cuả hắn đã nâng lên chụp hướng cổ nàng trong chớp mắt, nâng lên cao.

Nàng kinh hoảng muốn lại vung dao nhưng chột phải hiệt cơ thể hoàn toàn không thể lại phát lức, con dao đã bị buông rơi ra mất, chỉ cảm thấy trên cổ truyền đến những cảm giác đau buốt, nàng không thể thở, bị giơ lên cao, cố gắng hấp lấy chút khí nhưng mà hữu tâm vô lực, mặc kệ nàng cố gắng bao nhiêu.

Jiyo inbun giơ Hitomi lên cao trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người " hắn làm sao làm được" một hồi hắn nói với Hitomi:

" Cảm giác thế nào, phải chăng cảm giác bất lực, cùng tuyệt vọng, không thể thở nổi, các loại hình…."

Hitomi nàng muốn gập đầu đáp ứng nhưng mà chỉ động được có mỗi con mắt, toàn thân vô lực, không thể gật đầu.

" Đây chính là cảm giác khi người ta chết đi, cảm giác không thể thở, đau đớn nhưng bất lực, mọi cảm xúc hoàn toàn bị cách trở, hoàn toàn tuyệt vọng, cảm giác khó chịu ấy không ai muốn phải chịu, ngươi lại chỉ vì chút chuyện nhỏ, hại cả một sinh mạng, vậy ngươi khác gì ác ma, uổng cho cái gương mặt hiền lành kia."

Nói rồi Jiyo inbun lập tức thả cô ta xuống bịch ở dưới đất, cô nàng ngay lập tức hấp từng hấp khí thật sâu, giống như đói ăn lâu ngày nhìn thấy bánh, đơn giản cố gắng ngấu nghiến.

Càng hít thở, nước mắt nàng càng là chảy ra, Thì ra đây là cảm giác khi chết sao, thật là quá đáng sợ, hoàn toàn bị cô lập hết tất cả giác quan, tuyệt vọng đến cùng cực, vậy àm nàng lại, nghĩ đến đây cơ hồ nươc mắt càng dàn dụa, bụm mặt khóc rống lên:

" Kishida em sai rồi, em không nên làm vạy với anh, …. Em sai rồi.. Hu Hu hu!"

cuối cùng cảnh sát cũng dẫn Hitomi rời đi trong từng cái lắc đầu của mọi người, Gin và Vodka thì cũng rời đi, may mà vụ án kết thúc sớm nên còn kịp giao dịch.

Thấy hai tên áo đen rời đi, Shinichi cũng cáo lỗi từ biệt với ra và mọi người rồi bám đi theo.

Jiyo Inbun nhìn theo hắn là một mặt ý cười, hắn quay đầu lại nhìn về phía hiện trường vụ án, quỷ Hồ đồ Kishida vẫn đứng đó nãy giờ, khẽ phất tay một cái linh hồn hắn lập tức tan biến mất.

~~~~~~~~~~~~~~
CÁm ơn các bạn đã ủng hộ, mời có những đánh giá tốt, mình đã trở lại sau nhiều tháng học tập và quyết định ra chương đều cho truyện, thank rất nhiều ~~~~~~~~~~~~~