Chương 9: Đêm Tối Sát Nhân (3)

Truyền Kỳ Hunter

Chương 9: Đêm Tối Sát Nhân (3)

Chương 9: Đêm Tối Sát Nhân (3)


Chiếc xe từ từ dừng lại, Vô Thần khẽ liếc nhìn Ngân Nguyệt đang say ngủ, khóe miệng có chút cong lên sau đó hắn không ngần ngại gì bế Ngân Nguyệt lên sau đó chậm rãi xuống xe, nhìn một đại mỹ nhân với thân hình hấp dẫn chết người trong lòng mình cho dù Vô Thần cũng có chút động dung, Ngân Nguyệt cô gái này quả thực có sức hấp dẫn đặc biệt với Vô Thần, một thứ cảm giác mà rất lâu Vô Thần hắn mới có được.



Không ngần ngại chút nào bế Ngân Nguyệt rời khỏi siêu xe, Vô Thần mang nàng tiến về phía một cửa hàng không mấy bắt mắt trên đại lộ số 2.


Cửa hàng này trên con đường quốc lộ quả thực có chút lạc lõng, cửa hàng rất nhỏ gần như chỉ rộng khoảng 10m2, thoạt nhìn cửa hàng này cũng chỉ là một tiệm tạp hóa có chút bình thường, một nơi để khách nhân trên quốc lộ dừng lại tự thêm năng lượng cho chính mình trong những ngày hè nóng nực.



Khi nhìn thấy Vô Thần mang theo Ngân Nguyệt xuống xe quả thực cũng gây ra sự tò mò nhất định cho những chiếc xe khác đi trên đường có điều cũng không ai nguyện ý ở lại nhìn lâu một chút dù sao chỉ cần nhìn vào chiếc xe mà Vô Thần đi cũng tuyệt đối khiến nhiều kẻ không dám nhiều lời.



Khi Vô Thần mang Ngân Nguyệt tiến vào quán nhỏ ven đường lúc đó một ánh mắt lạnh lùng khẽ liếc nhìn hắn, người này là một đại hắn đầu trọc bị chột một mắt, thân hình đại hán này phi thường to lớn cùng một bộ râu quai nón thoạt nhìn có chút đáng sợ.



Vô Thần như cũng nhận ra ánh mắt của đối phương, hắn chỉ nhếch miệng, trong giọng nói mang theo vài phần cợt nhả.


"Ngươi có tin ta móc nốt con mắt kia ra của ngươi không, dẫn đường đi".



Đại hán nghe vậy trên khuôn mặt xuất hiện ba phần tức giận có điều khi nghĩ lại thân phận của Vô Thần liền chậm rãi thở dài một hơi, giọng nói đầy tức giận vang lên.



"Hừ, tôn chủ muốn gặp ngươi nhưng không có nghĩa là ngươi được mang theo kẻ khác đến đây, không được tôn chủ đồng ý không ai được bước vào, đặt cô gái đó xuống sau đó ta dẫn ngươi đi gặp tôn chủ".



Đại hán còn chưa nói xong lập tức toàn thân run lên, con ngươi của hắn trừng lớn nhìn Vô Thần, một ngón tay của Vô Thần chẳng biết từ bao giờ duỗi ra bằng tốc độ không tưởng chỉ ngay sát mắt của hắn, một thứ vô hình uy áp đè nặng lên cơ thể đại hán khiến hắn hoàn toàn mất trụ ngã ngồi xuống, trên người mồ hôi ứa ra.



Vô Thần nhếch miệng không để ý đến hắn tiếp tục mang Ngân Nguyệt tiến vào trong căn nhà nhỏ, căn nhà này quả thực cũng không hề tầm thường, nó được thiết kế gần như không khác gì căn hộ của Vô Thần tại ngõ nghèo kia, khi hắn tiến đến vậy mà bức sàn nhà cũng tự động tách ra làm hai phần để lộ một bậc cầu thang tối thui.



Vô Thần không có quá nhiều suy nghĩ tiếp tục bước xuống, nơi này cũng là một nơi cho Vô Thần hắn rất nhiều kỷ niệm, chủ nhân của nơi này được gọi tôn chủ một kẻ bị toàn bộ Hỏa Quốc kinh tởm nhưng ông ta vẫn sống tốt thậm chí sống khỏe đồng thời tôn chủ cũng là sư phụ của Vô Thần.



Mảnh không gian bên dưới cửa hàng nhỏ này phi thường rộng lớn có điều chỉ có duy nhất một tầng, một khoảng không gian ngập tràn ánh vàng của tượng phật, một mảnh không gian đầy không khí trang nghiêm, chủ nhân của nơi này quả thực cũng là một phật tu.



Tiếng gõ mõ chậm rãi vang lên, tiếng tụng kinh lâm bẩm đầy thành tâm, rốt cuộc tôn chủ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Vô Thần.


Tôn chủ là một người béo phi thường béo, trọng lượng của ông ta thậm chí lên đến 200 kg điều này khiến tôn chủ muốn đi lại cũng khó khăn có điều nếu ai biết bốn năm trước tôn chủ nặng đến 500 kg thì còn phải sợ hãi hơn nữa.



Vô Thần cũng không muốn làm phiền tôn chủ niệm kinh, hắn nhẹ nhàng đặt Ngân Nguyệt xuống sau đó cũng ngồi khoanh chân nhắm mắt lại, toàn bộ tâm thần chìm vào từng âm thanh gõ mõ kia, mảnh không gian này lại ngập trong thứ không khí đầy cổ kính, thứ không khí thanh tịnh của cửa phật.




Chẳng biết đến khi nào tiếng gõ mõ cùng tụng kinh dừng lại, tôn chủ khẽ thở dài một tiếng, thân hình béo núc ních của ông ta khẽ run lên.



"Thực sự nhiều lúc muốn quay đầu lại cũng không thể, tội nghiệt tạo ra quá nhiều muốn tĩnh tâm tụng kinh cũng không được".



Vô Thần nghe vậy căn bản không thèm quan tâm vị sư phụ này lắm, hắn bĩu môi nhìn về phía tôn chủ.


"Sư phụ à, làm ơn đi ở đây không có người ngoài đâu".


Tôn chủ nghe Vô Thần nói xong mặt cười có chút méo lại, ông ta quay ra khẽ gắt Vô Thần.


"Tiểu tử chết tiệt, để sư phụ ngươi tỏ ra một chút với vị mỹ nữ kia thì sao, cũng không cần lật tẩy lão phu như vậy".


Nói đến đây Tôn chủ đột ngột dừng lại, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn Ngân Nguyệt đang ngon lành ngủ trên mặt đất sau đó ánh mắt dần dần híp lại.


"Ủa, con bé này hình như là hôn thê của ngươi đúng không?".



Nói xong tôn chủ lập tức đứng lên, thân hình khổng lồ của ông ta tiến lại về phía Ngân Nguyệt, ánh mắt chó chút đục nhìn chằm chằm vào nàng.


"Quả nhiên là con bé này, nhưng lão phu không nhầm con bé đang ở Thủy Quốc mà nhỉ".


Vô Thần nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Ngân Nguyệt, cô gái này đương nhiên không nhớ gì về hắn nhưng hắn quả thực nhớ nàng, nếu không phải Ngân Nguyệt là hôn thê của Vô Thần thì hắn tuyệt đối cũng không đụng đến nàng.



"Sư phụ, chắc người cũng biết việc con muốn làm?, chắc người cũng biết tại sao con lại trở về nơi đây?".


Tôn chủ nghe vậy khẽ thở dài một chút, ông ta đương nhiên biết việc Vô Thần muốn làm là gì, ông ta cũng biết bản thân mình cho dù là sư phụ cũng không có cách nào ngăn cản đứa bé này trả thù, cả đời tôn chủ không có con cái, Vô Thần chính là con trai của ông ta đồng thời cũng là tác phẩm tuyệt vời nhất mà tôn chủ có thể tạo ra.


"Được rồi, ta biết ngươi đến đây làm gì, có ta ở đây ngươi tuyệt đối không cần lo cho anh em bằng hữu của mình chỉ là điều kiện của ta không thay đổi, ngươi tuyệt đối phải còn sống trở về đây gặp ta, đừng để khối tài sản khổng lồ này không có người thừa kề, đừng để sư phụ ngươi đi chơi gái không người tháp tùng".



Vô Thần nghe vậy liền bật cười, sư phụ của hắn lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng không nghiêm túc thậm chí còn trẻ con hơn hắn có điều Vô Thần thực sự cảm nhận được ông ta đang quan tâm đến mình, trên đời này Vô Thần cũng chỉ còn một người thân này mà thôi.



"Sư phụ yên tâm, ta nhất định sẽ về".


Sau khi chào từ biệt người cuối cùng Vô Thần thản nhiên đứng lên để lại Ngân Nguyệt vẫn đang say ngủ, hắn nhét hai tay vào túi quần nhè nhẹ bước về phía cửa ra vào, từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại.



Khi bóng lưng của Vô Thần biến mất cũng là lúc mặt tôn chủ đanh lại, ánh mắt xuất hiện một sự nghiêm túc đến đáng sợ, chẳng biết từ bao giờ trong tay ông ta xuất hiện một chiếc điện thoại, đã lâu lắm rồi tôn chủ không dùng đến thứ này.



Tôn chủ là người gây ra cuộc khủng hoảng kinh tế trên toàn bộ Tây Giới 30 năm về trước, một con quỷ thực sự trong lĩnh vực kinh tế, một bậc thầy lừa đảo cũng như chiếm đoạt các khoản tài sản, một tội phạm kinh tế lớn nhất lịch sử Tây Giới đồng thời ông ta cũng là người giàu nhất trong lịch sử Hỏa Quốc, một người được gọi là ‘phú khả địch quốc’.



Vô Thần có thể một tay xây dựng lên Gumiho cũng là vì được tôn chủ đào tạo thậm chí số vốn khởi điểm cũng là tôn chủ cho hắn, tôn chủ kẻ này cái gì cũng thiếu chỉ có tiền là thừa, tài sản ước tính của ông ta lên đến 6000 tỷ, với số tiền này ông ta thậm chí đủ khả năng làm thêm một cuộc khủng hoảng kinh tế nữa, tôn chủ từ trước đến nay đều có phương châm dùng tiền giải quyết mọi việc, thứ gì không thể giải quyết bằng tiền liền giải quyết bằng rất nhiều tiền, cuộc điện thoại lần này của ông ta không ngờ gọi thẳng cho một trong 12 vị thánh nhân của Hunter công hội.



...............


Cùng ngày Vô Thần quyết định hành động thì ở một nơi khác cũng không hề yên tĩnh chút nào. Lúc này trên một hoang mạc tưởng như bất tận trên đó những cồn cát vàng bị nhuộm đỏ bởi máu, nơi đây có vô số con rết khổng lồ bị tiêu diệt, xác chết xếp đầy cả sa mạc như một ngọn núi nhỏ.


Phá tan bầu không khí chết chóc cùng cảnh tượng cực kỳ kinh khủng đó một nam tử chậm rãi bò ra từ trong đống xác chết trên người không một vết thương tuy nhiên trang phục bị nhuộm đỏ bởi máu có điều máu cho dù nhiều thế nào cũng không thể che dấu đi ký hiệu sáng chói có hình thập tự giá trên ngực.


Nếu bất cứ một Hunter nào nhìn thấy cảnh tượng này thì đều phải khiếp sợ bởi đó là ký hiệu chung của 12 Hunter mạnh nhất thế giới, của thập nhị thánh nhân trong thế giới loài người.

Nam tử thần bí với mái tóc màu hồng vặn vẹo thân thể mình, sau đó như phát hiện ra thứ gì đó hắn chậm rãi lên tiếng

" Aug? Cô làm gì mà ngồi thần ra thế ".


Cô gái được gọi bỗng chốc giật mình sau đó khẽ ngẩng đầu lên đáp


" Sep, cũng không có gì cả chỉ là chiêm tinh thuật của ta hôm nay đột ngột mất tác dụng, nói đúng hơn là ngày hôm nay thiên tượng thay đổi liên tục không có cách nào quan sát ".


Sep kinh ngạc, vẻ mặt của hắn ta căn bản không tin

" Đừng đùa, chiêm tinh thuật của cô mà mất tác dụng?, rốt cuộc là như thế nào ".


Aug thở dài, nàng cũng biết việc mình nói căn bản rất khó tin, những người biết đến nàng căn bản sẽ không bao giờ tin có một ngày nàng lại không thể dự đoán được tương lai, không thể nhìn rõ thiên tượng.


" Không thể suy đoán lành dữ, không thể đoán người cũng chẳng thể đoán vật, trời đất như rối tung lên, đây là lần đầu tiên ta có cảm giác này, Sep ta nghĩ ta muốn quay về trái đất một chuyến, ở Chaos quá lâu ta có chút không yên tâm".


Sep liền im lặng, ánh mắt của hắn nhìn về phía phương trời xa xa, nơi đó là mảnh đất không tên, nơi đó là điểm chưa từng được ghi lại trên bản đồ, hắn rất muốn đi xa thêm một chút, rất muốn biết rốt cuộc Chaos như thế nào có điều Sep căn bản không thể nào bỏ qua lời nói của Aug.



"Được vậy thì quay lại, ta cũng có chút mệt mỏi rồi".


Aug nghe vậy liền vui vẻ mỉm cười, nụ cười cực kỳ hiền lành làm người khác có cảm giác bình yên, cảm giác đầy thanh thản.


" Mỗi lần ở Chaos ta đều rất sợ, ta luôn có cảm giác một ánh mắt kinh khủng đang theo dõi ta, mỗi lần ta dùng thần nhãn của mình là một lần thân thể ta run lên có điều đây là lần đầu tiên cảm giác đó biến mất. Không biết ngươi có tin hay không, ta thực sự có cảm giác Chaos đang thay đổi hoặc ít nhất con người chúng ta đang thay đổi, ta nhìn thấy một tia sáng rất mờ, rất mờ".


Sep không nói gì chỉ yên lặng gật đầu, hai trong số thập nhị thánh nhân rốt cuộc kết thúc cuộc hành trình kèo dài 4 tháng của mình ở Chaos, bọn họ chuyển hướng quay về trái đất.



Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv

Hãy comment thật nhiệt tình để làm động lực ra chương cho mình.
Hãy đọc truyện tại ReadsLove để nhận được những thông báo sớm nhất và liên lạc cùng tác giả.

P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.