Chương 7: Đêm Tối Sát Nhân (1)
Người điên trên thế gian không phải là ít nhưng kẻ vừa mạnh lại vừa bị điên thì lại hiếm có vô cùng, đáng tiếc Vô Thần hắn lại là một trong số ít những kẻ như thế.
Thế nhân chỉ biết Gumiho là một tổ chức nắm giữ một lượng tiền tệ cực kỳ khủng khiếp nhưng lại chưa bao giờ đánh giá cao vũ lực của bọn họ, trong suốt 5 năm qua Gumiho căn bản chưa từng lần nào sử dụng vũ lực để giải quyết công việc, chưa một lần nào để kẻ khác nắm được đuôi của mình nhưng lần này thì khác.
Tối hôm nay là một buổi tối đặc biệt, là một ngày Vô Thần hắn chờ đợi lâu rồi, một ngày mà Vô Thần nằm mộng cũng mong nó bắt đầu.
Nghĩ đến việc này toàn bộ cơ thể của Vô Thần khẽ run lên, hắn là một kẻ cực kỳ giỏi che dấu cảm xúc của mình, là một người từ trước tới nay chưa bao giờ biến sắc nhưng lúc này hắn lại kích động cực độ, thứ kích động đang sôi lên trong huyết quản.
Sau khi tham lam thưởng thức đôi môi thơm của Ngân Nguyệt, trái với dự đoán của nàng Vô Thần dĩ nhiên không có bất cứ hành động gì tiếp theo, hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống sau đó chậm rãi bước ra ngoài nhà ngục, hắn lúc này cứ như thay đổi hoàn toàn thành một người khác đến mức Ngân Nguyệt căn bản không thể tin nổi.
Đôi mắt to tròn của nàng mở ra hết cỡ quan sát Vô Thần, trong phút chốc nàng cảm thấy căn phòng này đột ngột trở nên lạnh một cách đáng sợ, thứ không khí nặng nề bóp ngạt trái tim của nàng, trong phút chốc khi nhìn cái bóng lưng kia nàng chỉ có cảm giác sợ hãi, một nỗi sợ không tên.
………….
Khi Vô Thần vừa ra khỏi nhà giam đã có một nam tử đợi sẵn, người này với cái đầu màu xanh cực kỳ bắt mắt, hai tay khoanh lại toàn thân dựa vào tường, nam tử này có khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ, nhìn vào hắn chỉ có duy nhất một cảm giác là ‘lạnh’.
Nam tử thấy Vô Thần đi ra liền khẽ gật đầu, giọng nói không có chút cảm xúc nào vang lên.
"Cá đã vào lưới, bao giờ sếp định hành động?".
"Tối nay, một mình ta thôi".
Vô Thần lạnh lùng lên tiếng đáng lại, bóng lưng của hắn có chút cô độc hai tay nhét vào túi quần từng bước từng bước trở về phòng của mình.
Nam tử lạnh lùng kia dõi mắt theo bước chân của Vô Thần rồi cũng chỉ biết khe khẽ thở dài, hắn khẽ đưa tay chạm vào màng tai của mình, giọng nói không có cảm xúc nào lại vang lên.
"Kiểm tra hết khu vực xung quanh đi, lần này sếp muốn làm một mình chúng ta căn bản không thể xen vào nhưng dọn đường trước cho sếp cũn được"
Sau khi nói xong nam tử này cũng quay đầu rời đi, hắn biết lần này tại sao Vô Thần lại muốn tự ý hành động một mình, đối thủ lần này không phải bất cứ thành viên nào của Gumiho cũng có thể ra mặt, càng nhiều người xuất thủ chỉ sợ tỷ lệ thất bại càng lớn.
Trong thế giới ngầm của Hỏa Quốc từ trước đến nay chỉ có duy nhất một chủ nhân, chỉ có duy nhất một vị bá chủ bởi đó là cánh tay phải của hoàng đế Đường Quốc – Hồng Bang.
Hồng Bang mạnh đến thế nào căn bản không cần phải suy nghĩ, không phải ngẫu nhiên mà bọn họ có thể trở thành thế lực được hoàng đế hậu thuẫn, có rất nhiều việc đến cả hoàng đế cũng không tiện làm khi đó ông ta phải sử dụng đến những thủ đoạn không tầm thường và hồng bang cũng là một trong số đố.
Không một vị hoàng đế nào muốn thế lực ngầm trong quốc gia của mình phát triển nhưng cũng chẳng có vị hoàng đế nào ngăn cản được điều đó, thế giới ngầm luôn luôn tồn tại, những giao dịch trái phép từ trước đến nay chưa bao giờ biến mất trừ khi trên thế giới này không có ai bị lòng tham làm mờ mắt, điều này chỉ sợ còn khó hơn tiêu diệt Chaos.
Hồng Bang được tạo ra để thống nhất toàn bộ thế giới ngầm, là ông vua của thế giới ngầm cũng như là lưỡi đao sắc trong tay hoàng đế khiến ông ta có thể yên tâm với những góc tối trên khắp đất nước, tất cả các hoạt động phi pháp trong Hỏa Quốc đều gần như bị Hồng Bang nắm toàn bộ.
Tất nhiên Hồng Bang không chỉ mạnh mẽ bởi được hoàng tộc chống lưng phải biết bọn họ cũng giống như chó trung thành của hoàng thất, chỉ cần khi hoàng thất tìm được một con chó tốt hơn Hồng Bang hoàn toàn có thể bị thay thế đáng tiếc gần 50 năm qua chưa có thế lực nào có tư cách lay động địa vị của Hồng Bang trong thế giới ngầm ngoại trừ Gumiho.
Không ai tin tưởng Gumiho non nớt có tư cách thách thức Hồng Bang nhưng bất cứ ai cũng phải công nhận Gumiho là thế lực duy nhất không nằm trong tầm kiểm soát của Hồng Bang cũng như của triều đình Hoàng Thất, Gumiho trong mắt triều đình Hỏa Quốc như một tên phản loạn không thể kiểm soát vậy.
Tất nhiên với Vô Thần mà nói Gumiho cùng Hồng Bang chắc chắn phải va chạm để hướng về vị trí đại cự đầu thế giới ngầm nhưng nếu chỉ là vì việc này Vô Thần hắn sẽ không gấp, đừng quên Vô Thần năm nay mới 15 tuổi mà thôi, hắn có thể đợi thêm 5 năm thậm chí 10 năm chứ không phải hành động gấp đến mức này, cho dù sự thực khó nghe nhưng Vô Thần vẫn phải biết Hồng Bang hiện nay tổng thế thực lực mạnh hơn Gumiho quá nhiều, khoảng cách như trời với đất vậy.
Lý do duy nhất khiến Vô Thần hắn không thể nào đợi được bởi hắn cần giết một người, để dụ được kẻ này ra tuyệt đối không hề đơn giản, nói đúng hơn là để có được cơ hội ám sát hắn căn bản là không thể, nếu Vô Thần bỏ qua cơ hội này thì không biết năm nào tháng nào hay thậm chí cả đời hắn cũng không đụng được vào đối phương - Hỏa Quốc thái tử - Ninh Ngạo Long.
Ninh Ngạo Long thân là Hỏa Quốc thái tử có nghĩa hắn cũng là người có khả năng lên ngôi báu lớn nhất trong hoàng tộc Hỏa Quốc, Ninh Ngạo Long kẻ này cũng phi thường không đơn giản, Ninh Ngạo Long là một trong mười thiên tài mạnh nhất của Hỏa Quốc thậm chí còn là một bậc thầy trong lĩnh vực chính trị, một ngôi sao sáng trên bầu trời Hỏa Quốc cũng như toàn bộ Hoàng Thất chỉ là người quan trọng nhất trong cuộc đời Vô Thần chết trong tay kẻ này.
Chỉ cần một cái lý do này là quá đủ rồi, chỉ cần một cái lý do này thì Ninh Ngạo Long đừng nói là thái tử kể cả hắn là Hỏa Quốc Quân Vương thì Vô Thần cũng phải giết.
………..
Ninh Ngạo Long có lẽ không nhớ mùa đông bốn năm trước nhưng Vô Thần hắn đánh chết cũng không bao giờ quên, mùa đông bốn năm trước là ngày hắn thực sự trở thành một cô nhi một kẻ không nhà không cửa.
Cuộc đời Vô Thần vốn là những tháng ngày đen tối, cuộc đời của một đứa cô nhi thì lấy đâu ra hào quang quá khứ?, lấy đâu ra những nụ cười ngây thơ hồn nhiên?, mấy thứ này hắn không có.
Hắn không nhớ rõ trước 5 tuổi mình ở đâu, toàn bộ ký ức của hắn khi đó đều bị lau đi, lau đến mức sạch sẽ, hắn chỉ biết quãng thời gian sau 5 tuổi không khác gì địa ngục của mình.
Vô Thần có thể coi là sản phẩm của một cuộc thí nghiệm, những người anh em của hắn trong Gumiho cũng như vậy, những sản phẩm được tạo ra để phục vụ cho chính quyền Hỏa Quốc.
Bọn họ là những cô nhi từ khắp nơi trên đất nước đổ về được tập trung lại trong một cô nhi viện khổng lồ nằm dưới lòng đất, một cô nhi viện căn bản không cho phép người khác biết đến, nơi đó được gọi là cô nhi viện số 13 nơi đào tạo những cỗ máy giết người của Hỏa Quốc.
Không tiếng cười chỉ có sự nạt nộ.
Không có ký ức về những bộ phim hoạt hình mà chỉ có tiếng roi quất.
Không có những bài hát thân thương của mẹ của cha mà chỉ có những tiếng khóc của bè bạn.
Không có tình người chỉ có sự ghẻ lạnh.
Hỏa Quốc muốn đào tạo những cỗ máy giết người, những đứa trẻ được thay đổi từ trong chính nhận thức của mình, vô số màn tra tấn tàn bạo, vô số những cuộc trị liệu tâm lý, trong cái cô nhi viện đó những đứa bé 5-7 tuổi giết nhau là quá đỗi bình thường, ở đó quản giáo còn lấy cô nhi ra làm trò chơi, bọn họ không khác gì những con chó chiến mặc sức tiêu khiển cho người.
Vô Thần sao có thể quên được những năm tháng đó, những năm tháng hắn được chứng kiến trên tấm lưng non nớt của bạn bè xuất hiện vô số vết thương thậm chí có cả xương trắng lộ ra, hắn sao quên được những tiếng khóc như phế gan phế ruột, bất lực, sợ hãi, tủi khổ, hoảng loạn đó là những đứa trẻ của cô nhi viện số 13.
Bọn chúng không phải con người mà là chó, loài chó được nuôi dưỡng chỉ để cắn người, ở trong đó không có luân thường đạo lý chỉ có những tiếng cười dâm đãng của cai ngục, chó chỉ có tác dụng duy nhất là cắn người, chỉ có tác dụng mua vui cho chủ, những đứa bé này căn bản không phải là con người.
Vô Thần hắn không nhớ bao nhiêu lần phải nuốt nước mắt vào trong nhìn những người bạn của mình thân hình lạnh ngắt, hắn cũng chẳng nhớ bao nhiêu lần nủa đêm bật dậy xung quanh là toàn những ánh mắt vô hồn không có chút cảm xúc đang ngơ ngác nhìn xung quanh, hắn cũng chẳng nhớ bao nhiêu lần hắn bị đặt giữa ranh giới sinh tử, đây chính là tuổi thơ của hắn, tuổi thơ của chủ nhân Gumiho, tuổi thơ của đứa bé đầu to mắt cận ngày ngày đi xe đạp cà tang đến trường.
Vô Thần ít ra còn có chút may mắn, hắn là đứa bé duy nhất trốn ra được khỏi cô nhi viện bởi dị năng của mình, lúc đó hắn không hiểu tại sao năm sáu tuổi trắc nghiệm dị năng hắn lại không hề có phản ứng nào nhưng hắn vẫn tồn tại dị năng, nhờ thứ dị năng không bị các báo cáo ghi lại hắn mới có thể trốn ra ngoài.
Trong cái đêm mùa đông ngập tràn tuyết trắng trên những con đường dài và rộng, Vô Thần năm đó vừa tròn 8 tuổi lên thân hình bé nhỏ trong bão tuyết, bộ quần áo rách rưới lộ ra da thịt tái xanh vì rát, những con gió như cắt da cắt thịt lên người đứa bé mỏng manh có điều đôi mắt của nó chưa một lần nhíu lại, nó chưa từng có ý niệm dừng lại, dừng lại là chết, dừng lại chính là địa ngục chờ nó.
Máu chảy xuống vẫn phải bước tiếp, đau đớn hơn nữa vẫn phải bước tiếp, toàn thân vô lực cũng phải cố mà bước cho đến khi đại não của nó như chết lặng thì một bàn tay ôm nó vào lòng, đây là lần đầu tiên trong đời đứa bé đó được biết thế nào là hơi ấm tình người.
Chị rất nghèo, chị chỉ là một cô gái phục rượu quá đỗi bình thường nhưng chính cô gái đó đã cho Vô Thần biết thế nào là tình người, cho đứa trẻ biết thế nào là nụ cười, ở trong lòng chị hắn có thể nhoẻn miệng mà say ngủ, không còn lo những đòn roi vô cớ, không còn lo những đợt hành hạ căn bản không thể nào chịu nổi, hắn mới lại được làm người.
Tất cả mọi việc đều tuyệt với như vậy, cuộc sống của Vô Thần cùng chị cực kỳ thiếu thốn nhưng bọn họ có tình người, có thứ tuyệt vời nhất thế gian, trong căn nhà mà bữa ăn cũng không được đảm bảo lại luôn luôn ngập tràn tiếng cười, đáng tiếc người tốt thì yểu mệnh, đáng tiếc chuỗi ngày hạnh phúc của hắn cứ thế đổ vỡ.
Bốn năm trước, cũng trong một đêm giá tuyết cắt da cắt thịt, hắn nhìn thấy những đường huyết hoa, hắn nhìn thấy chị nằm xuống, hắn nhìn thấy thân thể mảnh mai kia khẽ run rẩy vô lực, hắn nhìn thấy ánh mắt của chị vẫn hiền từ như vậy, ánh mắt vẫn yêu thương hắn như vậy, đến cả lúc chết chị vẫn mỉm cười với hắn chỉ là hắn từ đó không cười nổi.
Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv
Hãy comment thật nhiệt tình để làm động lực ra chương cho mình.
Hãy đọc truyện tại ReadsLove để nhận được những thông báo sớm nhất và liên lạc cùng tác giả.
P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.