Chương 10: Thủy Quốc – Thủy Vô Nhai.(1)

Truyền Kỳ Hunter

Chương 10: Thủy Quốc – Thủy Vô Nhai.(1)

Trên đại lộ số hai ngoại trừ là nơi cư ngụ của Tôn Chủ còn là nơi tập trung của Thủy Quốc cao thủ trong lần tiến vào Hỏa Quốc này tất nhiên cũng phải có một số lý do đặc biệt để đám cường giả này đến giờ vẫn còn chưa chịu rút khỏi căn cứ của mình.



Lúc này ít nhất đã qua 18 tiếng kể từ khi Vô Thần hắn bất được Ngân Nguyệt, đừng nói là 18 tiếng mà chỉ cần 10 phút không thể liên lạc với đặc vụ của mình cũng đủ để đám cao thủ Thủy Quốc đề phòng nhưng bọn họ quả thực thủy chung chưa từng di chuyển, bọn họ thủy chung vẫn ở lại đại lộ số hai này, Thủy Quốc cao thủ lần này quả thực đang đợi một vị khách đặc biệt.


Vô Thần cũng chẳng mất quá nhiều thời gian để tìm ra căn nhà nơi bọn họ tập trung, một tòa đại viện cực kỳ to lớn thuộc tài sản tư nhân, ngôi nhà này thậm chí phải trị giá trên dưới 100 triệu, một trong những tòa nhà lớn nhất đại lộ số hai, Vô Thần không biết chủ nhân của nơi này là ai nhưng tuyệt đối cực kỳ có máu mặt tại Hỏa Quốc, điều này cũng nói lên ở bên trong Hỏa Quốc cũng không cách nào loại bỏ hết được tai mắt của Thủy Quốc.



Hỏa Quốc cùng Thủy Quốc sinh ra đã là kẻ thù của nhau, nếu không phải có Chaos xuất hiện chỉ sợ hai quốc gia này liền đánh nhau đến chết, ngay cả có Chaos hiện diện thì bọn họ vẫn thường xuyên nổ ra chiến tranh ở khu vực biên giới hai nước, nhiều khi Vô Thần cũng không hiểu Thủy- Hỏa hai vị đế vương rốt cuộc đang nghĩ gì nữa.



Trước của tòa đại viện là một cánh cổng bằng gỗ đầy cổ kính cao đến gần 3m, đứng trước cánh cửa này Vô Thần khẽ chỉnh lại quần áo một chút sau đó khẽ gõ nhẹ vào cửa.


"Cốc.... Cốc....".


Những âm thanh rất nhỏ nhưng lại mang theo một thứ tiết tấu cực kì dị, chẳng mấy chốc cánh cửa gỗ to lớn cũng chậm rãi mở ra, khe hở trước mặt Vô Thần hắn càng ngày càng lớn khiến hắn dần dần cũng có thể quan sát không gian bên trong tòa đại viện.



Tòa đại viện này được xây theo kiến trúc cổ chứ không phải dạng nhà cao tầng hiện đại như đa số công trình khác ở trong Hỏa Thành, bên trong là một khoảng đất cực kỳ rộng lớn cùng một con đường lát đá hoa cương dẫn thẳng đến nhà chính, kì lạ nhất trong mắt Vô Thần hắn không phát hiện ra một bóng người nào.


Không dừng lại chút nào Vô Thần thản nhiên tiến vào bên trong, trước mặt hắn vẫn cứ là con đường lát đá hoa cương kia, hai bên trồng rất nhiều cây thậm chí phủ xanh cả phiến không gian này, khi gió thổi qua quả thực làm cho người ta có chút thoải mái bởi những âm thanh 'xào xạc'.



Khi Vô Thần chỉ còn cách cổng của nhà chính chưa đến 15m thì hắn mới dần dần dừng lại, ánh mắt khẽ liếc về phía con đường nhỏ gần ngọn giả sơn nơi đó thấp thoáng xuất hiện hai bóng người.


Người đầu tiên hiện ra trong mắt Vô Thần là một lão nhân ngồi xe lăn, mái tóc bạc phơ cùng làn da nhăn nheo, hai cánh tay của ông ta liên tục run lên vì tuổi tác còn người phía sau lại là một trung niên nam tử thân hình dong dỏng cao, mái tóc ngắn màu đen đặc biệt là ánh mắt cực kỳ có thần.



Vừa nhìn thấy hai người này bản thân Vô Thần khẽ rùng mình, hắn quả thực không ngờ lại gặp hai nhân vật này ở đây, nói đúng hơn Vô Thần tuyệt đối không tin lại nhìn thấy lão nhân ngồi xe lăn kia xuất hiện trước mặt mình.



"Thực sự không cách nào ngờ được người đứng đầu cuộc giao dịch lần này lại là Hỏa Quốc Bát Vương Gia, tiền bối làm vãn bối nghĩ vỡ đầu cũng không cách nào nghĩ ra".



Lão già ngồi xe lăn nghe Vô Thần nói cũng mỉm cười,ánh mắt già nua lóe lên một tia sáng kinh dị quét qua người Vô Thần sau đó chậm rãi gật đầu.


"Lão phu cũng không ngờ kẻ đứng đầu Gumiho lại trẻ tuổi thế này có điều ngươi đã được Tôn Chủ đứng ra đảm bảo ta cũng hoàn toàn yên tâm chỉ là mình ta yên tâm không đủ ngươi hiểu chứ?".



Vô Thần thản nhiên gật đầu sau đó lùi lại một bước, ánh mắt của hắn lần này xoáy thẳng vào nhân vật đẩy xe cho Bát Vương Gia.


Vô Thần tất nhiên không quá quan tâm lý do tại sao một người như Bát Vương Gia lại đứng sau lần hành động này hắn chỉ cần biết lần hành động này được Tôn Chủ đảm bảo là quá đủ rồi, những thứ khác hắn không quá quan tâm.


Bát Vương Gia có thể nói là truyền kỳ của Hỏa Quốc, nếu nhìn vào tình trạng của ông ta hiện giờ đương nhiên không ai đánh giá cao vị thần nhân này phải biết Bát Vương Gia đã lánh đời suốt hơn 20 năm qua không màng thế sự nhưng một lời nói của Bát Vương Gia có thể làm Hỏa Quốc hoàng đế nể trọng ba phần.


Lão nhân già nua sắp xuống lỗ trước mặt Vô Song này là một trong tứ trụ của Hỏa Quốc, quyền lực của ông ta chỉ ở dưới hoàng đế mà thôi, chỉ cần nhìn thấy nhân vật này cũng đủ để Vô Thần hiểu rốt cuộc là nhân vật nào có thể hô phong hoán vũ cho phép Thủy Quốc cao thủ đột nhập vào Hỏa Quốc thậm chí tránh né được toàn bộ dò xét của quân đội, tồn tại ngay trong Hỏa Thành mà không một ai phát hiện ra.



Tất nhiên nếu chỉ nói đến Bát Vương Giả thì cũng quá coi thường nhân vật đang đẩy xe cho ông ta, trung niên nhân thoạt nhìn cực kì thư sinh toàn thân mặc một bộ áo dài màu xanh rất đỗi bình thường, thân thể dong dỏng cao ánh mắt luôn luôn bình thản kia cũng là một đại nhân vật có điều đây là đại nhân vật đến từ Thủy Quốc – Thủy Vô Nhai.



Vô Thần quả thực cũng cảm thấy khó tin vô cùng, đại nhân vật của Thủy Quốc xuất hiện đẩy xe cho đại nhân vật Hỏa Quốc, điều này có nằm mơ Vô Thần hắn cũng không nghĩ đến nhưng hiện tại căn bản cũng không phải là thời gian cho hắn suy nghĩ, lúc này hắn biết thử thách của mình bắt đầu rồi.



Lần hành động này mục tiêu đặt ra không phải là nữ nhân trong quan tài băng mà là Hỏa Quốc thái tử, muốn có thể ra tay với thái tử của Hỏa Quốc ngay tại bên trong Hỏa Thành thì bắt buộc phải có thực lực thậm chí là thực lực mạnh mẽ đến đáng sợ, nếu không có cái bản lĩnh này chỉ sợ chưa lại gần được 10m bên người thái tử đã lập tức bốc hơi.


Thủy Quốc – Thủy Vô Nhai người này ở Thủy Quốc không giữ bất cứ chức quan nào cũng không nắm quá nhiều trọng trách lớn lao trong đất nước nhưng chỉ riêng cái thân phận đệ nhất khách khanh của Thủy Quốc cũng đủ kinh sợ toàn bộ các quốc gia còn lại.



Khách khanh của một quốc gia có thể hiểu đơn giản là lính đánh thuê cao cấp, bọn họ chỉ vì hoàng đế mà phục vụ cũng chỉ nghe lệnh một mình hoàng đế bù lại cho sự trung thành và thực lực của bọn họ thì khách khanh có địa vị rất cao, gần như bọn họ có thể đứng ngoài luật pháp của đất nước, tất nhiên muốn trở thành khách khanh cũng phải xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh.



Thủy Vô Nhai thản nhiên bước ra một bước, ánh mắt chậm rãi đảo qua Vô Thần sau đó rốt cuộc cũng chịu mở miệng, giọng nói của người cực kỳ trầm cũng cực kỳ chậm rãi cho người ta một cảm giác trầm ổn đến đáng sợ, một thứ vô hình áp lực đè thẳng lên người Vô Thần.


Trước khí thế của Thủy Vô Nhai cho dù Vô Thần rất cố gắng cũng bị đối phương ép lùi lại ba bước, tất nhiên điều này làm Bát Vương Gia khẽ nhíu mày, trong ánh mắt có một tia thất vọng tuy nhiên rất nhanh được ông ta giấu đi.


Thủy Vô Nhai lại tỏ ra hoàn toàn bình thường, từng ngón tay của ông ta khẽ rung lên theo những tiết tấu mơ mơ hồ hồ.



"Trước khi bắt đầu ta muốn hỏi vật đó của Thủy Quốc có phải đang ở trong tay ngươi?".


Vô Thần tất nhiên không có gì phải che dấu, ‘vật đó’ trong miệng Thủy Vô Nhai đương nhiên là thứ Vô Thần lấy từ chỗ Ngạ Quỷ đêm hôm trước.


"Vật đó đã bị mang ra khỏi Thủy Quốc thì không còn tính là của Thủy Quốc hơn nữa giao dịch giữa chúng ta cũng không có bao gồm vật đó".


Vô Thần trả lời xong liền làm Thủy Vô Nhai khẽ nhíu mày, hắn không ngờ người trẻ tuổi trước mặt lại có thể thản nhiên cùng bình tĩnh đến thế, điều này làm ấn tượng về Vô Thần trong mắt hắn cao lên một chút.


"Thế còn Ngạ Quỷ?, Ngân Nguyệt cùng Thiết Dã?".


Vô Thần thản nhiên nhìn Thủy Vô Nhai sau đó lên tiếng.


"Ngạ Quỷ cùng Thiết Dã đều ở thế giới bên kia rồi, về phần Ngân Nguyệt thì tiền bối cũng không cần lo, cô nàng này hiện nay phi thường an toàn, tuyệt đối không ai đụng vào một cọng tóc của nàng".



"Ngươi giết cả Ngạ Quỷ và Thiết Dã?". Thủy Vô Nhai trực tiếp lên tiếng, lúc này khí thế của ông ta mang thêm một tia sát khí, thứ sát khí được tôi luyện qua vô số cuộc chiến sinh tử.



Vô Thần nhìn đối phương như đang muốn ăn tươi nuốt sống mình, hắn chỉ nhoẻn miệng cười.


"Chính xác, là ta ra tay".


Vô Thần vừa nói xong thân hình Thủy Vô Nhai lập tức biến mất, tốc độ nhanh căn bản không thể nhìn thấy, chỉ một cái chớp mắt hắn ta đã hiện ra trước mặt Vô Thần, một ngón tay rất nhanh đâm thẳng vào cổ họng Vô Thần, một ngón tay này thậm chí đủ sức xuyên thủng một tòa núi lớn chứ đừng nói là thân thể người.


"nếu đã thế thì ngươi chết luôn đi".


Một ngón tay của Thủy Vô Nhai tuyệt đối không hề có chút nào giống thử thách, Thủy Vô Nhai thực sự muốn lấy mạng Vô Thần chỉ là ngay khi đầu ngón tay kia chuẩn bị xuyên thủng cổ họng Vô Thần cũng là lúc thân hình Thủy Vô Nhai đột ngột lùi lại, ánh mắt hắn mang theo một tia không thể tưởng tượng.



Lúc này nếu có người thứ tư ở đây quan sát có thể nhìn thấy trên bụng Thủy Vô Nhai có xuất hiện một vết giày cực mạnh, hắn chính là bị Vô Thần đạp bắn ra ngoài nhưng trên cổ Vô Thần cũng xuất hiện một vết lõm vào thoạt nhìn tương đối đáng sợ.




Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv

Hãy comment thật nhiệt tình để làm động lực ra chương cho mình.
Hãy đọc truyện tại ReadsLove để nhận được những thông báo sớm nhất và liên lạc cùng tác giả.

P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.