Chương 1: Thiếu niên cấp 2

Truyền Kỳ Hunter

Chương 1: Thiếu niên cấp 2

Trên một con đường của Hỏa Thành, thủ đô và cũng là thành phố lớn nhất của Hỏa Quốc, một trong năm quốc gia hùng mạnh nhất thế giới.


Con đường này vốn được gọi là phố đèn đỏ, ở đây không khác gì khu ổ chuột cho lắm, là nơi các tệ nạn xuất hiện khắp nơi, móc túi, trộm cắp, thuốc phiện, mại dâm không gì không có thậm chí độ thối nát của con phố này đã đến tình trạng cảnh sát cũng lười động vào, chỉ cần không phải vụ án liên quan đến nhân mạng thì hầu như cảnh sát không bao giờ xuất hiện.


Trong một góc tối của con phố có hai bóng người vừa đuổi vừa chạy, tốc độ di chuyển của hai người nhanh một cách khủng khiếp, tốc độ vượt xa khỏi tưởng tượng của người bình thường.


Cả hai ẩn trong một bộ áo da che kín cơ thể, một nam một nữ lao vút đi trong màn đêm.

Hai người rất nhanh xuất hiện trên đỉnh một tòa nhà theo kiến trúc cổ, ở trên mái nhà vẫn được lợp bằng mái ngói, căn nhà này nếu đặt ở nơi khác thì chẳng ai thèm ở tuy nhiên ở cái khu ổ chuột này thì không khác gì khách sạn 5 sao cả.


"Có chắc đối tượng ở ngay bên trong không?".

Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, khuôn mặt nàng bị che bởi một chiếc mặt nạ màu trắng bạc, ánh mắt nàng lúc này nhẹ liếc sang người đối diện.


Bên cạnh nàng ta là một nam tử to lớn, thân hình ít nhất phải cao đến 1m85, nhìn hắn không khác gì một con đại hùng lực lưỡng cả, điều đặc biệt là kẻ này dĩ nhiên cũng có thể leo lên mái nhà mà không gây ra một chút tiếng động.


Nam tử to lớn gật đầu không nói, cả hai người nhìn nhau một chút sau đó quyết định hành động, đối tượng lần này là một trọng phạm của Thủy Quốc chốn sang Hỏa Quốc, hai ngươi là thành viên tinh nhuệ trong chính phủ Thủy Quốc gửi đến đây muốn bắt kẻ này về.


Đương nhiên cả hai không thể nào sử dụng danh nghĩa Thủy Quốc để đến Hỏa Quốc bắt người, hai quốc gia này chính là thù địch vô cùng, ở biên giới hai nước thậm chí còn đánh nhau liên miên, nếu lộ ra thân phận Thủy Quốc đặc chủng binh thậm chí chưa kịp tiến vào Hỏa Thành đã bị xử tử.


Bàn tay nam tử khẽ động, hắn ta nhấc một viên ngói ra sau đó ánh mắt nhìn thẳng xuống bên dưới, cả hai người cùng quan sát tình hình bên trong.


Căn phòng rộng khoảng 30m2 tuy nhiên đơn sơ vô cùng, ngoại trừ 1 phòng tắm nhỏ diện tích 5m2, một cái bàn trang điểm, một cái tivi, một cái gương treo tường cỡ lớn thì cũng chỉ có một chiếc giường.


Trên giường là một thiếu niên khuôn mặt non choẹt thoạt nhìn chỉ khoảng 15,16 tuổi. Độ tuổi này thực sự quá bé để xuất hiện ở đây, thậm chí trên người thiếu niên còn mặt nguyên một bộ đồng phục nhà trường – Trường cấp 2 – CVA.


Càng đáng nói hơn nữa là trên người thiếu niên lúc này lại là một nữ nhân, mái tóc màu vàng cực kỳ đặc biệt, người Hỏa Quốc thực sự không có mái tóc màu thế này, đường cong trên người cô gái này cực kỳ tuyệt vời, bộ ngực to đến mức thiếu niên dùng hái bàn tay nhỏ nhắn của mình còn không ôm hết được, bộ ngực của nàng tuyệt đối phải trên 95.


Đôi chân dài săn chắc cùng vòng eo nhỏ nhắn, cả hai bộ phận này đang phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, đứng lên ngồi xuống nhịp nhàng trên người thiếu niên, trong phòng tràn ngập những tiếng rên rỉ kích thích vô cùng.

phần thiếu niên thoạt nhìn không hề có kinh nghiệm gì cả, hai mắt hắn đeo gọng kính dày cộp, một tay đang chậm rãi lật từng trang sách, ánh mắt tập trung toàn bộ vào từng chữ trên tráng sách, tay còn lại thì đang mạnh mẽ vân vê bộ ngực sửa khổng lồ.


Thực sự mà nói một thiếu niên 15-16 tuổi lại quan hệ cùng một nữ nhân ít nhất đã ngoài 30 phong tình vô hạn thực sự có hơi kỳ quặc, đương nhiên ở cái khu ổ chuột này thì kỳ quặc hơn cũng có, ở đây kẻ có làm tiền làm vua.


Hai điệp viên của Thủy Quốc hai mắt nhìn nhau, trong ánh mắt bọn họ xuất hiện một tia cuồng nộ, cả hai lập tức nhảy thẳng từ mài nhà xuống, đối với hai người mà nói đối tượng lúc này căn bản không chạy được, đây là lúc ra tay thích hợp nhất.


Hai người lao xuống tạo ra tiếng động khủng khiếp lập tức làm nữ nhân tóc vàng rùng mình tuy nhiên nàng định phản ứng nhưng không thể, cơ thể nàng đã bán đứng chính nàng, toàn thân nàng run rẩy, một tiếng hét thảm vang lên:"Trời ạ, tôi ra tôi ra rồi …..".


Thân hình nữ nhân tóc vàng gục trên trên người thiếu niên, trên người xuất hiện từng điểm ửng đỏ thoạt nhìn hấp dẫn vô cùng, mê người vô cùng.


Nữ nhân tóc vàng toàn thân bủn rủn lúc này cho dù là cao thủ hạng nhất thì cũng làm gì còn sức, khó khăn lắm nàng mới có thể ngồi dậy được, hạ thân đau đớn vô cùng trong khi cái đó của thiếu niên thậm chí còn chưa hề nguội xuống. Truyện được đăng tại T r u y ệ n Cv. C o m


Nữ nhân tóc vàng khó khăn xoay đầu lại nhìn hai người vừa xuất hiện sau đó khuôn mặt liền biến sắc "Ngân Nguyệt, Thiết Dã hai người các ngươi dĩ nhiên không tha cho ta, dĩ nhiên chạy đến đây".


Thiết Dã mạnh mẽ tiến lên một bước, người hắn to như cột đình, cánh tay không khác gì gọng kìm bóp chặt lấy cổ nữ nhân tóc vàng toàn thân không mảnh vải che thân, giọng nói của hắn đầy sát khí


"Ngạ Quỷ, ngươi quả nhiên là nỗi ô nhục của Thủy Quốc, nói thứ đó ngươi dấu ở đâu, nếu ngươi giao ra ta còn có thể cho ngươi cái chết tử tế".


Lực cánh tay của Thiết Dã cực kỳ khổng lồ, thân hình tuyệt mỹ của Ngạ Quỷ điên cuồng dãy dụa trên không trung nhưng căn bản không thể thoát ra được, khuôn mặt nàng dần dần biến thằng trắng nhợt, hai mắt trợn lên.


Về phần Ngân Nguyệt lúc này khuôn mặt ẩn sau lớp mặt nạ bất đắc dĩ đỏ lên, thứ giữa hai chân của thiếu niên thậm chí còn chưa hạ xuống, Ngân Nguyệt là thiên tài của Thủy Quốc tuy nhiên nàng là đặc công chứ không phải là điệp viên, đối với nàng thứ đó của nam nhân thực sự quá xa lạ, quá đáng sợ.


Thiếu niên hình như không quan tâm gì cả, hắn vậy mà đứng lên chậm rãi mặc quần áo của mình thậm chí dưới sàn còn có một cái cặp nặng chịch, thiếu niên này quả thực vẫn là một học sinh cấp hai.

Chỉnh lại gọng kính của mình sau đó lạnh lùng bước về phía cửa ra vào, trong mắt hắn ba kẻ kia cứ như không khí vậy.


Tất nhiên hai đặc công của Thủy Quốc sao có thể để một nhân chứng sống, hành động của cả hai lần này phải được tuyệt đối bảo mật, có trách thì trách thiếu niên xuất hiện không đúng lúc mà thôi.


Ngân Nguyệt đương nhiễn cũng biết mình phải làm gì, trong tay nàng xuất hiện một cây chủy thủ sắc nhọn sau đó xuất hiện ngay trước mặt thiếu niên, ánh hàn quang lóe lên cắt qua cổ hắn, nàng có thể xấu hổ khi nhìn thấy hạ thân của nam nhân bất quá nàng tuyệt đối không xấu hổ khi giết người.



Ngạ Quỷ lúc này sinh mạng cũng như chỉ mành treo chuông, ánh mắt của nàng xuất hiện một tia không đành lòng, đáng tiếc nàng có lẽ chỉ sống lâu hơn thiếu niên kia một chút mà thôi.


Cây chủy thủ khi sắp đụng vào người thiếu niên bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt Ngân Nguyệt bỗng nhiên hoảng loạn vô cùng, nàng không tiến thêm được cho dù chỉ một chút.


Thiếu niên lúc này lạnh lùng quay đầu lại, gọng kính dày cộp tháo xuống, chiếc kính trao trên ngực áo, hắn thản nhiên lên tiếng:"Biết gì không, tao còn chưa tận hứng, thật đấy".


Bàn tay thiếu niên đưa lên trên không trung sau đó ấn xuống, một áp lực kinh khủng đè thẳng xuống ngôi nhà này, Ngạ Quỷ run rẩy quỳ xuống, Thiết Dã và Ngân Nguyệt đương nhiên cũng không chống nổi áp lực, cả hai người bất lực quỳ xuống.


Thiếu niên ngồi lên lưng Ngân Nguyệt cứ như ghế Sofa vậy, một tay nhẹ nhàng xoa đầu Ngân Nguyệt không khác gì xoa đầu thú cưng, một tay chậm rãi chỉnh lại cổ áo của mình.


"Từ khi nào quân đội tuyển mấy thằng ngu, nhảy từ trên trần nhà xuống không thấy xung quanh có phản ứng nào mà cũng không biết đường đề phòng, ngu như vậy sống chỉ chật đất".


Thiếu niên nói xong mạnh mẽ ngồi dậy, một chân đạp thẳng vào đầu Thiết Dã đang quỳ dưới đất.


Thiết Dã gầm lên một tiếng, không ngờ cả người hắn xuất hiện một bộ giáp thạch hóa, lúc này Thiết Dã không khác gì một cỗ xe tăng bọc thép cả, da thịt hắn còn cứng hơn cả sắt thép có điều khi cái bàn chân đơn giản kia đạp xuống, đầu Thiết Dã căn bản không khác gì đậu hũ, một cước nát đầu máu bắn ra tung tóe.


Hai cô gái kia ánh mắt mở to ra, hoàn toàn không thể tưởng tượng được nhân vật quần chúng mà bọn họ tưởng như vô hại cuối cùng lại là một quái vật đáng sợ vô cùng.


Thiết Dã là dị năng giả A cấp tuyệt đối là nhân vật vào hàng ngũ tinh nhuệ thậm chí nổi tiếng về khả năng phòng ngự không ngờ lại không chịu nổi một đòn.


Thiếu niên lạnh lùng quay lại nhìn hai người còn lại đang run cầm cập, hắn mỉm cười để lộ hàm răng trắng ngần, chậm rãi tiến đến bên người Ngân Nguyệt, cô nàng lúc này hoàn toàn đã bị sợ hãi xâm chiếm.


Nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ của Ngân Nguyệt ra, một khuôn mặt trắng bệch đầy sợ hãi, ánh mắt của nàng như tan rã.

Thiếu niên lúc này mới bật cười:"Đêm nay sẽ dài lắm đây".


Đêm hôm đó là một đêm cực dài, trên chiếc giường rộng lớn đầy êm ái lúc này hai nữ nhân mệt nhoài nằm trên giường, cơ thể tuyệt mỹ của hai người thậm chí còn không ngừng run rẩy.


Ở giữa tấm ga trải giường thậm chí còn một vết lạc hồng còn chưa khô, Ngạ Quỷ lúc này tuyệt đối không còn sức chiến đấu, cô ta đã buông súng đầu hàng từ lâu.


Ngân Nguyệt thì lúc này vẫn đang ở trên người Vô Thần, cổ họng điên cuồng phát ra những tiếng thở dốc, những ngón tay thuôn dài trắng mịn bấu chặt lên bờ vai của Vô Thần, cả cơ thể đầy những vết đỏ ửng.


Ngân Nguyệt cuối cùng rên lên một tiếng sau đó ngửa đầu về phía sau, mái tóc màu đen thả ngược về phía sau, cả cơ thể mềm yếu vô lực, nàng cũng không đếm được đêm này mình bị làm bao nhiêu lần nữa rồi.


Vô Thần nhìn cả hai cô gái vô lực tái chiến bên cạnh mình, hắn chậm rãi lấy ra một quyển sách tiếp tục chăm chú đọc, tinh lực của kẻ này dường như chưa bao giờ cạn, đến tận bây giờ cái thứ đó vẫn chưa hề có dấu hiệu dịu xuống, vẫn ở trong hạ thể của Ngân Nguyệt.


Khoảng 10 phút sau, Ngân Nguyệt mới có thể từ từ mở mắt ra, lông mày đẹp khẽ run rẩy sau đó ánh mắt nàng mở to vô cùng, những ký ức trong đêm hôm nay ùa về trong tâm trí nàng, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một vệt nước mắt.


Ngân Nguyệt ánh mắt xuất hiện một vệt huyết hồng, ánh mắt nàng như muốn nhớ kỹ khuôn mặt của kẻ cướp đi lần đầu của mình, nhớ kỹ khuôn mặt của con quái vật đã lấy đi tính mạng của tiền bối, Thiết Dã chính là người luôn đi cùng nàng làm nhiệm vụ, Thiết Dã là người luôn quan tâm chăm sóc một vãn bối như nàng.


Âm thanh lạnh lùng có chút tuyệt vọng của Ngân Nguyệt vang lên:"Ngươi đã tận hứng chưa?".


Vô Thần chậm rãi đặt quyển sách xuống, ánh mắt nhìn vào hạ thể của Ngân Nguyệt, ở nơi đó đã bị làm cho đỏ lên, đây là lần đầu tiên của Ngân Nguyệt lại trải qua một đêm điên cuồng như này không khác gì đang hành xác nàng cả.


Vô Thần nhếch miệng:"Còn lâu, muốn đã tận hứng thì cô còn phải cố gắng nhiều lắm".


Ngân Nguyệt bàn tay nắm chặt lại sau đó lại vô lực buông ra, ánh mắt của cô đầy tuyệt vọng cũng đầy lạnh lùng:


"Giết ta đi đồ ác quỷ".


Ngân Nguyệt hoàn toàn buông lỏng cơ thể, nàng nhắm hai mắt lại, đối với nàng lúc này chỉ có cái chết mới là sự giải quyết tốt nhất, những đặc công như nàng không sợ chết, họ không muốn chết nhưng họ tuyệt đối không sợ chết.


Vô Thần liếm môi một cái, ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng đỏ rực, ánh mắt này của Vô Thần tuyệt đối không phải ánh mắt của nhân loại, ánh mắt mang theo sự tà ác cùng thị huyết đến đáng sợ, hắn vậy mà mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi của Ngân Nguyệt.


Ngân Nguyệt lúc này hai mắt trừng lớn, cả đêm hôm nay hai người đã làm rất nhiều bất quá đôi môi của nàng thực sự chưa bao giờ bị hắn đụng đến cả, dùng hết sức lực của bản thân Ngân Nguyệt cố gắng đẩy Vô Thần ra, chính vì hoạt động quá mạnh mà dưới hạ thân của nàng lại xuất hiện cảm giác đau đớn, Ngân Nguyệt một lần nữ rên lên một tiếng đầy quyền rũ.


Vô Thần bật cười, không hiểu sao hắn cảm thấy cô nàng này cực kỳ thú vị, thực sự là một món đồ chơi không tệ.


Vô Thần đưa tay ra không trung sau đó khẽ nắm tay lại, bức tường đằng sau chiếc gương khổng lồ lập tức bị phá hủy, âm thanh vang lên chấn động cả căn phòng.


Âm thanh bức tường sập xuống đương nhiên cũng không làm người xung quanh phát giác, cứ như căn nhà này tách rời khỏi thế giới vậy, ở ngay sau bức tường là một chiếc Vali trắng bạc.


Âm thanh bức tường đổ vỡ cùng làm Ngạ Quỷ run lên, ánh mắt nàng ta khó khăn mở ra sau đó biến thành kinh hãi cực độ nhìn chiếc Vali đang bay thẳng đến tay Vô Thần.


Một tay Vô Thần nắm lấy chiếc Vali, tay còn lại nhẹ vuốt ve tấm lưng trắng ngần đầy mềm mại của Ngân Nguyệt, mỗi lần ngón tay của hắn đi đến đâu cơ thể Ngân Nguyệt lại nhẹ run lên đến đó tuy nhiên Ngân Nguyệt lúc này không có sức phản kháng, toàn bộ sự chú ý của nàng đều đổ vào chiếc vali kia.


Vô Thần thả chiếc vali thẳng xuống mặt đất, ánh mắt tham lam lướt trên người Ngân Nguyệt:

"Đưa lưỡi ra đây, biết điều một chút".


Ngân Nguyệt hai mắt xuất hiện một tia chống cự, một tia không muốn bất quá khi nàng nhìn thấy chiếc cặp kia quả thực bị chấn động rất mạnh, rất có thể thứ kia chính là nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng khi tiến đến Hỏa Quốc.


Cái miệng nhỏ nhắn của Ngân Nguyệt cuối cùng cũng mở ra, nàng nhắm chặt hai mắt lại, điều này thể hiện sự cam chịu của nàng.


Vô Thần bật cười sau đó hắn dễ dàng và đầy tham lam chiếm lấy bờ môi xinh đẹp và gợi cảm đó, nụ hôn của hắn dài đến mức làm một đặc công như Ngân Nguyệt cũng bắt đầu cảm thấy ngạt thở, cơ thể nàng điên cuồng run lên thậm chí cố hết sức thoát khỏi người Vô Thần nhưng một cánh tay của hắn đang dữ chạt lấy sau đầu nàng, Ngân Nguyệt muốn thoát ra cũng không được.


Cuối cùng Vô Thần hắn cũng dừng lại, Ngân Nguyệt lúc này ôm lấy bộ ngực sữa thở hổn hển, toàn thân vô lực.


Vô Thần đứng lên, hắn rút cự vật của mình ra khỏi người Ngân Nguyệt làm nàng tiếp tục khẽ rên rĩ một tiếng, hắn thực sự có chút yêu thích cơ thể của Ngân Nguyệt, đầy mị hoặc cùng non nớt.


Không biết qua bao lâu Vô Thần thản nhiên một lần nữa mặc lại quần áo của mình, vẫn là cái bộ đồng phục học sinh cấp hai đó.


Lúc này tại Hỏa Quốc là 3h sáng, mái nhà bị đánh sập giúp Vô Thần dễ dàng quan sát được bầu trời đêm ngoài kia, một bầu trời tuyệt đẹp, trăng lên cao cùng những vì sao lấp lánh.



Vô Thần sau khi mặc quần áo chỉnh chu không ngờ việc đầu tiên hắn làm lại là lấy sách vở từ trong cặp ra, Vô Thần dù sao vẫn là một đứa bé cấp hai, năm nay hắn mới lớp 9 mà thôi, hắn thực sự đang làm bài tập, một cảnh tượng mà cả Ngân Nguyệt cùng Ngạ Quỷ không tài nào tưởng tượng nổi.


Trên thế giới này tồn tại một thứ gọi là dị năng nhân, dị năng căn bản không thể nào được tạo ra hoặc ít nhất chưa có nghiên cứu nào chứng minh việc này, dị năng nếu sinh ra đã không có thì cả đời đều đừng hòng có được, trong 10000 người may ra mới có 1 người có dị năng nhưng trong 100 người có dị năng may ra mới có 1 dị năng có giá trị.


Những dị năng nhân trên thế giới này có địa vi vô cùng cao, cái địa vị căn bản phàm nhân không cách nào tưởng tượng được, tiền bạc quyền lực không gì không có thậm chí pháp luật với dị năng nhân mà nói căn bản cũng chỉ là trò cười.


Chính vì sự cường đại của dị năng giả mà thế giới bắt đầu có những tổ chức riêng chuyên nhắm vào dị năng nhân, một đạo luật riêng chuyên dùng cho dị năng nhân, có thể hiểu dị năng nhân là một cái gì đó vốn không thuộc phạm trù con người, bọn họ được toàn bộ thế giới công nhận là một loài đặc dị, bọn họ và con người vốn không đi cùng một đường.


Tất nhiên dị năng nhân rất cường đại nhưng cũng gây ra vô số nguy hiểm cho thế giới này có điều cũng như một mối quan hệ cộng sinh, dị năng nhân cần con người cung phụng nhưng con người cũng cần bọn họ bảo vệ, thế giới này thực sự vô cùng cần dị năng nhân đến bảo vệ.



Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ ngũ đại cường quốc trong thiên hạ nằm trên cùng một mảnh đại lục khổng lồ nhưng mảnh đại lục này không phải là tất cả của thế giới này và cái thế giới này lại càng không phải tất cả những thứ mà con người biết đến.


Rất lâu rất lâu trước lâu đến mức không ai có thể chứng thực cũng chẳng ai rõ nguyên nhân một mảnh lục địa khổng lồ kéo dài bất tận bị tách ra làm hai được gọi là Đông Giới và Tây Giới, ngăn cách giữa hai khu vực này là Vô Tận Hải.


Tây Giới là nơi ngũ đại cường quốc Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ ngự trị còn Đông Giới là địa bàn của tứ đại liên minh Bạch Hổ – Huyền Vũ – Chu Tước – Thanh Long.


Tất nhiên mọi chuyện cũng không có gì đáng nói nếu chỉ là chia đôi mảnh đại lục, quan trọng nhất là Vô Tận Hải, ở Vô Tận Hải tổng cộng xuất hiện 12 lỗ hổng đúng hơn là 12 cánh cửa khổng lồ như ma thần hàng lâm, những cánh cổng này cứ mỗi ba tháng mở ra một lần, những cánh cổng thông đến một thế giới khác, một thế giới được gọi là Chaos.


Không ai biết điểm cuối của Chaos ở đâu bởi chưa có cường giả nào đi đủ xa đến cái điểm cuối cùng kia, chưa có một cường giả nào đủ mạnh mẽ để biết rốt cuộc Chaos là gì cũng như tại sao nó xuất hiện chỉ là mỗi khi cánh cổng kia mở ra lại có vô số quái vật tràn vào khối đại lục này, những quái vật cùng yêu thú căn bản con người không thể dùng số lượng để thủ thắng.



12 cánh cổng dẫn đến Chaos là nơi tập trung của 12 quân đoàn mạnh nhất thế giới đến từ Đông Giới và Tây Giới, 12 đại quân đoàn này là phòng tuyến bảo vệ loài người khỏi toàn bộ quái vật, bọn họ là tấm khiên vững chắc nhất đồng thời cũng là cây trường thương mạnh nhất để loài người tiến vào Chaos.

Tất nhiên trong 12 quân đoàn bảo vệ loài người này tuyệt đối phải lấy dị năng nhân làm một trong số những loại vũ khí mạnh nhất.

Thế giới này kể từ khi kết nối với Chaos trở nên phi thường hỗn tạp, theo truyền thuyết khi Chaos cùng trái đất kết nối với nhau mới khiến những dị năng nhân đầu tiên xuất hiện đồng thời ở Chaos có một luồng khí đen phi thường đặc biệt, qua thời gian thứ khí đen này sát nhập hoàn toàn với không khí của trái đất và bắt đầu trở nên vô hình vô sắc không khác gì khí oxi bình thường.



Khí đen này được con người gọi là nguyên khí, nguyên khí trợ giúp cường hóa bản thân con người trở nên mạnh mẽ hơn so với bình thường đồng thời trong vô số con người kia có những kẻ bắt đầu được gọi bằng danh xưng tu luyện giả, những người có thể cảm nhận và hấp thu trực tiếp nguyên khí, tu luyện giả cùng dị năng nhân là hai lực lượng mạnh mẽ nhất của loài người nhằm chống lại kẻ thù đi ra từ Chaos.






Thiết Dã chỉ là một dị năng nhân A cấp, Vô Thần có thể dẫm nát đầu Thiết Dã chỉ bằng một chân, thực lực của hắn ít nhất là S cấp, phải biết năm này Vô Thần vẫn còn là học sinh cấp 2, một thiên tài trình độ này chính là quốc bảo, một kẻ như thế này căn bản không cần đi học mà được toàn bộ thế giới cung phụng thậm chí hoàn toàn có tư cách trở thành tương lai của toàn bộ loài người, loại thiên tài cỡ này căn bản không cần đi học.


Vô Thần hình như không quan tâm lắm đến ánh mắt của hai cô nàng trên giường, một lần nữa đeo gọng kính dày cộp của mình lên, hắn thực sự chăm chú làm bài, thực sự toàn tâm toàn ý ngồi học.


Trên một chiếc giường rộng lớn có hai mỹ nhân trần như nhộng, hai mỹ nhân thân hình tuyệt mỹ với những nét ửng đỏ mê hoặc trên cơ thể cùng một thiếu niên chăm chỉ ngồi làm bài tập, một cảnh tượng không ai có thể hình dung ra nổi.


Đương nhiên cả Ngạ Quỷ và Ngân Nguyệt làm gì còn tinh lực mà để ý Vô Thần, hai cô gái đáng thương này đã thiếp đi từ bao giờ, bọn họ quá mệt mỏi.


Ngày hôm nay đối với họ là một ngày có quá nhiều cảm xúc, một ngày không khác gì địa ngục cả.


Về phần Vô Thần hắn thực sự rất gấp, sau khi làm bài tập xong hắn còn phải đi đến trường, hôm nay hắn còn bài kiểm tra toán một tiết, đến muộn thì đảm bảo không được phép vào phòng thi, đối với hắn mà nói hắn ghét cô giáo dậy toán của mình vô cùng, đúng hơn là giáo viên cấp hai của hắn hắn chẳng thích bất cứ ai cả.


Vô Thần là một học sinh thuộc dạng không giỏi mà cũng chẳng kém, không ngoan mà cũng chẳng hư, ở trong lớp hắn hoàn toàn là tàng hình, thậm chí lớp của hắn có 52 người chỉ có 3 người biết số điện thoại của hắn, lớp trưởng, lớp phó cùng bàn trưởng.


Bàn trưởng ở đây đương nhiên là cô bé ngồi cùng bàn, nàng ta là bàn trưởng còn Vô Thần rất vinh dự nhận trọng trách bàn phó, một điều chắc chắn nữa là cái bàn chỉ có hai người.


Vô Thần trong lớp thuộc dạng thiếu không sao mà thừa thì cũng không sao, một kẻ luôn luôn ít nói nhút nhát, thậm chí hầu hết bạn bè của hắn còn nhận xét Vô Thần rất hiền lành, rất sợ giao tiếp với người lạ. Nếu Ngân Nguyệt mà nghe thấy những thông tin này chỉ sợ nàng sẽ trực tiếp liên tưởng đến hai người khác nhau, có đánh chết Ngân Nguyệt cũng không liên tưởng nổi một tên ác ma với một học sinh đầu to mắt cận.