Chương 2: Triệu hoán vũ hồn. Phá cấm chú.

Trọng Sinh Siêu Cấp YY

Chương 2: Triệu hoán vũ hồn. Phá cấm chú.

Toàn bộ quảng trường bỗng im lặng một cách đáng sợ, hàng trăm cặp mắt mở to hết cở. Dường như một hiệu lệnh, tất cả mọi người đồng loạt đưa tay lên dụi mắt của mình. Xem kĩ lại vài lần chắc chắn bản thân không nhìn lầm, mọi người bây giờ như hóa đá, không còn khả năng suy nghĩ.

Đây là sao? Không phải nói hắn là hi vọng thoát khỏi cấm chế của cả gia tộc sau hàng vạn năm sao? Vậy ngươi nói cho ta biết cái này là gì? Nó có thể phá cái cấm chế này à?

Không phải chỉ có mọi người kinh ngạc, thậm chí cả Bạch Bàn cũng đơ ra nhìn vào lòng bàn tay mình, đây là vũ hồn của ta?

Lòng bàn tay của hắn thình lình xuất hiện một cái hiện một cái muỗng, một cái muỗi dài bằng cách tay. Cái muỗng bằng thủy tinh, thân muỗng có chín lỗ khảm đính chín viên đá màu gồm đỏ, xanh lá, xanh dương, cam, vàng, nâu, tím, trắng và đen. Cái muỗng đẹp như thế thì có lợi ích gì? Dùng cái muỗng phá cấm chế, dùng cái muỗng tán gái, đùa ta à?

Bạch Bàn cảm nhận được cuộc sống tuyệt vọng, tương lai u ám đang dang tay chào đón hắn.

"Vũ hồn....muỗng, thuộc khí vũ hồn. Ngươi cầm nó kiểm tra hồn lực."

Ông lão thất vọng tuyên bố, dùng thái độ hời hợt đưa quả cầu cho tên mập. Lão chẳng còn niềm tin gì về cái tên mập mang hi vọng đem cả gia tộc thoát khỏi cấm chế này nữa rồi.

Cảm nhận được sự thất vọng của mọi người, hắn đưa tay run run cầm lấy quả cầu. Nhắm mắt lại sợ nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng sắp diển ra, hắn chỉ cầu mong mình có thể tu luyện, không cần tiên thiên hồn lực quá cao chỉ cần có hồn lực là được.

Một lúc sau chẳng thấy chuyện gì xảy ra hắn tò mò mở mắt, quả cầu trong tay hắn đang phát sáng chói mắt, ánh sáng đó như một sợi dây kéo hắn từ địa ngục lên thiêng đàng.

"Hahaha, tiên thiên mãn hồn lực, tiên thiên mãn hồn lực. Hahaha, ta là thiên tài, ta là thiên tài, ta không phải phế vật, hahaha..."

Bạch Bàn cười như điên, vài giây trước là phế vật vài giây sau lại trở thành thiên tài hỏi ai có thể không vui cho được.

Không chỉ có hắn vui vẻ mà tất cả mọi người trong quản trường cũng mừng rỡ không thôi, hi vọng thoát khỏi cấm chế vạn năm của gia tộc cuối cùng cũng có khả năng thực hiện được rồi. Nhiều người mừng đến phát khóc, tiếng hoan hô vang vọng cả Bạch gia thôn.

Trong khi mọi người còn đang vui vẻ vì sắp thoát khỏi cấm chế thì anh mập nhà ta lại khóc ròng ngửa mặt lên trời tự nhủ:

"Các mỹ nữ chờ anh, sau khi thoát khỏi nơi đây anh sẽ đến với các em."

Nếu mọi người ở đây biết được suy nghĩ của hắn bây giờ thì chắc chắn hắn sẽ chết cực kì thê thảm. Thì ra mục đích ban đầu của việc tìm kiếm cách phá giải cấm chú của hắn không phải là vì giải thoát gia tộc mà chỉ đơn giản là vì có thể đi ra ngoài tán gái. Cha mẹ hắn mà biết mục tiêu này của hắn chắc họ sẽ thiến hắn cho mà xem.

"Tốt lắm, nghi thức kết thúc các con trở về cố gắng tu luyện, mọi người giải tán. Bạch Bàn ở lại ta có chuyện cần nói."

Bạch Thiên tuyên bố kết thúc buổi lễ, động viên mấy đứa trẻ rồi giải tán mọi người, riêng tên mập phải ở lại.

"Làm tốt lắm con trai, không uổng công ta đã tinh tưởng con."

Đến trước mặt Bạch Bàn, Bạch Thiên khuôn mặt tràng đầy vui vẻ nói. Thấy các trưởng lão tập hợp lại đây, Bạch Thiên vội đè nén cảm xúc thay đổi thành vẻ nghiêm túc nhưng dù như vậy cũng không che dấu được vẻ tự hòa hiện rõ trên mặt mình.

" Nghi lế đã thực hiện xong, con nghĩ chúng ta có thể phá vỡ cấm chế được không?"

Chờ các trưởng lão tập trung đầy đủ Bạch Thiên trịnh trọng hướng về Bạch Bàn hỏi, mấy trưởng lão nghe Bạch Thiên hỏi vậy cũng tràn đầy hi vọng nhìn về Bạch Bàn.

" Được, con có tám phần nắm chắc sẽ phá được cấm chế, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu."

Nghe Bạch Bàn nói vậy Bạch Thiên liền thở phào nhẹ nhõm sau đó liền chuyển qua mừng như điên. Sau bao nhiêu năm, bao nhiêu đời thì rốt cuộc Bạch gia cũng được đi ra cấm chế. Hắn nói:

"Hahaha, tốt quá cuối cùng ngày này cũng đến. Thôi con về nghĩ ngơi đi ta có việc muốn bàn bạc với các trưởng lão."

Thấy cha hắn đi cùng với các trưởng lão Bạch Bàn liền một mình chạy ù về nhà. Tới nhà thấy mẹ vẫn chưa về nên hắn vội vàng chạy vào phòng khóa chặc cửa, nằm lên giường hắn liền kêu gọi vũ hồn ra. Chiếc muỗng xinh đẹp kia liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, vì vừa rồi ở đó nên hắn không kịp tìm hiểu kĩ về vũ hồn của mình. Nắm chiếc muỗng trong tay dùng hồn lực kích hoạt vũ hồn, một chuỗi thông tin từ vũ hồn truyền vào đầu hắn, hắn vội vàng tập chung xem xét thông tin đó, vừa xem xong hắn liền kinh ngạc tới tột độ.

Cái muỗng trong tay hắn không phải là khí vũ hồn bình thường mà là một loại vũ hồn biến dị, nó có ba khả năng:

Một là phụ trợ, mỗi hấp thu một hồn hoàn có khả năng tăng phúc một loại thuộc tính cho người khác, tỉ lệ tăng phúc của vũ hồn là 30% và mỗi tăng thêm một hồn hoàn còn giúp tỉ lệ tăng phúc tăng lên 20%. Ví dụ: Hồn hoàn đầu tiên có khả năng tăng lực lượng có tỉ lệ tăng phúc là 50% (30% vũ hồn + 20% hồn hoàn) thì khi có hồn hoàn thứ hai thì tăng phúc của hồn hoàn thứ nhất là 70% (30% vũ hồn + 20% hồn hoàn thứ nhất + 20% hồn hoàn thứ hai), hồn hoàn thứ hai cũng tăng phúc 70%.(Tham khảo thêm Thất bảo lưu ly tháp nếu ko hiểu).

Hai là tăng cường, chín viên đá trên muỗng mỗi viên tượng trưng cho một nguyên tố gồm: Kim mộc thủy hỏa thổ lôi phong quang ám. Có thể tăng cường các nguyên tố trên cho người khác, mỗi tăng một hồn hoàn có thể làm tất cả các nguyên tố mạnh lên gấp đôi.

Ba là triệu hoán, bỏ ra một lượng hồn lực để triệu hoán một hồn thú, hổn lực nhiều ít ảnh hưởng trực tiếp đến thực lực và tiềm năng của hồn thú. Có thể truyền hồn lực vào hồn thú để tăng tiềm năng cho hồn thú (chỉ giới hạn ở hồn thú được triệu hoán). Mỗi tháng có thể triệu hoán một lần và hồn thú tồn tại vĩnh viễn.

Bạch Bàn không thể tin được vũ hồn của mình chỉ là một chiếc muỗng mà lại có khả năng kinh khủng đến vậy. Hắn bây giờ còn xung xướng hơn gấp mấy lần so với khi hắn biết mình là tiên thiên mãn hồn lực.

Bình ổn lại tâm tình, hắn quyết định ngủ một giấc để có sức ngày mai còn phải phá cái cấm chế kia nữa.

Sáng hôm sau tại quảng trường tập hợp tất cả mọi người của Bạch gia, ngày hôm nay là ngày quan trọng nhất của gia tộc trong vạn năm nay, ngày mà gia tộc có thoát khỏi cấm chế tiếp xúc với thế bên ngoài mà họ chỉ biết qua những cuốn sách.

Lúc này cao tầng của Bạch gia đang đứng kế bên một cây cột, cột có màu đỏ, trên thân nhẫn nhụi không có gì trang trí. Đây không phải là một cây cột thông thường mà là cột trụ của cấm chế đã nhốt cả Bạch gia suốt vạn năm qua. Cây cột làm bằng một vật liệu rất bền không thể nào phá vỡ, dù qua vạn năm bị đánh qua vô số lần cũng chẳng để lại vết tính trên thân nó.

Đứng trước cây cột bây giờ là Bạch Bàn, trong tay hắn nắm một chiếc muỗng với một viên đá, đó là vũ hồn và vật giúp hắn phá cấm chế. Viên đá đó chính là bảo vật của Bạch gia dùng để thu thập trí thức từ toàn đại lục.

Trong quá trình nghiên cứu Bạch Bàn phát hiện viên đá chính là chìa khóa mở ra cấm chế nhưng lại không biết cách dùng nó làm sao. Quá trình phá cấm chế này thật ra chỉ là một cuộc đánh bạc của Bạch Bàn mà thôi.

Đưa viên đá đến trước mặt nhìn kĩ rồi cắn răng, Bạch Bàn liền dùng sức đem viên đá đập mạnh vào vũ hồn của mình trước sự kinh ngạc của mọi người ở đây.

Dị biến xảy ra, viên đá tan rã ra rồi từ từ bao bộc lại chiếc muỗng. Chiếc muỗng bỗng phát ra một ánh sáng chối mắt, bao bộc cả Bạch Bàn vào đó. Bạch Bàn từ từ bay lên trời rồi vượt qua cấm chế một cách dễ dàng.

Tiếng hoang hô rung trời vang lên, mọi người biết, cấm chế đã được phá, sau vạn năm cấm chế đã được phá vỡ.

"Thành công rồi mọi người ra đi."

Bạch Bàn cười to hướng về mọi người vãy tay nói.

Bạch Thiên run run từng bước đi nhẹ đến bên cấm chế, đưa tay chạm vào màng sáng và......