Chương 1: Khởi đầu mới

Trọng Sinh Siêu Cấp YY

Chương 1: Khởi đầu mới

Đấu La Đại Lục, một đại lục có kích thước vô cùng rộng lớn và đã hình thành từ rất lâu. Chức nghiệp cao quý nhất ở đây được gọi là Hồn sư. Mỗi người sau sinh ra đều có một vũ hồn bẩm sinh, tùy vũ hồn có độ mạnh yếu khác nhau mà so sánh tiềm lực của từng người. Ngoài vũ hồn cường đại, hồn lực là một yếu tố không thể thiếu để tạo ra một cường giả. Vũ hồn càng lớn, hồn lực càng cao thể hiện thực lực càng mạnh.

Trên đại lục tồn tại hai đế quốc là Thiên Đấu đế quốc ở phương Bắc và Tinh La đế quốc ở phương Nam. Hai đế quốc luôn nằm ở thế gộng kiềm nhưng lại chưa từng có quy mô chiến tranh vì ở giữa họ luôn có một thế lực khác mạnh hơn nhìn chằm chằm, đó chính là Vũ Hồn Điện.

Tinh Đấu đại sâm lâm, một trong ba đại hồn thú sâm lâm, có diện tích cực lớn nằm giữa hai đại đế quốc Thiên Đấu-Tinh La, đây là một trong những nơi hung hiểm nhất của đại lục.

Tận sâu trong sâm lâm, có một nơi ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, một thôn làng với khoản trăm hộ gia đình đang sinh sống, đây là Bạch gia thôn. Bạch gia là một gia tộc cực kì lâu đời của Đấu La đại lục, xuất hiện từ hàng vạn năm trước. Không phải dựa vào vũ hồn truyền thừa hay thiên phú tu luyện xuất chúng mà Bạch gia có thể tồn tại đến tận bây giờ.

Bạch gia có một kho tàng vĩ đại, đó là thư viện của họ. Sau nhiều đời truyền thừa, thư viện của gia tộc đã đạt đến một tình trạng khủng bố, trong thư viện của họ chỉ có việc ngươi không nghĩ đến chứ không có việc họ không có. Từ môn học thông thường đến nghệ thuật cao siêu, từ kĩ năng đơn giản cho đến kĩ thuật tinh vi, từ võ thuật bá đạo đến mưu lược kinh thiên.v.v...Tại đây chỉ cần có tài năng bạn sẽ có tất cả.

Nhưng có được ắt có mất, dù có cả một kho tàng đồ sộ nhưng họ lại chẳng thể phơi bày trước trước mắt thế gian vì gia tộc họ đã bị cầm cố ở đây từ rất lâu bởi chính tộc trưởng đầu tiên của họ.

Ông ấy sợ người trong gia tộc sử dụng kho tàn của họ để quấy rối trật tự của đại lục nên đã phong ấn cả gia tộc trong một cấm chế. Các tộc trưởng đời sau có thể dựa vào một bảo bối để nhìn thấy tất cả tri thức ở bên ngoài và ghi chép chúng thành sách cất giữ ở thư viện gia tộc. Ngoài ra, các tri thức mới được tạo ra bởi các thiên tài trong gia tộc cũng được cất giữ ở trong thư viện này.

-Phân cách-------

Ở một nơi cách thôn không xa, một đứa trẻ đang ngồi xem...à không phải nói là ngồi lật một "núi" sách. Cậu bé nhìn qua khoản năm tuổi nhưng lại có một thân hình khá quy mô. Khuôn mặt dù không khó nhìn nhưng cũng chẳng dể xem, dù đôi mắt cho người ta một cảm giác thanh tịnh nhưng cũng chẳng bù đắp nổi vẻ ngoài khó coi của mình.

Khép lại trang sách cuối cùng, nó nằm ngửa ra đằng sau, tựa lưng lên thảm cỏ ngắm nhìn bầu trời trong xanh.

"Đã gần sáu năm từ lúc đến đây rồi nhỉ?"

Cậu bé thì thào, trong đầu cậu bổng nhiên nổi lên một đoạn kí ức về một nơi hoàn toàn khác so với đại lục.

Thì ra đây là tên mập xui xẻo ngày nào. Sau khi hắn bị hút ra khỏi không gian đó, hắn chợt phát hiện mình trở thành một đứa bé sơ sinh. Phải hơn một tháng chỉnh đốn lại tinh thần gần như tan vở của mình, hắn rót cuộc chấp nhận thân phận mới của mình là con trai tộc trưởng đời 499 của Bạch gia, Bạch Bàn.

Tưởng chừng như với thân phận khủng khiếp này, hắn có thể thực hiện ước mơ kiếp trước của hắn là thu hết mỹ nữ về làm vợ, nhưng rồi hắn chợt phát hiện mình đi tới một nơi đáng sợ hơn địa cầu gấp nhiều lần, nơi các hồn sư mạnh mẽ tần tần lớp lớp, hồn thú đáng sợ ở khắp mọi nơi và nhất là việc cả gia tộc đang bị nhốt trong cấm chú khiến tinh thần mỏng manh của hắn như bị tan vỡ. Nhưng như thế chưa phải là tất cả, điều làm hắn hận nhất là............Tại sao ta vẫn mập a!!!!!!!

Vì vậy, bất chấp tất cả hắn quyết định học hết cái thư viện bự tổ bố của gia tộc để gia tăng thực lực, tìm cách xóa bỏ cấm chú và đặt biệt là việc đặc nền tảng cho việc táng gái sau này. Trong quá trình đó, một phát hiện khiến hắn mừng như điên đó là hắn có một trí nhớ và sự suy luận đạt đến mức độ tối cao. Việc học hết thư viện đối với người khác là một chuyện cười thì đối với hắn đây chỉ là vấn đề thời gian vì thư viện quá bự rất khó để học hết trong một khoản thời gian ngắn.

Phát hiện trên không chỉ làm hắn vui vẻ mà cả cha hắn, tộc trưởng Bạch tộc củng phải vui vẻ không thôi. Vì hắn là người trong gia tộc trong hàng vạn năm qua có khả năng phá cấm chú nên cha và các trưởng lão của gia tộc luôn làm mọi cách giúp hắn phát triển.

Sau nhiều năm cố gắng, cả cái thư viện đã bị hắn đọc đến cuốn sách cuối cùng. Hắn tìm ra một cách có khả năng phá vở cấm chú, nhưng muốn làm việc đó hắn phải thực hiện xong nghi thức thức tĩnh vũ hồn và việc đó sẽ thực hiện vào ngày mai.

Đem đóng sách cuối cùng trả về thư viện, hắn đi về nhà. Nhà hắn là ngôi nhà sang trọng nhất thôn (cha là tộc trưởng mà), dù vậy nhưng nhìn qua nhà hắn chỉ được làm từ gổ mà thôi.

Nhắc đến đây mới nhớ, vì bị cầm cố hàng vạn năm nên tài nguyên trong cấm chế cũng chả còn (từ lúc cấm chế cũng có gì đâu), nên những điều trong thư viện chỉ là tri thức lý thuyết chứ chưa qua thực hành.

Mở cửa nhà, trong nhà ngồi một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài bình thường đang nhìn hắn với vẻ mặt hòa ái, nếu không phải trên người ông có một tia khí chất uy nghiêm thỉnh thoảng lộ ra chắc ai cũng nghĩ ông là một người bình thường. Đấy là cha hắn tộc trưởng Bạch gia, Bạch Thiên.

" Con về rồi à, rửa mặt đi rồi ăn cơm."

Trong phòng bếp đi ra một phụ nữ trung niên với nụ cười ấm áp, đấy là người mẹ kiếp này của hắn, Bạch Lan.

" Vâng."

Hắn trả lời một cách nhanh nhảu rồi chạy ùa đi rửa mặt. Chưa đầy năm giây sau hắn lại có mặt ở trên bàn cơm. Chỉ kịp mời cha mẹ ăn cơm rồi thì như thằng chết đói ăn tốc hành.

" Đứa nhỏ này, ăn từ từ thôi. Còn nói là ăn kiêng, nhìn ngươi ăn như thế sao kiêng cử gì được."

Mẹ hắn cười cười nhìn hắn, giộng trách cứ nhưng chứa đầy thương yêu. Nói cũng lạ, từng dùng nhiều biện pháp giảm cân, tu luyện cực kì chăm chỉ vậy mà hắn cũng chẳn giảm được kí lô nào, không còn cách nào hắn đành chấp nhận số phận.

" Ăn đi rồi nghỉ ngơi ngủ sớm, ngày mai con còn phải thực hiện nghi thức thức tỉnh đó."

Cha hắn hòa ái dặn dò, hắn gật đầu đồng ý rồi cấm cuối ăn tiếp. Cả nhà ba người ấm áp ăn xong bửa cơm. Phụ giúp mẹ dọn đẹp bát đủa rồi chạy về phòng ngủ, nằm trên giường hắn suy nghĩ lung tung cả lên. Hồi hộp, mong chờ cảm súc rối bời rồi ngủ từ lúc nào chả biết.

Sáng hôm sau, dạy thật sớm, ăn nhanh bửa sáng mẹ chuẩn bị cho hắn. Mang theo đủ loại cảm xúc hắn chạy đến quản trường của thôn.

Quản trường-công trình lớn nhất thôn, tương truyền nó được xây dựng từ thời tộc trưởng đời thứ nhất của Bạch tộc. Lúc này trong quản trường ngồi đầy người, già trẻ lớn bé tất cả đều tập trung ở đây. Giữa quản trường đứng một nhóm khoản mười đứa nhỏ đang đứng ở đó, trước mặt chúng là một ông lão râu tóc bạt phơ đang nói gì đó. Cha hắn cũng có mặt, ông đang ngồi ở trên đài cao cùng các vị trưởng lão đang bàn bạc gì đó, thấy con vào ông ấm áp nhìn rồi gật đầu như đang cố động viên.
+
Ông lão giữa quản trường sau khi giải thích về nghi lễ cho bọn nhóc thì cất giọng nói lớn:

" Nghi lễ thức tỉnh bắt đầu."

Tiếng ồn ào trong quản trường im bật, mọi người dỏi mắt về trung tâm quản trường nhìn mấy đứa nhỏ, ai cũng muốn biết năm nay ai là người có thiên phú nhất của gia tộc.

Một đứa con trai lên trước đứng vào cái vòng được đặt sẳn bằng sáu tảng đá đen. Ông lão nhìn nó tay đưa ra, hai vòng ánh sáng màu vàng từ chân ông bay lên di chuyển xung quanh hết sức kì lạ. Một cây kiếm từ sâu lưng ông suất hiện trôi nổi trước người.

Sáu tia sáng từ tay ông bắn vào sáu tảng đá, một màn ánh sáng từ sáu tảng đá đi ra bao bộc thằng nhỏ lại.Thân hình nó run rảy muốn keo nhưng không thành tiếng.

"Đưa tay phải ra"

Ông lão ra lệnh. Nó vô ý thức làm theo, tất cả điểm sáng từ tay nó ùa ra, một cái khăn bổng xuất hiện trong lòng bàn tay nó.

" Khăn tay, là khí vũ hồn. Dùng tâm thần thu vũ hồn vào khi sử dụng hãy thả ra. Đặt tay của ngươi vào đây."

Ông lão giải thích về vũ hồn của đứa nhỏ rồi đưa một quả cầu màu xanh cho nó.

Nó đưa tay cầm quả cầu, quả cầu phát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ.

" Có hồn lực, nổ lực tu luyện."

Ông lão khuyến khích rồi kêu nó xuống đài dể đứa khác lên. Một hồi sau trừ tên mập ai cũng đã được thức tỉnh.

"Người cuối cùng, Bạch Bàn."

Ông lão nói rồi đưa mắt nhìn hắn, trong mắt ông mang đầy sự hi vọng.

Bạch Bàn tiến lên từng bước, trong ánh mắt mong đợi của mọi người hắn bước vào vòng tròn. Những thao tác trước đây được ông lão làm một cách thật thận trọng.

Rồi đến lúc quan trọng nhất, Bạch Bàn đưa tay phải ra, điểm sáng tập trung vào tay hắn và.....

P/S: Tối qua cúp điện mất save hôm nay viết lại, tối nay bù 1c.