Chương 4 Ma đầu Yến Thập Tam 3

Trang Bức Cuồng Hệ Thống

Chương 4 Ma đầu Yến Thập Tam 3

Trần Cảnh tinh thần lực tam trọng thiên, Linh Thức bao phủ lấy toàn bộ Thực Vi Thiên, hắn làm sao không biết có người đang đánh lén cơ chứ.

Chân khí vận chuyển, kiếm trong tay vung lên nhẹ nhàng đem kiếm khí chém tan.

Thanh Bang Tô đường chủ nấp trong bóng tối kinh hãi, kiếm khí vô hình vô ảnh đánh lén lại bị đối phương phát hiện nhẹ nhàng đánh tan, phản ứng này không phải quá kinh khủng đi?

"Kẻ này quá nguy hiểm, có lẽ chỉ có bang chủ mới có thể đối phó!"

Tô đường chủ đấu với Vương thống lĩnh là ngang tay, Y tự biết mình không phải Trần Cảnh đối thủ, cho nên một kích đánh lén không thành, Y liền xoay người bỏ chạy.

Thế nhưng bất kể là Tô đường chủ, hay là đám binh lính xung quanh, không có một ai có thể chạy ra khỏi Thực Vi Thiên.

Bởi vì xung quanh Thực Vi Thiên đã bị bao phủ bởi một tấm chắn vô hình ngăn cản lấy bọn hắn.

Đây là Khốn Long Trận, Trần Cảnh đã vô thanh vô tức bố trí.

Khốn Long Trận là cực kỳ cao minh Trận pháp, Trần Cảnh là từ tân thủ gói quà mở ra được.

Mặc dù hắn bây giờ dùng thấp kém vật liệu bố trí, nhưng cũng đủ vây khốn Tông Sư cảnh rơi vào tuyệt vọng rồi.

Đám người trốn chạy hỗn loạn một đoàn, bọn hắn thần sắc cực kỳ kinh hoảng bởi vì tình huống thật sự là quá mức quỷ dị.

Nếu Hoàng thất, hay Tông môn đại lão ở đây hẳn là có thể nhận ra đây là trận pháp.

Nhưng bọn hắn bất quá là một đám ếch ngồi đáy giếng, làm sao nhận ra đây?

"Là hắn, nhất định là hắn giở trò, giết chết hắn chúng ta mới có thể rời khỏi đây!" Bổng nhiên có một người hô to, người này không ai khác chính là Tô đường chủ.

Đám binh lính nghe vậy nhìn qua, thế nhưng không có một ai tiến lên.

Tô đường chủ nói tiếp:"Ma đầu này dùng đê tiện thủ đoạn vây khốn chúng ta, hiển nhiên là muốn giết chết chúng ta!"

"Chúng ta bây giờ liều mạng còn có một đường sinh cơ, hơn nữa chúng ta nhiều người như vậy còn sợ ma đầu hắn một người hay sao?"

Thấy đám binh lính vẫn do dự không chịu lên, Tô đường chủ tung một kích cuối cùng:"Các ngươi chết rồi, thê tử sẽ bị nam nhân khác chơi, con cái các ngươi sẽ bị nam nhân khác đánh đập."

"Phụ mẫu già yếu của các ngươi sẽ bị đạp ra đường làm ăn xin, chẳng lẽ các ngươi muốn như vậy hay sao?"

"Giết, giết hắn, giết chết hắn, như vậy chúng ta thê tử mới không bị chơi, mẹ già mới không bị đuổi ra đường làm ăn xin!!!"


Lời nói của Tô đường chủ như ẩn chứa ma lực, đánh sâu vào trong lòng đám binh lính, bọn hắn trong tức khắc hai mắt đỏ ngầu, máu huyết sôi trào mà hô: "Giết...."

Tiếng hô giết ầm ầm vang vọng khắp Thực Vi Thiên từng cái ngóc ngách.

Trần Cảnh lắc lắc đầu, hắn cũng rất muốn cùng bọn hắn hảo hảo đánh một trận, nhưng là nhân số đông đảo, chân chính đánh nhau có chút lãng phí thời gian.

Cho nên.

Hắn móc ra Thiên Lôi Diệt Ma Phù, đến từ pháp sư thế giới phù lục, mặc dù không thể giết chết Tông Sư chi cảnh, nhưng Tiên Thiên chi cảnh là không chịu nổi được mấy đạo.

Chân khí truyền vào kích hoạt, đem phù lục vung lên.

Ngay lập tức.

Hư không một đạo Thiên Lôi ầm ầm đánh xuống.

Chớp mắt, mười mấy người chết đi, hơn nữa chết cực kỳ thê thảm, bốc ra mùi cháy khét nồng nặc.

Tô đường chủ thấy tình huống như vậy, y trong lòng chết lặng, y không biết Thanh Bang lúc nào gây đến cái ác ma này, nhưng Y biết Thanh Bang xong rồi.

Thủ đoạn như vậy ai có thể chống đỡ lấy đây?

Liên tục ba đạo Thiên Lôi đánh xuống, cướp đoạt đi hơn 50 sinh mệnh.

Phù lục cũng hóa thành tro tàn.

Người còn sống sót trong mắt loé lên hi vọng, thế nhưng khi thấy Trần Cảnh lại móc ra một tấm giấy vàng, bọn hắn tuyệt vọng rồi.

Trần Cảnh nhìn thấy trong mắt bọn hắn kinh hãi, hoảng sợ, tuyệt vọng, oán hận cùng không cam lòng.

Hắn trong lòng cười lạnh.

Ngày ấy cấu kết Thanh Bang mưu hại dân chúng, dân chúng cũng kinh hãi, hoảng sợ, tuyệt vọng, oán hận cùng không cam lòng, sao không thấy các ngươi bỏ qua cho bọn hắn?

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Trần Cảnh cảm thấy mình không có tư cách nói ra.

Lựa chọn giết người tăng lever, hắn tự nhận mình cũng đéo phải thứ tốt lành gì.

Hắn chỉ có thể cố gắng tìm kiếm làm xằng làm bậy gia hoả mà chặt, xem như là thay trời hành đạo, cho lương tâm một cái bàn giao.

Số phút sau.

Thực Vi Thiên bên trong tựa như chìm trong cảnh lôi trì địa ngục, cảnh tượng cực kỳ khủng bố.

Binh lính đều chết hết, bị Thiên lôi đánh chết hết, cháy đen mà chết, tu vi yếu người cơ hồ còn bị đánh nát.

Duy chỉ còn một mình Tô đường chủ đứng đó, cả người chật vật, quần áo cháy khét, thần sắc như tro tàn, y biết mình không còn sống được lâu nữa.

"Ta đối với ngươi tu luyện Hoành Kiếm Quyết rất hứng thú, chỉ cần ngươi giao ra, kiếm của ta sẽ bỏ qua ngươi!" Trần Cảnh cất tiếng lạnh nhạt nói.

Từ lúc hệ thống ghi chú, hắn đã muốn môn này Kiếm Quyết, bởi vì Hắn sắc cấp rút thưởng chỉ có thể rút ra kiếm kỹ, không có kiếm quyết.

Kiếm Quyết cao hơn Kiếm Kỹ một bậc, Kiếm Kỹ chỉ có thể cận chiến, nhưng kiếm quyết sẽ chém ra kiếm khí, rất là ngưu bức.

Tô đường chủ nghe vậy nhìn Trần Cảnh, có thể sống, ai lại muốn chết đâu, thế nhưng Y thật rất khó tin tưởng lời Trần Cảnh.

Một ma đầu có thể nói giữ lời sao?

Trần Cảnh làm sao không biết đối phương không tin tưởng mình, hắn tiếp tục nói:"Ta lấy Võ Đạo Chi Tâm thề, chỉ cần ngươi giao ra Hoành Kiếm Quyết, ta kiếm này sẽ bỏ qua cho ngươi!"

Tô đường chủ có chút do dự, trầm mặc một chút liền móc ra một cuốn màu vàng thư tịch đưa qua Trần Cảnh.

Trần Cảnh nhận lấy thư tịch mở ra nhìn nhìn, sau vài giây, hệ thống xác nhận đây thật là Hoành Kiếm Quyết.

Hắn bất ngờ đấm ra một chiêu Kim Cương Phục Ma Quyền.

Bành...

Tô đường chủ còn không kịp hỏi vì sao ngươi rõ ràng đã thề mà còn giết ta thì đã bị Trần Cảnh một quyền đánh nổ đầu chó.

"Ta nói kiếm trong tay sẽ bỏ qua cho ngươi, nhưng không nói ta quyền sẽ tha cho ngươi!"

Trần Cảnh lời này cũng không biết là nói cho chính hắn nghe hay là nói cho đã chết đi Tô đường chủ nghe.

Phi!

Rõ ràng giết người sờ thi liền thu được đồ vật, ta lại tốn như vậy công sức đi gạt người.

Moá...