Chương 4: Sơ Ngộ Địa Tinh Linh

Tối Cường NPC

Chương 4: Sơ Ngộ Địa Tinh Linh

Đêm đó Vô Danh đánh một giấc tới sáng, mãi tới lúc mặt trời lên cao hắn mới thức dậy, vùng mình vẫy những hạt sương dính trên người, hắn giương mắt nhìn xuống dưới.

Dưới đó một vài cái xác bị xé thành nhiều mảnh, nội tạng văng tứ tung, nhiều dấu chân lẫn vết tích chiến đấu chứng tỏ tối qua vừa xảy ra trận ác chiến, Vô Danh cũng không nghĩ nhiều, mạnh được yếu thua đạo lý đó hắn biết.

Đinh!!...đinh!! bạn nhận được tin nhắn từ Như Mộng

Đinh!!.. đinh!! Bạn nhận được tin nhắn từ Long Hói

Một loạt thông báo vang lên, Vô Danh nhắm mắt bỏ qua, lựa chọn không đọc, hắn cứ thế tiếp tục bay, thỉnh thoảng hạ cánh giết quái và kiếm thức ăn cứ như thế kéo dài cho đến một ngày.

Vô Danh cũng đạt được lv5, đàn Dã Trư cho tới bầy Hôi Lang, bây giờ chỉ một đòn là miểu sát, hắn cũng học được một kỹ năng mới là Long Trảo, dọc đường cũng thực hành được vài lần và đưa ra kết luận, ở thế giới này không hề có thời gian cooldown, kỹ năng tung ra liên quan trực tiếp tới thủ pháp người thực hiện.

Trước mắt hắn là một mảnh rừng rậm xanh um tươi tốt, nơi này gọi là Ám Dạ Sâm Lâm, lãnh địa của Địa Tinh Linh tộc, sở dĩ hắn biết tên nơi này vì khi đặt chân vào khu vực rừng rậm, hệ thống tự động thông báo đến, có tên tức là đã có chủ hơn nữa rất có thể là người chơi.

Lợi dụng màu sắc cơ thể, Vô Danh thu cánh lại len lỏi giữa mảnh rừng rậm rạp, thỉnh thoảng hắn mắc kẹt vào những sợi dây leo phân bổ khắp khu rừng, nhẹ nhàng dùng móng chặt đứt, hắn lặng lẽ di chuyển.

Brừm…hrừm!! một con Hổ Vằn lớn từ một bụi cây rậm rạp gần đó lén lút rút ngắn khoảng cách đôi bên lại, cái miệng to như chậu máu mở rộng hết cỡ táp tới.

Vô Danh bất ngờ không kịp phản ứng, đến khi hắn và con hổ cách nhau chục cm mới kịp đưa ra hành động, Long Trảo lập tức sử dụng, một vòng khí nhỏ quấn quanh móng vuốt tát mạnh vào mặt con hổ.

Cứ nghĩ một đòn không đủ giải quyết nó nhưng Vô Danh đã lầm, dính một tát từ hắn, con hổ chết không kịp ngáp, đầu nó dính năm vết xước sâu hoắm lộ ra tận xương.

Thở phào nhẹ nhõm, hắn không muốn kinh động người chơi rất có thể ở quanh đây, bỏ lại xác con hổ hắn tiếp tục di chuyển bởi theo tầm mắt của hắn ở rừng cây xa xa ngờ ngợ có một cái tháp cây cao to, rất có thể đó là Tân Thủ Thôn của tộc Địa Tinh.

Dọc đường đi, Vô Danh cũng phát hiện ra nhiều lối mòn khác nhau, có thể do những người chơi lẫn NPC tạo thành, game này được kế theo ý niệm là khởi đầu nhân vật càng mạnh liền thăng cấp càng chậm, những chủng tộc như Thần tộc, Ma tộc hay Long tộc thăng cấp liền một phen lao lực.

Trên cành cây cổ thụ gần đó, một đôi mắt đỏ lừ quan sát hắn từ trên cao, nó dần trườn xuống nuốt nguyên cái xác con hổ vào, đường kẻ sọc ngay mắt híp lại như đang hưởng thụ mùi vị con mồi.

Thân hình khổng lồ trườn theo hướng Vô Danh bỏ lại, những nơi nó đi qua cây cối bị đè bẹp, mặc dù cơ thể khổng lồ nhưng nó di chuyển rất chậm rãi, không hề gây ra tiếng động.

Xoạt!!

Vô Danh giật mình quay người lại, trên tán lá xanh mượt rũ dài kéo xuống, một con Thập Túc Ngô Công giương hai sợ râu dài ngoằng đánh giá hắn.

Thập Túc Ngô Công biết không phải đối thủ, nó nhanh chóng quay người bỏ đi, Vô Danh thở phào nhẹ nhõm, hắn không muốn phát sinh chiến đấu tại đây, chiến đấu trong rừng rậm chưa bao giờ là thế mạnh Thiết Giáp Long cả.

Vô Danh đi đến một dòng suối nhỏ, dòng suối này bắt nguồn từ mạch nước ngầm tạo thành, Vô Danh theo dòng suối không đến nỗi bị lạc phương hướng, trong rừng cây cối rậm rạp không thích hợp để quan sát.

" Mạn Địch Quái? ", Vô Danh bỗng nhiên di chuyển chậm lại, ánh mắt chăm chú nhìn con quái đang uống nước ngoài trăm thướt.

Mạn Địch Quái thân thể tựa như tắc kè, cả người màu hồng phấn, lỗ tai nhọn hoắc, đuôi tựa như cá, xét về tổng thể lực lượng và phòng ngự tương đối mạnh, cận chiến hơi kém.

" Mạn Địch Quái hẳn ở Phổ Thông cấp quái vật. "

Mạn Địch Quái đã phát hiện ra Vô Danh, nó gồng cơ thể lên, cái miệng há lớn uy hiếp, một chân nó đã đặt xuống tùy thời chạy trốn.

Vô Danh giả vờ không quan tâm, hắn đi qua bên cạnh Mạn Địch Quái, khi xác định đối phương không có địch ý, nó lại chui đầu xuống nước, Mạn Địch Quái thuộc tính ôn hòa, nếu không bị quấy rầy nó sẽ không chủ động công kích.

Vô Danh ngoe nguẩy cái đuôi của mình, điệu bộ thản nhiên một vẻ người qua đường bộ dáng, ngay lúc Mạn Đích Quái đưa đầu xuống nước, hắn bất chợt quay người lại, hai chi sau bật mạnh vọt về trước, chi trước vỗ mạnh xuống.

Mạn Địch Quái như có chuẩn bị, ngay khi Vô Danh tấn công, nó thuận thế thả người vào dòng nước, lực va chạm mạnh bắn nước tung tóe, dù chạy thoát nhưng trên lưng nó bầm một mảng lớn, máu tươi từ đó rỉ ra.

Vô Danh sao có thể bỏ qua, hắn đập cánh đuổi theo, Mạn Địch Quái thuộc hệ lưỡng cư, nhanh chóng lẫn vào dòng nước, Vô Danh chỉ có thể lần theo vết máu tìm đến, từ trên cao hắn phát hiện bóng dáng Mạn Địch Quái ẩn trong cái đập nước hình thành bởi những mành gỗ mục trộn lẫn đất đá và rễ cây.

" Chạy đi đâu ", không gian một mảnh rộng rãi, làm sao có thể bỏ qua con mồi ngon ăn thế này, liếm láp khóe môi, Vô Danh tư thế chim săn mồi chụp xuống.

Chíu!!...chíu!!...

Hàng chục mũi tên từ dưới góc rừng bắn lên, Vô Danh mất đà lảo đảo giữa không trung, một lát sau hắn mới ổn định thân hình, mắt trừng lớn quan sát những kẻ bên dưới.

Ngoài rìa suối, một nhóm tám sinh vật thấp lè tè, cao không đến một mét, làn da màu xanh lục, phần mặt hơi dẹt ra đang đặt bó tên vào thanh cung gỗ tự chế, một tên trong số đó giương cung lên cao ngắm hắn bắn tới.

Grào!! Vô Danh gầm lớn, cặp mắt tức giận nhìn những kẻ bên dưới, điều hắn lo lắng nhất cũng xảy ra, có thể những sinh vật phía dưới là người chơi như thế sẽ rắc rối, tự ý đi vào lãnh địa người khác là không hay, họ sẽ dùng cách đối xử giống quái vật với hắn.

" Người anh em, tất cả là hiểu lầm ", Vô Danh từ cao nói, đáp lại hắn là những mũi tên vô tình.

" Chết tiệt, ta không tin rồng lại thua lũ địa tinh linh các ngươi ", Vô Danh gầm gừ, những mũi tên kia dù có tẩm độc cũng không thể xuyên thủng hàng phòng ngự của hắn.

Hắn duỗi thẳng cánh, tứ chi duỗi ra sau giảm lực cản không khí, hai mắt khóa chặt mục tiêu lao đến.

" Chạy ", tên địa tinh linh có vẻ là thủ lĩnh lên tiếng, đến khi Vô Danh tới nơi thì bọn chúng đã lẫn vào rừng, Vô Danh phân vân một lát rổi quyết định, hắn quay ngược về gần đập nước.

" Diệp Trần trưởng lão, nó bỏ đi rồi ", một tên địa tinh linh xõa đầu cung kính nói.
Hừ hừ!! trước mặt cầm trên tay cốt cung trưởng lão Diệp Trần nhíu nhíu mày: "

Thiết Giáp Long tộc chắc hẳn gần đây, dù sớm hay muộn cũng sẽ xung đột với chúng, lát nữa ta phải đưa việc này lên các bô lão bộ lạc, hừ...chúng muốn chiếm nơi này cũng không dễ... "

...

Lúc Vô Danh quay lại đập nước Mạn Địch Quái đã biến mất tự khi nào, hắn hạ mình sát mặt nước quan sát, bên trong cái đập bị phá một lỗ lớn ngoài nó ra thì không hề thấy vết máu.

Vô Danh trầm ngâm, đại não cấp tốc chuyển động suy diễn nhiều khả năng xảy ra, bất chợt biến sắc.

Từ dưới mặt nước một bóng đen trồi lên, hàm răng nhọn lỡm chỡm cắn tới, toàn thân nó một màu đen bóng, cặp mắt đỏ lừ với lớp màng sừng phủ quanh đầu kéo dài hết sóng đuôi cắn tới.

Thiết Giáp Long da dày thịt báo không ngán nhất là cận chiến, ngặt nỗi chủng tộc này chiến đấu trong nước rất kém, bị kéo xuống sẽ rất phiền phức.

Vô Danh lâm nguy không loạn, Long Trảo đánh mạnh vỡ hàm răng con quái vật, đòn đánh làm nó gãy một mảng răng lớn, con quái vật nhịn đau ngậm chặt không buông lôi xuống, phần đuôi của nó vùng lên cuộn tròn bao vây Vô Danh lại.

Đến lúc này kẻ ngu cũng biết nó định làm gì, chỉ cần bị nó quấn chặt hắn chắc chắn sẽ chết, mắt thấy đuôi nó sắp đến gần, Vô Danh dùng miệng cắn lại, tứ chi bấu mạnh vào đầu con quái khiến nó rít lên thảm thiết.

Rốt cuộc thì hắn cũng bị kéo xuống nước, Vô Danh điên cuồng cắn vào đầu con quái, hai chi bấu mạnh vào mắt nó xé ra, phần thân con quái thì ngày càng siết chặt ý đồ liều chết.

Nhìn từ cao xuống dòng suối xác thực khá nhỏ, bề rộng chừng 3 đến 4m nhưng bên dưới thì lại khác, Vô Danh bị con quái kéo sâu xuống phía dưới, hắn lặng yên cố gắng nín thở theo dõi kỳ biến.

Càng xuống sâu lực ép càng mạnh, con quái kéo Vô Danh vào một thạch động sâu dưới lòng nước, thỉnh thoảng đầu hắn va chạm vào những mỏm đá ven đường khiến hắn đau điếng.

Suốt quãng đường không thấy Vô Danh cử động, con quái nghĩ rằng hắn đã chết, yên tâm quắp hắn đi vào, dọc đường đi một vài con cá nhỏ với hàm răng lởm chởm, lâu lâu lại bu vào rỉa những khối thịt tóe máu của nó, con quái dường như lo sợ về một thứ gì đó, tốc độ di chuyển nhanh hơn chẳng chốc đã đến được thạch động.

Dưới dòng suối nhỏ này không ngờ là một động thạch nhủ khổng lồ, những cột nhũ thạch cao chót vót do hàng triệu năm tích tụ, mặt đất loang lỗ những vũng nước từ trần đọng xuống.

Thạch động không hề tối tăm như Vô Danh vẫn nghĩ, nó được chiếu sáng bởi những đá tảng tựa pha lê phát màu lục bảo, nhìn lên trần động là những con Quang Trùng bé li ti, vô hại, chúng cũng góp một phần thắp sáng nơi này.

Bây giờ Vô Song mới có dịp quan sát kỹ con quái vật, trong mắt hắn nó chỉ là một con trăn chẳng qua khác ở chỗ kích cỡ mà thôi, con trăn đặt hắn nằm trên một phiến thạch nhũ lớn, nó trườn người đi vào một lối sâu trong hang.

Vô Danh chỉ chờ có thế, hắn nhẹ nhàng đứng dậy đi theo con trăn, đường đi cũng không tính là xa, chỉ một lúc sau hắn thấy con trăn thả mỉnh vào một hồ nước đỏ thẫm, quanh đó mọc đầy những cánh hoa huyết sắc.