Chương 4: Tuyết Băng. (1)

Tinh Long Ma Thần

Chương 4: Tuyết Băng. (1)

Trong lúc Nguyễn Bằng đang chuẩn bị khăn gói lên đường tìm kiếm ba đứa bạn thân của mình. Thì ở một khu rừng tại Trái Đất.


Gió đêm gào thét, nàng đã bị trúng đạn ở vai, chân và ngực, cố gắng cắn chặt răng nhịn đau chạy trốn, trên bầu trời của khu rừng, tiếng trực thăng đang tới gần, những chùm sáng quét ngang quét dọc ở trên không, trong tiếng rít gào của gió dường như còn có thêm những tiếng chó sủa.


Máu không ngừng từ vết thương đó tuôn ra, thân hình của nàng đã ngày càng lạnh dần, những bước chân càng lúc càng nặng. Nàng không biết là đã xảy ra chuyện gì, mấy năm qua nàng đã cẩn thận lựa chọn thời điểm để rời khỏi tổ chức, đem tính mạng của mình ra đánh cuộc, nhưng không ngờ, mọi chuyện lại có thể kết thúc ngoài dự đoán như thế này, đúng là ở đời không ai nói trước được chữ ngờ mà.


Lúc này, nàng đã không thể bước tiếp, cơ thể nàng đã không còn nghe theo lệnh của nàng nữa, lúc này, một ngọn lửa bốc lên cuồn cuộn, đất đá bay tung lên, bọn chúng vì muốn giết nàng đã bất chấp tất cả sử dụng bom hủy diệt.
Nàng nở một nụ cười thê lương, ánh mắt tràn ngập sự không cam tâm.

-"Băng Hồn ta lại phải chết như thế này sao!?"

-"Ầm….xoẹt…"

Ngọn lửa vẫn tiếp tục lan tới!

Không cảm giác, không có đau đớn, trong không gian yên tĩnh, linh hồn nàng đã bay ra khỏi thân xác đã bị hủy diệt trong biển lửa, cùng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng nhưng rất thân thiết vang lên:

-"Ngươi muốn điều gì!?"

Nàng mở to hai mắt, không hề nghĩ ngợi:

-"... Tôi muốn một cuộc sống mới."
……………………………………………………..

-"Nữ Vương sắp sinh rồi, mau mau tới đây…"

-"Vương! Người mau ra ngoài để chúng ta còn đỡ đẻ!"

-"Ơ…vợ ta...nàng ấy…" Một người đàn ông vô cùng đẹp trai đang khẩn trương như con kiến bò trên lò lửa, chạy qua chạy lại không ngừng nghỉ, lúc bình thường khuôn mặt đẹp trai kia vốn vô cùng nghiêm túc, núi có đổ cũng kệ, không quan tâm, nhưng hôm nay lại trở nên khác thường hiếm thấy, lúc này lòng dạ hắn đang vô cùng lo lắng.

-"Rầm!" Một tiếng cửa đóng sập vang lên.

-"Ối trời ơi….vợ của ta.." Người đàn ông đẹp trai này nhảy dựng lên, vợ hắn vốn là bảo bối trong tay, nâng niu như ngọc quý, bây giờ lại phải chịu đau đớn như thế này, khiến cho hắn không thể nào chịu được.

-"Khỉ gió, hôm nay vợ lão tử sinh con, đứa nào cản thì đừng trách lão tử không khách khí!" Người đan ông đẹp trai ngay cả tâm giết người cũng đã có, cả giận nói.

-"Á…" Ngay lúc này thì một tiếng kêu rên thảm thiết, người phụ nữ xinh đẹp sau nhiều lần khổ cực cố gắng, cuối cùng cũng đã sinh thành công.

-"Sinh rồi, sinh rồi! Là công chúa!" Giọng nói vui mừng cùng hạnh phúc vang lên.

-"Hây a!" Người đàn ông đẹp trai trực tiếp phá cửa phòng giết vào thì thấy một bé gái vô cùng xinh xắn đang nằm trong tay vợ mình.

-"Oa…oa…oa." Bé gái vừa sinh ra thì đã mở đôi mắt linh động, hiếu kỳ nhìn khắp nơi xung quanh, nhìn gương mặt ngơ ngác của người đàn ông, liền bật khóc lớn, khóc vô cùng to, to đến điếc tai.

-"Công chúa khóc to, tương lai nhất định bất phàm." Bà đỡ vui mừng nói.
Người phụ nữ xinh đẹp lúc này đang nằm trên giường, dung nhan đã xấu đi rất nhiều, sắc mặt thì trắng bệch, bờ môi hồng nhuận phơn phớt không còn chút máu nào, đầu tóc đã rối bời, trên đầu đổ mồ hôi, đủ thấy nàng sinh nở khó khăn thế nào.

-"Như Yên, khổ cho nàng rồi…" Người đàn ông đẹp trai nhìn vợ mình khổ sở mà lòng vô cùng đau xót, ông ngồi xuống giường, đưa tay khẽ vuốt sợi tóc, ôn nhu nói.

Người phụ nữ xinh đẹp vốn cơ thể rất yếu, lần đầu tiên sinh con, cho nên vô cùng mệt mỏi, trong lúc nửa tỉnh nửa mê lại nghe được giọng nói của người đàn ông đẹp trai thì trên mặt hiện ra nét hạnh phúc, tươi cười, mệt mỏi thiếp đi.

Sau khi người đàn ông điển trai bước ra khỏi phòng, một luồng ánh sáng màu đen kèm theo đó là khí tức tử vong xuất hiện, một thân ảnh ẩn trong lớp áo choàng màu đen xuất hiện, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

-"Ta đợi nàng đã mười vạn năm rồi…tiểu thư! Hẹn gặp lại người mười lăm năm sau…"

………………………………………………….

16 năm sau.

Trong một khu rừng nhỏ, tại khu vực trung tâm đang diễn ra một trận đánh khốc liệt, khiến cho cây cối xung quanh đều bị hủy diệt, đám ma thú cấp thấp đều đã chạy trốn, bởi vì nơi đây đang diễn ra trận chiến của một ma thú cấp 6 với một Đấu Tướng ba sao.

Hiện tại thì cả hai đã tạm thời lui ra, chuẩn bị dồn sức cho đòn đánh kế tiếp.
-"Con gấu đen chết tiệt này, da của nó dày thật!" Người Đấu Tướng đó nói, do hiện tại y đang mặc trên người một chiếc áo choàng đen, cho nên rất khó nhìn ra được là ai, nhưng thông qua giọng nói trong trẻo như tiếng chuông gió, thì có thể chắc chắn rằng đây là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Lúc này, đôi bàn tay xinh đẹp xiết chặt cán kiếm, đấu khí vận lên cực đỉnh, lúc này trong lòng Tuyết Băng đang suy nghĩ cách nhanh nhất để giết con Thạch Giáp Hùng trước mặt.

Và chỉ sau một tích tắc, thân ảnh nàng liền biến mất, bản thân ngay lập tức xuất hiện phía sau lưng con gấu đồng thời dùng tay phải vung kiếm chém nó một nhát, cùng lúc tay phải sử dụng tuyệt chiêu:

-"Frost Bite!" Chiêu này vừa ra thì ngay lập tức đã đóng hộp con gấu đen thui lại trong khối băng vô cùng dày, đồng thời ngay sau đó nàng còn bồi thêm một đòn nữa, khiến cho Thạch Giáp Hùng xém chút nữa là đã lên bàn thờ ăn nhang.

-"Crystal Nova!"

-"Grào!" Thạch Giáp Hùng gầm lên, vung cự chưởng tang một phát vô cùng nhanh khiến nàng phải ngay lập tức lui lại, sau khi dính vài đòn nặng lên người, lúc này Thạch Giáp Hùng đã sử dụng tuyệt kĩ của nó: Thạch Vũ, chiêu này có thể khiến cho toàn bộ đất đá bay lên không rồi rơi xuống người đối thủ như mưa.
Ngay lúc này nàng nhanh chóng sử dụng một chiêu khác để vệ bản thân:

-Kính Diện Chi Thuẫn!"

Kính Diện Chi Thuẫn là một chiêu phòng thủ khá tốt, trong vòng một phút có thể phản lại 80% mọi đòn đánh của đối phương với gấp đôi lực sát thương, là một đấu kỹ phòng thủ Địa Cấp, chỉ có ở Tinh Linh tộc.

Lúc này, Thạch Vũ đã rơi xuống phía nàng, nhưng ngay khi còn cách nàng một khoảng nhỏ, toàn bộ đều tự động bay ngược lại và đập vào con gấu kia, khiến cho nó trực tiếp thương tích đầy mình.

Chớp cơ hội ngàn năm có một, nàng liền thuấn di ra sau lưng nó:

-"Mana Void!"

Một đòn Mana Void trực tiếp lên cơ thể con gấu, Thạch Giáp Hùng đã lên đường đi gặp ông sơ nhà nó ngay và luôn. Sau khi cảm nhận được nó đã không thể nào chết hơn được nữa, nàng liền cởi cái áo choàng đã rách tả tơi ra:

- Đúng là máu trâu da dày mà. Khi nàng cởi áo choàng ra, vẻ đẹp vốn bị che khuất lập tức xuất hiện. Nàng có một mái tóc trắng dài, giống như là một dòng suối vậy. Đôi mắt nàng có màu mắt xanh lá cây tuyệt đẹp, rất dịu dàng và ấm áp.
Khuôn mặt có một chút ngây thơ, pha lẫn nét tinh nghịch, hai nét này pha lẩn với nhau khiến cho nàng càng thêm xinh đẹp, thánh khiết như tiên nữ giáng trần. Vóc người thì không phải nói gì hơn, cơ thể nàng có thể khiến cho tất cả đàn ông trong thiên hạ điên đảo, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, tuyệt đối là gương măt thiên sứ vóc dáng ma quỷ.

Một vòng sáng hiện lên, nàng đã mặc lên người một bộ quần áo võ sĩ màu trắng, bộ quần áo võ sĩ này được thiết kế riêng cho nàng, bó sát lấy cơ thể nhưng lại vô cùng co dãn và thoải mái.

Lúc này, nàng rảo bước đi đến xác Thạch Giáp Hùng, bửa đôi đầu nó ra rồi thu tinh hạch của nó vào không gian giới chỉ, sau đó thì nói:

-"Lần này thu hoạch cũng khá, lại khiến cho bộ kỹ năng của Magina lên cấp 3."

-"Tiểu thư, cô đang ở đâu?" Một tiếng kêu nhẹ nhàng vang lên, nhưng cũng đủ khiến cho nàng ngay lập tức quay lại:

-"Phương, ta ở đây." Lời vừa dứt, một thanh niên liền xuất hiện ở bên cạnh nàng, và nếu mà những kẻ khác nhìn thấy, sẽ rất ghen tị với hắn. Với mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt màu xám kim vô cùng sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng nhưng điển trai, tướng tá cao ráo đúng chuẩn người mẫu, hắn chính là đối tượng thù hận của đàn ông, cũng như là người tình trong mộng của vô số phụ nữ.

Lúc này, nàng nói với hắn:

-"Phương, cứ gọi tên ta là được rồi."

-"Nhưng..."

-"Cứ gọi đi." Nhìn thấy nàng kiên quyết như vậy, Trần Phương - Tử Thần kiêm quản gia của nàng, mới bất đắc dĩ nói:

-"Tuyết Băng."

-"Tốt. Bây giờ thì chúng ta về thôi." Tuyết Băng híp mắt cười nói, lúc này Trần Phương liền thực hiện phép dịch chuyển không gian, đưa hai người ra khỏi khu rừng, sau đó thì đi tiếp cho đến khi bắt gặp một thị trấn thì họ liền dừng lại ở đó và nghỉ ngơi.