Chương 1:

Tìm

Chương 1:

Từ trong không khí tràn ra một mùi tanh nồng. Trên bình nguyên hoang vắng là thây chất thành đống.

Súng ở trong tay, Trần Gia Khiêm giương mắt lạnh nhìn hết thảy những gì đang xảy ra trước mắt.

Nói thật, cõi lòng hắn đang bị chấn động mạnh mẽ. Cơn chấn động giống như con men, lên men trong tâm trí hắn.

Kinh khủng không đáng sợ. Đáng sợ là không biết.

Cô bé trước mặt hắn có dáng người nhỏ nhắn, gương mặt lại đáng yêu, thuần khiết. Cô bé trước mặt hắn trông như vô hại, không mang theo chút uy hiếp nào. Nhưng hắn biết, cô bé trước mặt hắn thậm chí còn đáng sợ hơn cả thiên tai.

Nàng chuyên chú nhìn hắn, trong mắt có nghi hoặc, có bất ngờ, nhưng càng nhiều là ngây thơ.

Nàng nâng chân bước tới. Hắn giật mình lùi về sau.

Nàng dừng lại. Hắn còn chưa ngừng nghỉ.

Bàn tay nhỏ của nàng nâng lên. Không khí xung quanh hắn giống như bị đông cứng.

Lần này nàng bước tới, mà hắn chỉ đứng yên.

Sau đó,...

Nàng nhón chân, vươn tay ôm lấy hắn. Nàng dùng hai tay vòng quanh cổ hắn. Nép cả người nàng vào lòng hắn.

"Đưa ta trở về." Nàng nói. Không, đúng ra, hẳn là ra lệnh. Chỉ là câu ra lệnh này tự nhiên đến mức không đi kèm với câu chữ hay ngữ khí ra lệnh nào.

Trong khoảnh khắc, không gian quanh hắn lưu động trở lại.

Theo quán tính, hai tay hắn nâng lên, ôm lấy nàng, tránh cho nàng bị té xuống.

Sau đó, thân thể hắn cứng đờ, hơi thở cũng rơi chậm lại. Hắn cẩn thận từng li từng tí nhìn nàng.

Sau đó, hắn kinh ngạc.

Nàng an ổn tựa đầu lên vai hắn, hai mắt nhắm nghiền, không chút phòng bị, ngủ say.

Nói thật, hắn đương nhiên muốn đưa nàng trở về nơi ở của nàng, nhưng vấn đề lại nằm ở việc hắn không biết nàng ở nơi nào cả, chỉ đành bất đắc dĩ ôm nàng đem về nhà của mình.

Nhìn cô bé ngủ ngon giấc trên giường mình, hắn bỗng chốc mê mang. Mọi chuyện xảy ra có chút không theo lệ thường, khiến hắn chẳng rõ đầu đuôi, không biết phải làm sao.

Nàng đáng lẽ nên giết hắn, lại đối hắn không chút phòng bị. Hắn đáng lẽ phải diệt trừ phiền phức có thể xảy ra trong tương lai, lại để nàng an ổn nằm trên giường mình. Quỹ đạo của câu chuyện có vẻ đã không chịu khống chế mà rẽ sang một phương hướng có điều vi diệu từ lúc nào không hay.

o0o

Thế giới này vốn không phải là thế giới của Trần Gia Khiêm. Ở thế giới kia, hắn đã chết từ sớm nhờ người mẹ thân yêu quý giá của hắn rồi.

Kể từ khi tiến vào thế giới này, hắn cũng tồn tại được mười sáu năm rồi. Không giống với lúc ở thế giới kia, ở thế giới này hắn có một gia đình toàn vẹn. Cha hắn là một cảnh sát nổi danh, tính tình nghiêm nghị, có trách nhiệm. Mẹ hắn là một người nội trợ dịu dàng, mẫu mực. Sinh sống trong gia đình này, dù rằng mỗi ngày đều phải đối mặt với đủ loại huấn luyện tàn khốc nhưng mỗi ngày cũng đều thật sự trôi qua trong hạnh phúc.

Hắn bình tĩnh trải qua cuộc sống bình đạm, vô hạn tuần hoàn, lại chưa phút nào thôi thầm thì rằng bản thân thật may mắn, vậy mà lại có thể đầu thai đến một gia đình tốt đẹp như vậy. Cho đến khi, cha hắn vì hoàn thành nhiệm vụ mà không tiếc hi sinh tính mạng của người phụ nữ đã cùng ông đầu gối tay ấp trong suốt bao nhiêu năm qua.

Bà ngã quỵ xuống ngay trước mặt hắn. Đôi mắt trong veo giấu dưới tấm da xinh đẹp bị năm tháng vô tình hủy hoại kia vào giờ phút ấy lấp lánh ánh nước. Từ góc độ của hắn, thậm chí còn có thể nhìn thấy ảnh ngược của họng súng đen ngòm, và... kẻ kia.

Khoảnh khắc khi ánh nhìn của mẹ hắn và hắn giao nhau, có một suy nghĩ chợt trào ra trong khối óc hắn: "Mẹ thua rồi. Thua rất thảm hại."

Trong mười sáu năm sinh sống trong thế giới này, không, trong ba mươi sáu năm cuộc đời hắn, người mẹ này là người mộng mơ nhất mà hắn từng gặp. Bà đặt tình yêu cao hơn tất thảy mọi thứ, tâm tâm niệm niệm một mối tình kinh thiên động địa, khắc cốt ghi tâm mà người ta vẫn gọi là "Một đời, một kiếp, một đôi người." Nhưng thật ra mà nói, cái câu chữ từ miệng bà nói ra mà khiến hắn thấy tán đồng thật sự thì cũng chỉ có một câu là "Trong tình yêu, người yêu nhiều hơn là người thua cuộc."

Bà thật sự yêu người đàn ông kia rất nhiều, nhiều đến mức có thể bao dung tất cả mọi thói hư, tật xấu của ông ta. Bao gồm cả việc bị ông ta giết chết. Bởi hắn nhìn thấy rất rõ ràng cái nhìn mềm mại và nụ cười rất đỗi an nhiên của bà vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh dịu dàng ấy.

Không có gì lạ khi nói bà là kẻ thua cuộc cả. Bởi lẽ, vào khoảnh khắc bà ngã xuống nền đất lạnh căm, kẻ đó không lùi mà tiến, trực tiếp bước qua thân thể bà, đuổi theo tội phạm của ông.

Cũng là vào khoảnh khắc đó, hắn mê mang. Tôn chỉ của hắn như con đê đang phải đối chọi mưa rền sấm dữ cùng sóng biển hung hăng, ầm ầm nứt vỡ, sụp đổ, nát vụn.

Hắn muốn đuổi theo ông, muốn hỏi cho ra lẽ, muốn vì bà mà lên tiếng bất bình.

Nhưng hắn lại chẳng thể làm gì cả.

Hắn chỉ có thể ôm lấy thi thể của mẹ hắn, đưa nàng trở về nhà của họ, vì nàng mà chuẩn bị hậu sự.

Ngày đó, kẻ đó không trở về.

Kẻ đó vẫn là vị cảnh sát uy danh hiển hách sau khi sự vụ truy bắt tội phạm lần đó kết thúc thành công tốt đẹp.

Nhưng kẻ đó không trở về. Ông không vì bà mà thắp lên dù chỉ một nén nhang.

Kẻ đó bị cuốn vào một vụ án mới, bận rộn không dứt được thân, người ta nói vậy.

Hắn lúc đó chỉ muốn cười ra hai tiếng ha ha. Chỉ là không ngờ lại chảy ra hai hàng nước mắt.

Dịu dàng của bà, quan tâm của bà, yêu thương của bà, gia đình mà hắn luôn cho là rất hạnh phúc ấy, hóa ra chẳng là nghĩa lí gì cả. Cũng chỉ là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao thôi.

Vuốt ve bài vị của bà, hắn dịu dàng thì thầm vài câu đứt quãng.

Láng giềng xung quanh thấy mà không thể trách, càng không thể khuyên ngăn.

Về hắn,

Lý trí mà nói, hắn biết đó chẳng phải là lỗi của cha.

Lý trí mà nói, hắn biết nếu hắn ở trong trường hợp của ông khi đó, hắn cũng cần phải không chút do dự mà hành động y như vậy.

Lý trí mà nói, hắn biết mình đang làm những điều không nên làm.

Lý trí mà nói, hắn tham lam, hơn thế, quá tham lam.

Lý trí mà nói, hắn biết và hiểu rất nhiều điều.

Chỉ là...

Có một vài thứ...

Dù rằng biết rõ lại chỉ mong mình như kẻ ngu si, ngây thơ không hiểu chuyện.

Cũng có một vài khi...

Dù biết sẽ hối hận cả đời cũng chỉ có thể thân bất do kỉ, chú tâm đại cục.

Năm đó, thân thể ở thế giới này của hắn chỉ mới chưa đến mười tuổi.

Năm đó, hắn để lửa nuốt lấy thân thể người mẹ hắn yêu thương, sau đó lẳng lặng thu tro cốt của bà vào trong bình sứ, bỏ vào giới chỉ, mang theo bên người, không rời không xa.

Năm đó, hắn ôm lấy tất cả yêu thương của hắn, vượt trùng đại dương.

Chương mới hơn