chương 1: mới ra trường

Tìm Đường Sống

chương 1: mới ra trường

-dạ mẹ ơi, con đang tìm việc mới. tìm được con sẽ báo cho mẹ biết mà.
-...
-con còn tiền xài mà, mẹ đừng gửi thêm nữa. để mua cái gì ngon ngon
mà ăn đi mẹ.
-...
-dạ con biết rồi.
...
thành phố gs, một thành phố trẻ và phát triển bậc nhất của đất nước này. đây cũng là trung tâm kinh tế, văn hoá của của nước. người của cả miền nam đổ xô về đây, mong kiếm đường sinh nhai. nhiều người thành công, có lắm kẻ thất bại. nhưng càng nhiều người cố gắng chen chân vào thành phố này.
Quý cũng vậy.
cầm bằng tốt nghiệp loại khá ra, nó đầy hào hứng đi xin việc, ước mơ sẽ có công việc ngon lành, lương cao. nhưng mấy tháng ở đây, nó bị dội vài gáo nước cho tỉnh lại. đời không như là mơ. sau vài lần bị đuổi, nó đã bắt đầu thấy chán thành phố này rồi.
- coi nào, còn 1tr, 258k.
công việc gần đây nhất của nó là nhập dữ liệu cho một siêu thị mới mở, cái này là nhờ một đứa bạn cùng phòng ký túc xá giới thiệu cho. nhưng cũng chỉ là làm thời vụ. hết 2 tuần, hết việc nó lại xách hồ sơ đi tìm việc mới. số tiền làm được trừ tiền phòng ra cũng đủ cho nó chi tiêu dè dặt trong 1 tháng.

lúc đầu nó gửi hồ sơ xin việc cho mấy công ty, đến phỏng vấn tùm lum tùm la. nhưng khi người ta nhìn vào phần kinh nghiệm thấy trống trơn, nó nhận được một dấu "fail". nghe bảo sau này công ty đó nhận một người họ hàng của ông giám đốc đối tác với họ. mấy công ty đều bị gạch, nó tìm bừa công ty nào cũng được, việc gì cũng được.

còn công việc đầu tiên của nó là nhân viên phòng điều hành. tên nghe oách thế thôi, chứ công việc của nó là nhìn chằm chằm vào camera, nhập dữ liệu vào máy tính bảng. không phải làm vất vả nhưng khá mệt vì thời gian làm từ 2 giờ chiều đến 2 giờ sáng hôm sau. một thời gian làm thị lực của nó kém dần đi, có sai sót và bị đuổi việc.

Nó cũng thử đi phụ hồ, bê gạch rồi đấy chứ. may mà nó có luyện tập, chứ gầy như mấy tên mọt sách thì làm không nổi. Nhưng làm được 3 ngày, chủ thầu bỏ trốn, không ai trả tiền lương. nghe bảo nó may mới vào mất có 3 ngày công. mấy anh mấy bác làm trước mất cả 2 tháng lương. tập trung đi đòi chủ nhà thì người ta bảo đã thanh toán cho chủ thầu. mấy người trẻ tuổi ra báo công an, nhưng vài người từng trải nói rằng:
-bọn bay đi báo công an cũng vậy, khôg giải quyết được gì đâu. công an chỉ ghi chép lại vụ án thôi, chứ điều tra được gì!!
-sao lại không điều tra, tính ra tổng tiền, chúng ta bị cuỗm cả 200 triệu chứ ít gì!!
-xin nhờ, với tụi mình 200 triệu là to, nhưng với công an thì chỉ là vụ án dân sự bé tí thôi. công tích chẳng được bao nhiêu mà tốn công đi tìm người. mà có tìm cũng chưa chắc tìm ra.

dù nói vậy nhưng mấy người trẻ vẫn cứ đến trình báo công an. Quý cũng trong số đó. nhưng hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.
đúng như bác kia nói, công an chỉ ghi lại vụ án, và hứa hẹn sẽ tìm ra chủ thầu. lúc đi về nó còn nghe gần nửa đồn công an đang mải đi tìm cái xe đạp bị mất cắp của con trai một ông sếp nào đó. còn vụ án chủ thầu chạy trốn, sau đó, vẫn để vào góc.

sau vụ này, Quý cảm thấy khá hụt hẫng, thất vọng về thực tại nó đang sống. nó đã từng ngây thơ nghĩ có oan ức gì ra báo công an là sẽ tìm ra thủ phạm, xử án thành công như Bao Thanh Thiên, hay như phim trinh thám. nhưng cái xã hội mà nó tưởng mình đang sống trong đó đang từ từ vỡ vụn ra.

-mau mau tìm việc mới thôi, mấy trang web tìm việc đã đăng ký hết rồi mà sao chẳng chỗ nào gọi vậy nhỉ. tối nay chắc ăn thêm một quả trứng cho bổ thôi.

chợt nó thấy trên cột điện có dán tuyển nhân viên bốc vác, lương 200k/ ngày, tính ra 1 tháng được 6tr, tiêu xài hết 3tr, nó gửi về nhà 2tr, còn 1 tr dự phòng. quá ổn.

nó xé miếng giấy tìm việc bỏ vào túi, rồi chạy về phòng trọ tránh nắng.

Chương cũ hơn