Tiểu Thư Sinh Nghịch Tập Chi Đồ

chuơng 26:làm thơ

Lúc này ở trong góc của tiệm vải đang có hai thiếu nữ đang chọn vải.
Một thiếu nữ ước chừng mười bảy mười tám tuổi lúc này đang dùng khuỷn tay đẩy đẩy một chút thiếu nữ bên cạnh mình cười nói
-như nguyệt tỷ, người thật có bản lĩnh nha, từ ngày tỷ tiếp quản chuyện làm ăn của Đàm gia,tiệm vải của Đàm gia làm ăn càng ngày càng tốt nha,
Đàm như nguyệt nghe vậy có chút đắc ý cười nói
-đó là tất nhiên còn không biết ta là ai sao.?
-hihi đúng đúng là như nguyệt đại mĩ nữ ngài tài giỏi.
Đinh Duyệt cười hì hì nói

-đúng rồi như nguyệt tỷ, ngươi không cảm thấy hài Nam nhân kia có chút kì lạ sao.
Đàm như nguyệt liếc nhìn hai cái nam nhân đang chọn vải đằng kia,ngạc nhiên hỏi
-có sao,sao ta không thấy vậy.
-như nguyệt tỷ ngươi không cảm thấy kì lạ sao,hai cái đại Nam nhân, hơn nữa một người trong đó nhìn còn giống như là một thư sinh, lại đi chọn vải,
Người nói xem có phải hay không là hướng về phía như nguyệt tỷ ngươi đến.
Đàm như nguyệt dơ tay lên gõ đầu nàng một cái, dở khóc dở cười nói
-ngươi đó trong đầu toàn một đống loạn thất bát tao, sau này làm sao lấy chồng.
Đinh Duyệt đưa tay lên xoa xoa trán một cái bĩu môi nói
- sao phải lấy chồng chứ, như thế này không phải rất tốt sao.
-làm gì có nữ tử nào không phải lấy chồng chứ.
Đàm như nguyệt bất đắc dĩ nhìn nàng.
-được rồi, được rồi, như nguyệt tỷ chúng ta không nói chuyện này nữa, ngươi liền giúp ta chọn một cuộn vải đi, sắp đến Trung thu rồi ta phải làm một bộ y phục thật xinh đẹp.

Đàm như nguyệt mỉm cười,không nói gì nữa chuyên tâm giúp nàng chọn một cuộn vải.



Lý dật nhìn từng cuộn từng cuộn vải,liền không khỏi có chút bất đắc dĩ, yên nhi bây giờ cũng liền chỉ còn một bộ y phục, cho dù bây giờ mua vải về cho nàng, không nói nàng có biết thêu thùa hay không, dù sao nữ tử thời phong kiến,dù là không giỏi việc này hẳn cũng sẽ biết một hai, nhưng dù vậy thì ít nhất cũng cần bốn năm ngày mới có thể làm xong một bộ phục,
Cũng không thể nào để nàng mặc y phục của mình cho đến lúc đấy.
Quay sang nhìn tiểu nhị thăm dò hỏi
-vị huynh đệ này không biết trong quý tiệm có hay không bán quần áo đã mấy sẵn.
Tiểu nhị nghe vậy có chút sững sờ,một lúc sau mới cười nói
-công tử thật biết đùa,làm gì có cửa tiệm nhà ai lại bán quần áo đã mấy sẵn chứ.
-như vậy à, là ta thất thố rồi
Lý dật vó chút thất vọng thở dài một cái.

Đinh Duyệt có chút bĩu mỗi nhìn về phía lý dật thấp giọng nói.
- cái tên thư sinh này thật là biết
Đòi hỏi, quàn áo của mỗi người đều khác nhau,làm sao có thể làm sẵn được chứ,đúng không như nguyệt tỷ.
Đợi một lúc cũng không nghe thấy hồi đáp,nàng không nghĩ ngờ nhìn về phía Đàm như nguyệt,liền thấy nàng lúc này đang rơi vào trầm tư,
Dùng tay rung rung người nàng
-như nguyệt tỷ.
Đàm như nguyệt giật mình tỉnh lại,cũng không để ý đến Đinh Duyệt,mà tiến thẳng về phía lý dật
Đinh Duyệt ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng của nàng,hôm nay như nguyệt tỷ làm sao vậy chứ, không những vì một câu nói của một tên thư sinh mà ngẩn ngơ, hơn nữa lain còn chủ động tiến về phía thư sinh kia,không được mình nhất định phải bảo vệ như nguyệt tỷ,không thể để tỷ ấy bị một nam nhân xấu xa lừa ngạt được, nghĩ vậy liền vội vàng bước nhanh đuổi theo Đàm như nguyệt.

-vị công tử này.
Nghe có tiếng nữ tử gọi từ sau lưng,lý dật theo bản năng nhìn ra trái một chút chỉ có tiểu nhị thôi hẳn là không phải vị công tử kia đi, lại nhìn sang bên phải một cái chỉ có Trương lực cũng càng không liên quan đến hai chữ công tử này,
Vậy hẳn là gọi mình rồi,
Lý dật vừa quay đầu lại liền không khỏi ngây người,chỉ thấy phía sau đang đứng là hai nữ tử, tuổi tác đều còn rất trẻ chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, mà mỗi nàng đều cực kỳ xinh đẹp, hắn không biết phải nói là đẹp ở chỗ nào, chỉ có thể nói số với mấy cái minh tinh trên tivi kia đều đẹp hơn nhiều,
Trong miệng liền không tự chủ được mà thốt lên mấy câu thơ của đại thi hào nguyễn Du
"
Làn thu thuỷ nét xuân son
Hoa cười ngọc thốt đoan trang
Hoa nghen thua thắm liễu hờn kém xanh
Một hai nghiêng nuớc nghiêng thành. "

-ách
Thấy lý dật có chút ngây ngốc nhìn mình,lại còn làm một bài thơ ngay trước mặt nhiều người như vậy,
Khuôn mặt liền không khỏi có chút đỏ lên, trong lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ.
-uy, sắc lang,ngươi nhìn cái gì đó, lại còn làm thơ, ngươi có phải hay không có ý đồ xấu xa với như nguyệt tỷ.
Đinh Duyệt hung tợn nhìn lý dật một cái.
-ách
Lý dât không khỏi có chút lúng túng,lúc nãy chỉ là bỗng nhiên,thi hứng chợt lên mới thốt ra mấy câu mà đại thi hài Nguyễn Du tả Thúy kiều mà thôi
,Không nghĩ tới lại bị hiểu lầm thành sắc lang.
Có chút lúng túng nói
-hai vị cô nương này,vừa nãy tại hạ có chút mạo phạm,còn mong hai vị tha thứ cho.
Đinh Duyệt hừ một cái quay đầu đi.
-tiểu Duyệt,không được vô lễ,
Đàm như nguyệt trừng Đàm Duyệt một cái,sau đó mỉm cười với lý dật nói
-công tử đừng để ý,tính cách nàng liền như vậy,
-như nguyệt vẫn chưa cảm tạ công tử tặng thơ,không biết công tử đại danh.
-tại hạ lý dật, cô nương là....
-tiểu nữ tên Đàm như nguyệt, còn đây là bằng hữu của tiểu nữ Đimh Duyệt.
Đinh Duyệt trừng mắt nhìn lý dật một cái sau đó mới quay đầu đi.
Lý dật cũng có chút bất đắc dĩ,nhìn Đimh duyệt, không hiểu sao mang địch ý cũng không dễ chịu cho lắm.


Mà ở bên kia mấy thiếu phụ tiểu thư kia đều đã xôn xao một mảnh.
-oa,không ngờ hôm nay lại có người đến tặng thơ cho Đàm tiểu thư nha.
Mà một thiếu nữ bên cạnh có chút hâm mộ nói
-đúng vậy á, mặc dù đã nghe nói, đã từng có rất nhiều tài tử làm thơ tặng Đàm tiểu thư, nhưng hôm nay mới được thấy.
-hơn nữa thơ còn rất hay đó
,Không ngờ lại dùng hóa cỏ cây cối để ca tụng sắc đẹp của Đàm tiểu thư,không biết lần này phương tâm của Đàm tiểu thư có bị rung động không đây.
một thiếu phụ có chút chưa xót nói
-,ta nếu có thể xinh đẹp bằng một nửa Đàm tiểu thư thì thật tốt
..........







***
Cầu kim đậu
Cảm ơn thắng0103 đã tặng nguyệt phiếu

Trích một đoạn thơ tả thúy kiều của đại thi hào nguyễn du, nhưng lâu rồi không đọc lại không biết thứ tự câu thơ có đúng hay không