Chương 1: Hắc Ám Vô Tận, Thần Thú Tề Tụ

Tiêu Dao Ký

Chương 1: Hắc Ám Vô Tận, Thần Thú Tề Tụ

"Ta không cam tâm... Không!"

"Hoằng lịch... ngươi dám nguyền rủa ta"

"Aaaa..AAA...Aa.."
....

"Sẽ có ngày ta trở lại, tất phá Thanh Đô thành Vương Hoàng!"

"Sẽ có ngày ta trở lại, tất gọi chư thiên xuống hoàng tuyền!"
...
.....

Oành! Oành! Oành!
Hư không rạn nứt. Huyết nguyệt trên cao ngập tràn chi quang, bàng bạc tinh thần chi lực cuốn xuống. Cả vùng Đông Nam Thâm Lam đại lục rung chuyển. Cửu thiên từng tầng khí lưu tách ra sáng rực huyết quang giữa đêm tối.
"Grào...o.."
Long uy vang vọng tứ phương. Tiếng Long ngâm bi thương như đang kể về sự huy hoàng vô tận của cuộc đời, chỉ là nó không cam lòng.
Khắp nơi trên Thâm Lam đại lục, Vạn thú tề hống đau thương đang bất lực đau khổ gào thét.
Từng đạo phù văn bao khỏa tam tinh: Tam Lang – Thất Sát – Phá Quân Vang xuống đại đao tinh thần.
Vào lúc này, một viên cực kỳ quỷ dị hắc ngọc cuốn lấy một đám vụ khí màu trắng. Lợi dụng tinh thần chi lựu khổng lồ đang buông xuống, xuyên qua kẽ nứt không gian tiến nhập luân hồi.
Luân Hồ trên đường truyền tống, muôn vàn tia sét ngang dọc. Kẽ nứt hư không hiện ra, Hắc châu cuốn vào. Hết thay hư không lại bình yên như thường.
....
Hắc Ám vô tận...
Đây là một mảnh dị không gian thập phần u ám. Xung quanh không gian phong bạo ngập tràn khắp nơi. Từng dòng khí lưu tử sắc sống động như Chân Long, long giác, vảy, long vĩ thập phần rõ ràng duy nhất chỉ thiếu tứ trảo. Tất cả đang cuồn cuộn hướng về lỗ đen quỷ dị không ngừng mà trung tâm lỗ đen lại ẩn hiện một viên thật lớn hắc cầu.
Hắc châu!
Mảnh dị không gian khổng lồ này vốn thập phần ngập sắc tử quang chi khí. Một ngày nọ, viên quỷ dị hắc châu này từ kẽ nứt hư không xuất hiện, điên cuồng thôn phệ.
Tuế nguyệt vô ngần, thôn phệ không biết mệt mỏi. Hắc châu mỗi khắc càng lớn thêm một vòng. Xung quanh hắc sắc càng đậm, hắc quang diệu thế. Chư thần vạn ma cúi đầu bái phục. Không gian tử sắc càng trở nên u ám.
Cách đó không xa, bên dưới mảnh uế thổ. Một đầu khổng lồ thập phần dữ tợn. Đôi mắt to như tinh cầu khổng lồ nhắm lại đóng đầy dày đặc vảy nghén. Mỏ như Côn Bằng thánh thú, răng sắc bén như thiên u thần thiết. Tứ chi so với hình thể thật ngắn, thế nhưng lại như bốn chân cột trụ chấn thiên. Trên lưng khoác mỗi tấm mai khắc đầy hoa văn. Quấn quanh một thân khổng lồ kim xà, vảy ráp hoa văn cùng đầu quái thú kia giống như đúc. Đầu xà phủ lên đỉnh chóp một tấm hình chữ nhật thạch bích bia mộ.
Yêu Thần Hoàng Quy – Hậu Xà
Thủy Tổ Phu Phụ Huyền Vũ nhất tộc tổ tiên!
Tấm bia đá khổng lồ hắc sắc phù văn bị tam thập lục khoảnh xiềng xích tử kim khổng lồ bao bọc cả lấy Huyền Vũ. Cách mỗi nửa tuần trà, từng đạo phù văn từ tấm bia phi không rơi xuống một đám tử sắc hư ảo.
Đám tử sắc hư ảo kia vốn thập phần bạch sắc, chỉ là dài dòng năm tháng bị hắc sát chi khí từ tấm bia theo những đạo phù văn mà chuyển thành tử quang.
Nếu có ai nhìn kỹ, tức khắc phát hiện đó là một đám linh hồn. Đám linh hồn mà viên Hắc châu kia tha đi xuyên không lạc lõng đến nơi đây.
....
2000 năm sau...
Một đạo phù văn cuối cùng trên tấm bia ảm đạm rồi biến mất. Cùng lúc đó, Tử sắc dị không gian ảm đạm vô cùng hóa thành Hắc sắc, khí thôn phong bạo kinh khủng khắp càn quét khắp nơi như khởi đầu vũ trụ hỗn độn sơ khai.
Lỗ đen đột nhiên tản đi, viên Hắc cầu trong chớp na thu nhỏ lại nguyên bản trở thành một viên hình cầu hắc sắc. Cuốn lấy đám tử khí hư ảo linh hồn cấp tốc thu nhỏ lại như hạt bụi phóng ra xa mảnh rìa biên giới dị không gian.
Hai hô hấp sau, Huyền Vũ Thủy Tổ Yêu Thần hai cặp mi mắt khẽ động.
Huyền Vũ hai cặp song mâu mở ra sau tuế nguyệt ngủ say. Hoàng Quy song mâu nhìn thấy không gian hắc ám thâp phần nghi hoặ co cổ nhìn lên Hậu Xà.
Hậu Xà hai mắt mệt mỏi mở ra, lắc lắc thủ đầu xua đi bụi cát uế thuổ phủ trên người. Nhìn không gian xung quanh tràn ngập hắc ám, đồng tử co rụt lại. Cổ vươn lên cao, đồng tử hóa thành màu máu đỏ nhìn xuyên qua vô tân không gian hắc ám. Song nhãn càng lúc càng hóa đỏ sắc. Mi tâm song nhãn ấn kí ‘Thiên Yêu Xà Nhãn’ hiện lên, phảng phất muốn nhìn thấu thế gian hiện vật. Đột nhiên, khóe mắt rỉ ra hai dòng yêu huyết.
Hoàng Quy thấy vậy giật mình:
"Chuyện gì xảy ra, lại có thể ngăn được Thiên Yêu Xà Nhãn đây?"
Hậu Xà đang muốn nói, bỗng nhiên hư không run lên. Kẽ hở không gian nứt ra.
Song tý hắc sắc khổng lồ từ kẽ hở hư không lỗ nhỏ thò ra. Đôi trảo khổng lồ nắm lấy hai miệng kẽ hở không gian bẻ ra ý đồ muốn xuyên qua. Thanh âm như sấm liên tiếp ầm ầm vang lên rung động cả dị không gian:
"Ha ha ha, ta biết ngươi đang ở trong đó. Một nửa bổn mạng sinh mệnh nguyên thần của ngươi vẫn đang ở trong tay ta, nó đang xao động đi tìm ngươi đây. Ha ha ha..."
"Tam sinh tam thế, Ba mươi sáu cái kỉ nguyên, vậy mà ngươi thật sự không chết.. Ha ha ha.."
Không gian run lên từng gợn sóng theo kẽ nứt không gian ngày càng lớn.
"Không ổn, phu quân. Ngươi mau thông báo khẩn cấp cho ba tên điên kia mau tới nhanh lên"
Hậu Xà cả kinh nói.
Hoàng quy vội vàng tế ra ba miếng phù lệnh. Nửa hô hấp sau, không gian rung lên hiện ra tam vòng xoáy khổng lồ lần lượt hiện ra. Một đầu to lớn bạch sắc hổ hiện ra, ngận tràn lăng lệ sát phạt chi khí:
"Chuyện gì xảy ra, ta nói rồi không có chuyện gì đừng gọi ta. Ác ma chiến trường bên kia mấy lão bất tử đang gay gắt vô cùng"
Đệ thứ hai vòng xoáy, Một tiếng lảnh lót trình lên. Theo đó, một đầu kim huyết rực rỡ thần hỏa hiện ranhư muốn thiêu đốt thế gian – Thần Hoàng Thiên Phượng, Chu tước nhất tộc Hoàng Tộc Thủy Tổ.
Đạo cuối cùng vòng xoáy, vang vọng một tiếng long ngâm khắp bát phương tuyệt không thua kém thanh âm từ kẽ hở đang muốn chui vào dị không gian kia, long uy mênh mông khiến thiên địa vạn linh run rẩy. Một đạo hùng vĩ thân ảnh màu xanh mang theo đế hoàng uy nghiêm tràn đầy sinh mệnh bay lượn khắp không gian. Khí lưu phong bạo đối với nó tự động tác ra hai bên. Thập trảo rơi trên địa đạo. Uế thổ vốn cứng rắn ngay cả thiên u thần thiết cắt không vỡ vậy mà long trảo có thể rung chấn khiến nó toái ra:
"Hắc hắc, Phượng nhi. Ngươi đây rồi, trốn tránh ta cả 3 kỉ nguyên cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi. Hắc Hắc."
"Hừ".. Thần Phượng rên lạnh một tiếng tỏ vẻ chán ghét.
Hoàng tộc Nhất Tộc Thanh Long Thủy Tổ long nhãn nhìn qua Thần Phượng rồi liếc mắt tràn đầy sắc dục tham lam nhìn qua Xà Hậu đưa tình ôn nhu thập phần nói:
"Xà hậu a, ngươi càng ngày càng mê người a..."
Nói đoạn nhìn xuống Hoàng Quy, Khinh bỉ kêu rên:
"Ngươi theo ta đi chứ theo cái tên long căn nửa xích này làm gì. Ây ra, thiên a, tại sao lại uẩn nhưỡng ra cái tên ba giây đồng hồ này làm gì a..."
Thần hoàng, Xà Hậu mặt đỏ gắt lên. Lòng mắng thầm: Ngươi a, long tính không biết là bản mệnh thiên sinh hay là tự thân rèn nữa...
Hoàng Quy thập phần tức giận, chuẩn bị tụ khí chi thủy tấn công Thanh Long Bạch Hổ vốn nãy giờ nặng im quát lên thập phần giận dữ:
"Một lũ ngu xuẩn, Ta không có thời gian ở đây nghe các ngươi đứng xàm. Nói có chuyện gì?"
Ba vị thần thú bỗng nhiên nghiêm chỉnh hẳn lên, nhìn lên trời thấy không có gì lại nhìn về Huyền Vũ đạo răm rắp một lượt:
"Đúng vậy, có chuyện gì a"
Hoàng Quy nghe vậy tứ chi xoài nằm ệch ra đất đầu liên tiếp đập vào uế thổ. Hậu cảm thán:
"Các ngươi thật sự không thấy gì a?"
Ba vị thần thú nhìn về tấm hắc sắc bia đá thấy vẫn trơn bóng như bình thường thì lắc đầu khó hiểu.
Hậu xà mười phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đạo:
"Ta không nói Chấn Thiên Hắc Bi, Ta nói đằng sau..."
Ba vị thần thú song mâu tản ra thần thức buông ra nhìn ra phía sau bia đá.
Hậu xà: "..."
Hoàng Quy vừa ngẩng đầu lên thấy hai vị thần thú lục mâu dòm phía mình vẻ mặt kì quái, Thanh Long còn vươn thủ đầu khổng lồ dòm phía mông Hoàng Quychậc chậc ý tỏ vẻ: Ngươi Nha, Vẫn nửa xích a..
Tức thì, Hoàng Quy đỏ mặt một mặt phẫn uất, vuốt giương lên chỉ Thanh Long:
"Ngươi lão đầu già rồi còn ngu, Sau lưng các ngươi a... Là sau lưng.. Phía sau hiểu không?"
Ngay lập tức Thần Phượng, Bạch Hổ nhìn lên sống lưng Thanh Long vẻ mặt mờ mịt. Thanh Long ngoái cổ nhìn lên lưng của mình.
Hoàng Quy: "..."