Chương 3: Kiếp Số Tận - Ngộ Đăng Tiên (3)

Tiên Vương Ẩn Cư Tại Đô Thị

Chương 3: Kiếp Số Tận - Ngộ Đăng Tiên (3)

"Hắc! Coi ngươi chịu được bao lâu!"

Ở bên ngoài đám lửa, La Dương cười khoái trá. Chỉ nghĩ giết được Trần Văn Phong là hắn cảm thấy cả người đều thoải mái.

Hắn nhớ lần đầu tiên gặp Trần Văn Phong, hắn đã cảm thấy khó chịu. Bởi Trần Văn Phong cái gì cũng hơn hắn!

Từ khí độ, thực lực, lực hấp dẫn phái nữ...v...v... Cái gì cũng hơn hắn! Hắn không cam lòng, càng dốc lòng tu luyện, mong sau sẽ vượt mặt được Trần Văn Phong.

Và hắn không biết rằng chính vì điều đó đã tạo ra tâm ma, ngược lại, hắn cho là Trần Văn Phong đã gieo vào trong hắn một cái bóng ma mà hắn suốt đời phải đuổi theo.

Hắn muốn đánh bại Trần Văn Phong!

Không cam cùng chấp nhất vào sức mạnh dẫn đến hắn sa vào ma đạo. Trở thành một kẻ tu ma mà bao người căm ghét. Càng như thế hắn càng hận và căm thù Trần Văn Phong! Vì chính Trần Văn Phong đã khiến hắn trở thành như thế này!

Hắn muốn giết chết Trần Văn Phong!

Đến lúc hắn nghe được phong thanh Trần Văn Phong đã chạm đến tử kì, kiếp số sắp tận. Hắn liền vui vẻ trong lòng, một đường đuổi đến đây hòng giết chết Trần Văn Phong! Chỉ có như vậy, tâm ma cùng chấp nhất của hắn mới biến mất được.

Nhìn một người trước kia cao cao tại thượng trước mặt hắn lúc trước hiện giờ bị vây trong Hắc Ma Viêm của hắn thiêu đốt, khiến hắn cực kì vui vẻ.

Chỉ là không có tiếng kêu la thảm thiết vang lên, hắn có chút tiếc nuối a!

Nhưng không để hắn vui vẻ lâu. Ngọn lửa bên kia bỗng xuất hiện dị biến!

Ngọn lửa đen hừng hực thiêu đốt bỗng nhiên phình to ra, như một quả bóng bay bị căng hết cỡ.

"Ầm!!!"

Tiếng nổ mạnh vang lên, một làn sóng chân khí ba động tỏa ra, quét ngang vạn vật, tất cả theo đó liền bị đốt cháy thành than rồi theo gió tiêu tán.

La Dương may mắn tránh thoát nhưng cũng chỉ là hiểm hiểm tránh thoát, nội thể đã bị tổn thương khá nặng.

Hắn ho khan ra một ngụm máu, con ngươi thu nhỏ lại khi nhìn thấy một mảnh hoang tàn không còn tí sinh cơ phía dưới, lấy trung tâm khuếch tán là ngọn lửa lúc nãy, bây giờ chỉ còn một trận khói xám bốc lên, hắn bắt đầu hoảng sợ.

Nhưng điều làm La Dương hoảng sợ không phải cảnh hoang tàn trước mặt, không phải nơi trung tâm tạo ra vụ hoang tàn này mà vì... Một bóng người bước ra từ làn khói!

"Không thể!!! Không thể nào!!! Trần Văn Phong đã chết rồi mới phải!!! Ngươi... Ngươi... Chết đi!!!"

La Dương thốt lên một cách điên loạn, hắn liên tục tung ra mấy trăm ngọn Hắc Ma Viêm về phía bóng người kia, như hòng đem bóng người kia diệt sát đến cả mẩu xương cũng không còn.

Nếu để người khác nhìn thấy cảnh tượng này chắc sẽ thần hồn cũng phải run sợ, bởi sức hủy diệt ẩn chứa trong đó là vô cùng khổng lồ!

Nhưng tất cả công sức của hắn dường như trở nên vô ít. Bởi chỉ cần ngọn lửa nào vừa chạm đến bóng người kia đều như bị bốc hơi, tất cả đều biến mất một cách quỷ dị, như thể nó chưa từng tồn tại.

Trong khi La Dương đang hoảng loạn khi thấy tràng cảnh đó. Một âm thanh bỗng vang lên từ phía sau lưng hắn:

"La Dương, ân oán chúng ta nên đến hồi kết thúc rồi."

"Không... Không thể..."

La Dương chưa kịp hô hết câu, trước mắt hắn, tất cả đã bị phủ lên một màu trắng xóa. Hắn đã chết, chết một cách nhanh chóng, không kịp xem rõ mình chết thế nào liền đã chết.

Trên tay Trần Văn Phong lúc này là một đoàn tàn hồn nhợt nhạt, đoàn tàn hồn này là của La Dương!

Trần Văn Phong nhìn nó, nó liền run rẫy dữ dội, như sợ hãi Trần Văn Phong sẽ giết nó bất cứ lúc nào.

Quả thật, lấy thực lực hiện giờ của hắn, diệt sát đoàn tàn hồn này là vô cùng đơn giản, chỉ cần một cái bóp tay.

Nhưng hắn không làm thế, hắn nhẹ thở dài mà lẩm bẩm:

"Dù sao ta với ngươi cũng từng là đồng môn, hơn nữa, ngay khi kiếp số tận của ta cũng chính ngươi giúp ta một bước ngộ đạo đăng tiên. Vậy coi như là duyên, là quả, ta tha ngươi không bị hồn siêu phách tán, một bước tiễn ngươi vào luân hồi."

Trần Văn Phong nhẹ phất tay một cái, trên không trung liền xuất hiện một cánh cổng tinh xảo với hai con rồng quỷ quấn quanh, xích sắc mắc nối hai bên cột cửa sơn son đỏ thẩm. Trần Văn Phong, nhẹ búng một cái, đoàn tàn hồn liền dung nhập vào cánh cổng.

Cánh cổng rung lên một hồi, phát ra tiếng "uu" rờn rợn rồi biến mất, cứ như chưa từng xuất hiện qua.

Trần Văn Phong lại phất tay một cái, tiên khí theo cái phất tay của hắn phát tán đi.

Tiên khí phất qua trên mặt đất, ôn dưỡng thổ nhưỡng.

Tiên khí phất qua cây cối, sinh cơ bắt đầu căng đầy lại.

Tiên khí phất qua cỏ hoa, mầm mống bắt đầu sinh sôi.

Ngọn núi hoang tàn lúc nãy bây giờ đã khôi phục lại sáng vẻ ban đầu của ngọn núi Trúc Lâm Sơn.

Trần Văn Phong đến lúc này vẫn chưa thôi kinh ngạc. Hắn không ngờ là mình không những không cần giống như những lần tiến cảnh phải chịu lôi kiếp mới có thể độ kiếp đăng tiên, mà còn trực tiếp tấn cấp lên hàng ngũ Tiên Vương! Điều này thật khó tưởng tượng được mà gần như trước nay cũng chưa từng có!

Hắn không biết mình lúc đó nghĩ như thế nào, một cảm giác sục sôi không cam muốn trở về làm chính mình, mà cũng có cảm giác tất cả đều là những áng mây trôi nhẹ lướt qua đời. Một cảm giác huyển ảo mà thâm sâu khó nói vô cùng, chính hắn còn không quá giải thích được.

Nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được một điều mà hắn mong mỏi nhất có thể thực hiện được rồi.

Trần Văn Phong nhẹ giọng lẩm bẩm:

"Mình có thể trở về rồi...!"