Chương 2: Kiếp Số Tận - Ngộ Đăng Tiên! (2)

Tiên Vương Ẩn Cư Tại Đô Thị

Chương 2: Kiếp Số Tận - Ngộ Đăng Tiên! (2)

Nhìn La Dương lao nhanh về phía mình, ánh mắt Trần Văn Phong trở nên tinh sáng lạ thường.

Hắn phất nhẹ tay áo, ngay tức thì bổn mạng Linh Châu Kiếm xuất hiện nơi tay, chân khí vận khởi toàn thân, hắn như hóa thành một mũi tên được bắn ra khỏi cung, lao thẳng về phía trước.

"Có chí khí!"

Là Dương cười gằn, thét dài một tiếng:

"Hãy đỡ! Hoán ảnh đao!"

Như đồng thời, song đao trên tay La Dương biến ảo quỷ dị, nhiều đạo tàn ảnh ánh đao lóe sáng, như thật mà như ảo, chiêu chiêu ẩn chứa sát ý, mỗi đao đều nhằm vào chỗ yếu hại.

Nếu là hạng tôm tép bình thường không biết chừng chết hồi nào không hay mà coi như chết mười lần đã còn ít.

Nhưng Trần Văn Phong hiển nhiên không phải hạn tôm tép, tuy có thể nói "tuổi già sức yếu", nhưng độ nhanh nhẹn vẫn còn tốt chán.

Trần Văn Phong nhẹ nhàn tránh hết mọi đoàn tấn công từ chiêu thức của La Dương, đôi khi còn có thể tùy thời khuyến mãi cho hắn một kiếm.

Nhưng theo thời gian trôi qua càng dài, Trần Văn Phong dần rơi vào thế hạ phong, chân khí được vận khởi ở mức tối đa nhưng vẫn có chút chật vật dưới thế của La Dương.

Mà La Dương thì ngược lại. Càng đánh, La Dương dường như càng trở nên cuồng bạo, hắn như một con thú điên, khoái trá cười to ha hả:

"Ha ha! Tốt! Tốt! Tốt!"

Hắn hô to ba tiếng tốt, sau đó nhanh người né tránh một kiếm ẩn chứa chân khí của Trần Văn Phong, bằng cách nhúng người bay lên trên. Hắn cứ thế lăng không mà đứng cách mặt đất 10 mét, nghiêng đầu nhìn xuống dưới.

Còn một kiếm của Trần Văn Phong do chật mục tiêu mà bắn về phía bụi trúc gần đó, khiến chúng nát ra hóa thành bụi phấn, trên nền đất tạo thành một cái gãnh sâu hoắc, kéo dài đến mấy trăm dặm, mọi nơi mà chiêu kiếm đi qua dường như đã tận diệt sinh cơ. Khiến người không khỏi kinh hãi, phải chăng bất kì sinh linh nào trúng một kiếm này liền thân sát tiêu tan, thần hồn không còn?

La Dương ngoáy đầu nhìn vết tích một mảnh bình địa mà chiêu kiếm để lại không khỏi âm thầm kinh ngạc. Một tên tử kiếp kề cận mà vẫn có thể phóng xuất ra một kiếm như vậy sao? Nhưng suy nghĩ đó chỉ là thoáng qua. Hắn lại ha hả cười.

"Không hổ a! Không hỗ một đời danh xưng Kiếm Vương a! Nhưng..."

Hắn chuyển giọng:

"Ta nghĩ, ngươi cũng đã dốc hết lực rồi đi? Chân khí cạn kiệt, thân thể suy kiệt và đang có dấu hiệu bị bào mòn!"

Càng nói đến đây, khuôn mặt La Dương càng hiển vẻ tàn ác, ghê rợn.

Trần Văn Phong dùng kiếm chống xuống mặt đất nhằm đỡ lấy cổ thân thể suy kiệt của mình.

Hắn biết rõ tử kì của mình đã tới, từ nãy đến giờ đánh nhau với La Dương chân khí bị cạn kiệt, chân nguyên cũng bị hao tổn, cơ thể càng nhiều thêm dấu hiệu bị xói mòn. Tử kì của hắn... Nếu chân nguyên còn không bị hao tổn, ít nhất hắn còn có thể sống thêm vài năm, nhưng chân nguyên bị hao tổn như hiện tại...

Chỉ là, tử kì đến sớm một chút mà thôi...! Trần Văn Phong thầm cười khổ nghĩ. Một kiếm lúc nãy, hắn đã dùng toàn lực quán trú vào một kiếm đó. Hắn định rằng đánh bạc một phen.

Nếu La Dương trúng cú đó, hắn ta chết, hắn sống, ân oán kết thúc.

Nếu La Dương không trúng cú đó, hắn ta sống còn hắn chết, ân oán cũng kết thúc.

Nhưng... Trần Văn Phong nhè nhẹ thở dài. Xem ra hắn thật không có duyên với đánh bạc a!

"Ha ha! Văn Phong, ngươi còn đang nghĩ gì a? Đang tính toán chuẩn bị hậu sự thế nào sao?"

Đang lúc suy nhĩ miên man thì âm thanh của La Dương vang lên, cắt ngang dòng tư tưởng của hắn. Trần Văn Phong hơi nhíu mài, nói:

"Mồm mép tép nhảy!"

"Hắc! Xin lỗi, ta không hiểu thuật ngữ của ngươi!"

La Dương không quan tâm, nói:

"Mà ngươi yên tâm, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đồng thời giúp ngươi hỏa tán một thể!!!"

Vừa dứt lời, trên tay của La Dương liền xuất hiện một ngọn lửa màu đen quỷ dị, khuôn mặt hắn đầy nét dữ tợn, hắn cười to như kẻ tâm thần:

"Hé hé hé!!! Trần Văn Phong! Ngươi chết đi!!!"

Ngọn lửa màu đen quỷ dị vừa rời khỏi tay La Dương liền hóa thành một đoàn lửa to bao bọc cháy quanh người Trần Văn Phong.

Nhưng dường như sự đau đớn nóng rát da thịt, nhưng lại lạnh tận xương kia khô hề gì với hắn. Miệng hắn khẽ lẩm bẩm:

"Đó đâu phải thuật ngữ, là tục ngữ chứ...!"

Câu nói đó như để giải thích cho La Dương, như cũng để hắn giải thích về thân phận, về một cái thân phận mà rất lâu, rất lâu về trước, trước khi hắn bất ngờ đến thế giới này. Lúc đó, hắn chỉ mới là một cậu học sinh lớp 10 bình thường, hắn đến từ nơi đó..., hắn sinh ra ở đó...!

Hắn nhắm mặt, trong đầu lại không ngừng hoài niệm về cái mùi của đất phù sa, cái mùi vị của đồng lúa chín nơi quê ngoại; hoài niệm về cái mằn mặn, man mát của làn gió biển nơi quê nội; hoài niệm cả tiếng kèn xe kêu inh ỏi, nhớ sự nhộn nhịp nơi phố thị đông đút...

Hắn nhớ rõ khi đó hắn còn cảm thấy mệt mỏi vì bầu không không ồn ào đó, nhưng không hiểu sao hiện giờ hắn lại thấy nhớ, nhớ vô cùng....!

Hắn nhớ, nhớ cả ba và mẹ, nhớ cả con chó Lúa ở nhà quẩy đuôi mừng đón...!

Từng hình ảnh, từng kỉ niệm của quê nhà... Mà ngay lúc này đây hắn nhớ! Ôi, nhớ quá! Mà sao cũng tiếc nuối quá!

Hắn ước một lần được trở về, nhưng hiện tại thật quá xa vời. Hắn đang chuẩn bị chết ở một nơi nào đó mà không phải trên mảnh đất quê hương...! Tiếc nuối! Không cam vô cùng...!

Hắn nhắm chặt hai mắt, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, môi mím chặt.

Không! Ta không cam tâm! Ta không muốn chết ở một nơi thế này! Ta muốn trở về!!!

(Tg: Mượn bài hát Đi xa để trở về để minh họa ^^)

Chợt, lúc này một mảnh quang minh xuất hiện trước mắt hắn, một vùng trắng xóa, sinh cơ trong cơ thể đã trở về, từng dòng ấm nóng trong cơ thể đang chảy xuôi trong từng thớ thịt.

Trần Văn Phong hắn hoàn toàn cảm nhận được! Hắn ngộ rồi!