Chương 1: Kiếp Số Tận - Ngộ Đăng Tiên! (1)

Tiên Vương Ẩn Cư Tại Đô Thị

Chương 1: Kiếp Số Tận - Ngộ Đăng Tiên! (1)

Trúc Lâm Sơn, ở đây tuy có nhiều loại cây khác nhau, nhưng chủ yếu loại cây mà mắt người nhìn thấy nhiều nhất là trúc. Vậy nên ngọn núi này mới được người ta đặt cho cái tên như thế.

Trúc Lâm Sơn, một nơi vô cùng thanh nhàn, núi điệp điệp ngàn, tiếng gió thổi vi vu qua mấy bụi trúc, con suối chảy từ thượng nguồn tạo thành dòng đổ về các thôn làng bên dưới chân núi. Quả thật, phong cảnh hữu tình, khiến lòng người thư thái. Và đặc biệt, theo người dân làng dưới chân núi đồn đại, với không khí yên tĩnh, tránh xa bụi trần như ở đây ắc hẳn phải có rất nhiều cao nhân ẩn sĩ tiềm tu!

Nhưng... nếu để Trần Văn Phong nghe được chắc hắn phải thay người ta đính chính lại quá.

Nói nơi này không khí yên tĩnh, thích hợp tiềm tu cũng không sai. Nhưng trước đây cũng có một đám cao nhân tu chân giả đi qua thấy nơi đây rất thích hợp nên đã dò xét qua. Đáng tiếc, nơi này lại chẳng có tí linh khí nào, không đúng, là nồng độ linh khí quá mỏng và ít, không thích hợp tiềm tu nên đành lắc đầu bỏ đi.

Mấy trăm năm qua, đã không ít người tu chân dừng chân qua, nhưng chỉ trong thoáng chốc lại lắc đầu bỏ đi.

Từ đó, Trúc Lâm Sơn được xem là mảnh đất hảo sơn, tuyệt địa nhưng chẳng có người đồng ý tiềm tu.

Thế nhưng, không biết trời xui đất khiến thế nào mà Trần Văn Phong hắn, một cái tu chân giả Luyện Hư kỳ, lại chọn nơi đây để tiềm tu.

Nói hắn phát hiện bảo tàn ở đây? Xin lỗi, không phải.

Nói hắn định dùng nơi này để đột phá? Xin lỗi, chật lất rồi.

Nói hắn định dùng nơi này để khám phá hồng trần? Xin lỗi, cũng chật lất luôn rồi.

Nói chung, tất cả những mục đích nhằm tăng tiến tu vi, muốn tiến dài thêm trên con đường tu luyện đều không phải!

Nói đơn giản hơn, mục đích của hắn không phải vì những cái gì sâu xa mà vì... Tử kì của hắn sắp đến!

Hắn chỉ đơn giản tìm một nơi nào đó để lập mộ cho mình mà thôi. Còn nói về tu vi?

Không phải khoe chứ hắn đã đi đến một cái ngưỡng vọng mà bao người ao ước rồi, cái ngưỡng chỉ cách một bước chân liền có thể độ kiếp đăng tiên. Mà cái hắn thiếu cho một bước ấy lại là cảm ngộ.

Hắn không hiểu, vì cái gì mà hắn tu hành suốt mấy trăm ức năm nay. Một khoảng thời gian rất dài, theo hắn, đủ để cảm ngộ rồi ấy chứ? Nhưng như thế nào cũng vẫn không thể? Hắn không hiểu nổi thật sự rất không hiểu nổi!

Nhưng tử kì hiện tại của hắn đã tới, hắn biết nói gì thêm nữa? Hắn già rồi, dung nhan chẳng còn trẻ trung nữa, đầu tóc bạc cả, oán thán không cam lòng cái gì đối với hắn chỉ là một tiếng thở dài, một hồi tiếc nuối...

Ngồi trên chiếc chõng làm bằng trúc, trước hiên nhà lá lụp xụp, Trần Văn Phong hắn giương mắt nhìn bầu trời xanh cao rộng mà lòng lại nghĩ miên man về một điều gì đó còn đọng lại trong hồi ức của hắn.

Chợt lúc này, bầu trời trở nên tối sầm lại, gió lớn nổi lên làm những hàng trúc xung quanh như muốn ngã đổ.

Theo gió động càng to từng bụi trúc như nằm chúi xuống mặt đất. Trên bầu trời đêm sậm, mang theo gió mây vần vũ là một bóng người.

Hắn râu tóc bạc phơ, chân mài quất thước, hắc y tung bay, khí thế hiên ngang nên có của một người đỉnh đạt, quang minh. Ấy thế mà, ánh mắt của hắn lại hiện lên nét dữ tợn, hung ác, khiến khí tức toàn thân trở nên chuyển biến một cách quái dị, khiến người nhìn vào cảm thấy không thoải mái.

Hắn cười to ha hả, từ từ hạ người xuống đất, nói:

"Văn Phong ngươi cuối cùng cũng có ngày này!"

Trần Văn Phong nghe vậy liền trợn mắt, nói:

"Ngày gì? Đừng nói đùa a, La Dương! Ta không phải nữ nhân, không có "ngày đó" đâu!"

"Ngươi CMN khùng! Ta nói như vậy hồi nào??? Đừng có bóp méo sự thật!!!"

Mặt La Dương thoáng đen một mảnh, nhưng sau khi nghĩ đến cái gì hắn lại khôi phục lại vẻ tươi cười, nói:

"Ta nói a, Văn Phong! Hồi xưa có thể ta không bằng ngươi, nhưng hôm nay tử kì ngươi đã tới, ta nghĩ ân oán của chúng ta cũng nên xử lí là vừa!"

"Sao ngươi biết?"

Trần Văn Phong trong mắt chợt hiện lên sát khí, trầm giọng nói.

"Nào nào, đừng phóng sát khí thế a! Ngươi làm ta sợ đó!"

La Dương rõ chẳng coi sát khí mà Trần Văn Phong phóng ra là cái dạng gì, nhưng khuôn mặt vẫn vờ sợ hãi.

"Bớt nói nhảm! Ngon thì nhào vô kiếm ăn!"

Trần Văn Phong cười khinh bỉ, nói.

"Được! Nếu muốn chết!"

La Dương cười gằn một tiếng, không nói thêm lời thừa nào, tay rút song đao, lao nhanh về phía Trần Văn Phong.