Chương 99: Mê gian
Nghĩ lại lúc chiều nhận được ngọc giản, Tiểu Ảnh thực sự muốn khóc lớn.
Cố gắng đến lúc này vẫn không thể chạy thoát sao? Tổ sư gia cũng không thể bảo vệ bản thân nàng ư? Quay đầu nhìn lại những người tu tiên ở tầng thấp nhất ở giữa sân, nàng thực sự muốn bản thân mình cũng được như họ, tuy tu luyện gian nan nhưng tâm tình lại thoải mái vô cùng.
Thế nhân đều hâm mộ tu tiên giả được sinh ra từ đại gia tộc, tuy nhiên thế nhân nào biết được sinh hoạt trong đại gia tộc lại hết sức hà khắc? Nơi nào cũng tràn ngập cuộc sống vì lợi ích, những giao dịch thấp hèn vì danh vọng. Những chuyện đó thực sự khiến cho Tiểu Ảnh rất bức bối.
Nàng thật sự ngưỡng mộ nhưng người tu tiên giả vô ưu vô lự kia.
- Tiểu Ảnh? – Lý đại lão bản mắt lim dim, nghiêng đầu sang hỏi mỹ nữ đang đỡ mình:
- Mọi người đâu?
- Vẫn đang ở hội trường. – Tiểu Ảnh thản nhiên trả lời.
- Ồ, đau đầu quá.
- Ai cho ngươi uống nhiều như vậy? Đáng đời. – Tiểu Ảnh tức giận trừng mắt với hắn.
- Đều là do súc sanh Nguyên Mộc gây ra. – Lý Thành Trụ day day huyệt Thái Dương của mình, sau đó nhìn Tiểu Ảnh mỉm cười dâm đãng:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Đưa ngươi trở về nghỉ ngơi.
- Nghỉ ngơi cái rắm. Ta phải đến nơi nào có nhiều mỹ nữ. – Lý đại lão bản lớn tiếng hét lên.
- Hừ. – Tiểu Ảnh đá một cái vào đùi Lý Thành Trụ:
- Ta không phải là mỹ nữ sao?
- Hehe, đúng đúng, là mỹ nữ. – Lý Thành Trụ vội vàng cười ré lên, đoạn nhỏ giọng, lầm bầm như nói với chính hắn:
- Nhưng là hoa hồng có gai đây.
Trên đường thẳng tiến, Lý đại lão bản như cố ý như vô tình dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào bộ ngực căng tròn của Tiểu Ảnh, hòng chiếm hế tiện nghi có thể. Tuy nhiên Tiểu Ảnh đối với chuyện này chỉ trừng mắt với Lý Thành Trụ, không hề phản kháng. Vì vậy càng làm cho Lý Thành Trụ thêm lớn mật, từng bước từng bước tiến tới. Một cảm giác mềm mại lan truyền làm cho hắn sảng khoái đến cực điểm. Cho đến khi về đến phủ Thành chủ hắn mới sực hối hận vì đi nhanh như vậy, đúng ra phải đi chậm một chút nữa mới đúng.
Tiểu Ảnh nhếch môi cười lạnh, đoạn kéo Lý Thành Trụ vào trong phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lý Thành Trụ nghi hoặc khi phát hiện ra mình đang đứng trong phòng Tiểu Ảnh, còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã phát hiện ra Tiểu Ảnh nở một nụ cười thê lương. Sau đó lấy ra một chiếc lọ nhỏ, từ trong lọ bắn ra vài giọt thủy châu vào miệng đang há hốc của Lý Thành Trụ.
- Cô… đây là cái gì? – Lý Thành Trụ kinh hoàng hỏi, ngón tay lập tức cắm vào miệng như muốn lôi vật thể vừa bắn vào miệng ra ngoài. Tuy nhiên thủy châu bắn vào miệng lập tức hòa tan, dung nhập vào kinh mạch toàn thân.
- Đây là cái gì, ngươi còn không biết sao? – Tiểu Ảnh thở dài, đưa chiếc lọ đến trước mặt Lý Thành Trụ.
Chiếc lọ màu trắng, giống hệt như chiếc lọ trong giới chỉ của hắn.
- Dâm Tiên Tán? – Lý đại lão bản kinh ngạc há hốc miệng, cảm giác nội tâm xao xuyến, khát vọng vô hạn cũng ngay lúc này dâng lên.
- Đúng. – Tiểu Ảnh đỏ mặt, chậm rãi cởi bỏ y phục đỏ rực của mình, song nhũ tròn trĩnh như hai khinh khí cầu lập tức sổ bung ra.
- Ta ngất. – Lý đại lão bản khóc không ra nước mắt. Cô có muốn thì nói với ta một câu, cô không nói sao ta có thể biết được? Lại dùng Dâm Tiên Tán đối phó với ta.
- Trời ơi! Hai lần bắn nhạn, không ngờ hôm nay lại bị nhạn mổ mù mắt.
Trước khi ý thức biến mất, Lý Thành Trụ mơ hồ nghe được hai từ "mê gian".
Trong lúc ngủ mơ, một thân thể có mái tóc dài đến hông, toàn thân trắng như tuyết điên cuồng giãy giụa, hai mắt rưng rưng nước mắt chính là cảnh tưởng mà Lý Thành Trụ có thể nhớ trong đầu. Khắc sâu trong trí óc hắn nhất chính là hai bầu vú trắng mướt, to tròn tùy ý để cho song thủ hắn nặn thành các hình thù khác nhau.
- Trụ Tử, Trụ Tử…
- Tiểu Ảnh? – Lý Thành Trụ từ trong giấc mộng bừng tỉnh, toàn thân ê ẩm, một chút khí lực cũng không còn. Tuy nhiên khi thấy rõ được mọi thứ thì hắn mới phát hiện ra người đánh thức hắn là Cổ Linh Lung, đành xấu hổ xoa xoa đầu cười hi hi.
Cổ Linh Lung trừng mắt một cái:
- Mau dậy, chưa thấy người tu tiên nào lại ngủ đến bây giờ như ngươi.
- Bây giờ là lúc nào? – Lý Thành Trụ sờ xuống thân thể, quần áo vẫn còn nguyên trên người. Tuy nhiên hơi thở còn sót lại rất quen thuộc nói cho hắn biết đây thực sự không phải là một giấc dâm mộng.
- Đã là giữa trưa. – Cổ Linh Lung có vẻ buồn bã nhìn hắn thầm nghĩ:
- Không lẽ nam nhân đều như vậy, không thể quản được ư?
Lý Thành Trụ gãi gãi đầu:
- Ngày hôm qua uống hơi nhiều, thật không phải.
Cổ Linh Lung gật đầu:
- Được rồi, mau dậy đi. – Sau đó quay người bước ra cửa.
Đợi khi thân ảnh của Cổ Linh Lung biến mất thì thân hình Lý đạo lão bản lại ngã phịch ra giường. Tiểu Ảnh rốt cuộc làm như vậy là vì sao? Cặp mắt rưng rưng lệ đầy oan ức chứng tỏ nàng không tự nguyện.
- Cuối cùng là chuyện gì đây? – Lý đại lão bản thở dài tự hỏi.
Đến khi Lý Thành Trụ gặp Tiểu Ảnh, khuôn mặt nàng chỉ đỏ lên, ngoài ra không có gì khác thường, từ đầu đến cuối vẫn đi theo phía sau Cổ Linh Lung khiến cho Lý đại lão bản không có cơ hội nói chuyện, tìm hiểu.
Nhưng nghĩ đến hai khinh khí cầu màu trắng biến hóa theo tay mình, Lý Thành Trụ không khỏi nhịn được cảm giác máu huyết trong người nổi lên rần rần.
Thứ suy nghĩ này cứ ám ảnh trong đầu hắn. Kết quả là tối hôm đó phải chạy đến phòng Cổ Linh Lung hợp tu.
Thế cục của Thải Hồng thành rốt cuộc đã ổn định trở lại, quyền khai thác Tử Ngọc quáng mạch nơi tây thành cuối cùng đã thuộc về Trần gia với 2, 5 phần trăm chi phí nhân công. Nhìn vẻ mặt xót xa của Trần Lâm cư sĩ, Lý Thành Trụ không nhịn được phải bật cười.
Người này quả nhiên giống như lời Ông Hải Minh nói. Tử Ngọc thạch khai thác trong ba tháng trước căn bản hoàn toàn không hề thống kê. Tài thúc ở phủ Thành chủ thậm chí còn biết tin tức này sớm hơn mọi người một bước.
- Người này quả nhiên hèn hạ. – Nguyên Mộc nói nhỏ với Lý Thành Trụ.
Cho dù chỉ tính 2,5% phí lao động thì chỉ tính số Tử Ngọc thạch thu được trong ba tháng trước thì Trần gia cũng đã thu được lợi ích rất nhiều.
Khi Cổ Linh Lung đem Tử Ngọc thạch chất đống thành núi phân phối cho dân cư thì toàn dân đều tung hô rung trời, la hét Thành chủ đại nhân vạn tuế.
Trở lại Thải Hồng thành thoáng chốc đã nửa tháng, Lý Thành Trụ từ từ dùng tài lực của hắn quan hệ tốt với người trong thành, không đến nỗi vừa trông thấy mặt đã bị người chửi rủa như trước nữa.
Chỉ còn hơn một năm nữa thì sư phụ hắn Tiếp Dẫn Tiên Sứ sẽ ra khỏi Dựng Tiên hồ, nghĩ đến tu tiên giả đầu tiên mà hắn gặp khi đến Tiên giới, Lý Thành Trụ không khỏi cảm thấy một tia ấm áp trong lòng, chỉ muốn thời gian qua nhanh một chút nữa.