Chương 98: Tử Ngọc Quáng Mạch

Tiên Giới Tu Tiên

Chương 98: Tử Ngọc Quáng Mạch

Trong nháy mắt chúng nhân đều cười rũ rượi, huy hiệu của Lục phẩm chiến tướng mà có thể ném đi sao? Ai tin đây?

Lý Thành Trụ nhìn mọi người cất tiếng:

- Thật sự đã ném kia mà.

Trần Lâm cư sĩ vội ho một tiếng, cố gắng không cười nữa, thầm nghĩ thằng nhãi này căn bản là muốn chơi trội đây mà, bèn quay sang nhìn Lý Thành Trụ:

- Đạo hữu, mau ngồi xuống.

- Không tin thì thôi, quên đi. – Lý Thành Trụ tức giận mắng một tiếng. Đám quần chúng này đúng là chẳng biết tốt xấu. Lão tử còn là đồ đệ của Tiếp Dẫn Thiên Sứ nữa, nhưng phỏng chừng nói ra lại bị phun nước bọt vào mặt.

- Được rồi Trụ Tử. – Cổ Linh Lung vội lên tiếng an ủi Lý Thành Trụ:

- Lần sau đi đến thiên đình ta sẽ cầm giúp ngươi một cái, mang về cho ngươi.

- Không cần nữa. – Lý đại lão bản lúc này giống hệt như một tiểu hài tử đang giận giỗi, chỉ biết bực tức phát tiết vào đám linh quả, linh tửu trên bàn.

Đợi khi mọi người im lặng trở lại, Trần Lâm cư sĩ mới mở miệng nói:

- Đại nhân, chuyện vừa rồi cần ngài lên tiếng.

- Ài, chuyện này. – Cổ Linh Lung cũng cảm thấy khó quyết định, thực sự nàng không muốn đắc tội với cả hai bên:

- Các vị chưa hiệp thương qua ư?

Trần Lâm cư sĩ căm hận nói:

- Hiệp thương ư, đại nhân, ngài cũng biết Tử Ngọc quáng mạch gần gia môn của lão hơn, không cần nói cũng biết lão phải được khac thác trong vòng ba năm, sau đó mới phân chia công bình với bọn họ…Đại nhân, quáng mạch do chúng tôi phát hiện ra đầu tiên, phải được khai thác trước. Về phần khai thác được thì Trần gia chúng tôi chỉ cần năm phần trăm, còn lại đều giao cho đại nhân xử lý.

- Hừ! – Lúc này một tu tiên giả chậm rãi đi đến trước mặt Trần Lâm cư sĩ, quay sang khom người với Cổ Linh Lung, sau đó ngồi xuống một chiếc bồ đoàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn lão nói:

- Năm phần trăm? Trần lão, ba tháng nay các ngươi đã nộp cho thượng cấp được bao nhiêu?

- Ông Hải Minh! – Trần Lâm cư sĩ trợn tròn mắt nhìn vị tu tiên giả không mời mà đến này, sau đó nói:

- Đó là vì đại nhân còn chưa trở về, tất cả Tử Ngọc thạch khai thác được đều đang được thống kê, sau đó sẽ đưa đến phủ thượng của đại nhân, không nhọc ngươi bận tâm.

Ông Hải Minh mỉm cười:

- Đang thống kê? Tất cả Tử Ngọc thạch khai thác, thu gom, chuyển vận đều là người của Trần gia làm. Ai mà biết con số thống kê mà ngươi đưa là thật hay giả?

- Ngươi đừng ngậm máu phun người! – Trần Lâm cư sĩ bực tức đánh vào không khí, phản bác, đoạn phân bua:

- Trần gia tốt xấu gì cũng là đại gia tộc của Thải Hồng thành, làm sao có thể làm ra chuyện hèn hạ như vậy?

- Có đúng vậy không? – Ông Hải Minh vẫn mỉm cười như trước, nhưng chuyển người sang Cổ Linh Lung nói:

- Đại nhân, ngài chỉ cần hỏi qua Tài thúc xem Tài thúc có biết tin tức về Tử Ngọc quáng mạch này hay không?

- Người trong sạch tất tự biết mình trong sạch. – Trần Lâm cư sĩ nghiến răng nói.

- Vậy ý hai nhà bây giờ tính thế nào? – Cổ Linh Lung nghe hai người nói, cũng không biết xử lý chuyện này thế nào. Lúc này trao quyền khai thác mỏ cho ai cũng đều cảm thấy không hay.

- Quáng mạch là do Trần gia ta phát hiện, đương nhiên phải do Trần gia ta khai thác. – Trần Lâm cư sĩ chắp tay sau lưng nói.

- Các ngươi khai thác đã ba tháng nhưng một khối Tử Ngọc cũng chưa từng nộp ra, đại nhân, lão yêu cầu phải trao quyền khai thác cho Ông gia. – Ông Hải Minh không cam lòng yếu thế.

- Chuyện này…- Cổ Linh Lung lưỡng lự.

- Hắc hắc. – Lý đại lão bản đặt chén rượu xuống bàn nói:

- Mọi người đấu thầu đi.

- Đấu thầu? – Trần Lâm cư sĩ và Ông Hải Minh đều nghi hoặc.

- Đúng, đấu thầu. – Lý đại lão bản sắc mặt đỏ ửng, lại uống thêm một chén rượu nữa, đoạn nói:

- Ai là người đưa ra phí lao động thấp nhất thì trao quyền khai thác cho người đó. – Lại nghĩ trong lòng:

- Mẹ nó, cái này là rượu quái gì thế nhỉ? Rượu ở Tiên giới đều từ linh quả tạo ra, sao lại say như thế nhỉ?

Ông Hải Minh và Trần Lâm cư sĩ nhìn nhau, đây quả thực là một biện pháp chấp nhận được. Tuy nhiên nó cũng có chút tàn nhẫn. Hai người nghĩ vậy bèn đồng thời trừng mắt nhìn Lý Thành Trụ.

Lý Thành Trụ tiếp tục nói:

- Ba tháng tính là một kỳ, hết ba tháng lại đấu thầu lần nữa.

Ông Hải Minh và Trần Lâm cư sĩ ngay cả ý muốn giết người diệt khẩu cũng nghĩ đến:

- Thằng nhãi này từ đâu nhảy ra vậy?

Cổ Linh Lung vỗ tay nói:

- Được, cứ như vậy đi, mọi người đấu thầu.

Thành chủ đại nhân đã lên tiếng, hai vị gia chủ nhất thời đau đầu nhưng không dám phản bác, đành đáp:

- Được.

Cổ Linh Lung tiếp tục nói:

- Bấy kể là nhà nào khai thác thì cũng phải giao cho ta Tử Ngọc. Ngoại trừ bảy mươi phần trăm phải nộp lên thiên đình thì số còn lại ta sẽ phân phát cho toàn bộ tu tiên giả trong thành.

- Đa tạ Thành chủ đại nhân, chúng tôi thề sẽ thuần phục đại nhân. – Vừa nghe được phân phát lợi ích, mọi người vốn đang xem hý kịch vội vàng đứng dậy tận lực cúc cung nói với Cổ Linh Lung.

Lý Thành Trụ lạnh lùng quét mắt nhìn cư dân, cho đến khi bắt gặp ánh mắt tương tự của Nguyên Mộc thì mới nở nụ cười,

Đại hội tiến hành được một nửa thời gian thì Tiểu Ảnh mới đến.

Giờ phút này Lý đại lão bản đã đỏ bừng mặt mũi, cầm lấy bầu rượu không buông tay. Nguyên Mộc, Cổ Linh Lung đều lên tiếng khuyên hắn mấy lần.

- Ngươi như thế nào mới đến? – Lý Thành Trụ nhìn đăm đăm khuôn mặt Tiểu Ảnh, thầm nghĩ – Làm sao mà nha đầu kia hôm nay có vẻ buồn rầu thế nhỉ?

Tiểu Ảnh mỉm cười:

- Có chút việc nên đến trễ.

- Bây giờ không có việc gì nữa chứ? – Lý Thành Trụ hô to – Không có việc gì thì lại đây uống rượu với ta.

- Trụ Tử, uống ít một chút. – Cổ Linh Lung rốt cuộc nhìn không được bèn gắt lên.

- Được. – Tiểu Ảnh không chậm, đi thẳng đến ngồi xuống bên cạnh Lý Thành Trụ, dáng vẻ nhu thuận, châm rượu cho hắn và Nguyên Mộc.

Lý Thành Trụ vươn tay sờ trán Tiểu Ảnh, nghi hoặc nói:

- Không ấm đầu mà

- Ngươi mới ấm đấy. – Tiểu Ảnh tức giận gạt tay Lý Thành Trụ ra, đoạn uống một hơi cạn chén rượu.

- Quả nhiên là nữ trung hào kiệt. – Nguyên Mộc cũng lập tức giơ lên uống một chén. Lý đại lão bản cũng phải uống theo.

Mặc dù người trong Tiên giới không nên ăn uống nhưng ăn một chút linh quả, uống một chút linh tửu cũng có thể làm tăng thêm niềm vui trong cuộc sống. Lý đại lão bản vốn tưởng linh tửu sẽ không say, kết quả bị Nguyên Mộc hạ gục xuống bàn.

Lão căn bản không cho Lý Thành Trụ vận công giải rượu. Tàn nhẫn chí cực.

Cổ Linh Lung quay đầu quan sát, đã thấy quang cảnh của đại hội lúc này đã nhốn nháo vô cùng, thực sự không thích hợp với nàng. Nếu không phải là thân phận Thành chủ thì nàng đã muốn bỏ về. Tuy nhiên giờ phút này nam nhân của nàng đã say, đành nhìn Tiểu Ảnh:

- Muội muội, ngươi đưa hắn về phủ Thành chủ trước cho hắn nghỉ ngơi.

- Được. – Tiểu Ảnh khẽ gật đầu, sau đó nâng Lý Thành Trụ đang nằm gục trên bàn dậy.

Nguyên Mộc thấy vậy bèn cười to:

- Tiểu tử này rốt cuộc đã thua dưới tay ta. Ha ha. – Song bắt gặp ánh mắt Cổ Linh Lung đang nhìn, vội vàng nuốt hết những lời định thốt ra vào bụng, ngượng ngùng uống một mình.