Chương 97: Đại hội chào mừng trở về.
Ngay buổi tối hôm Cổ Linh Lung bình phục vết thương, Tài thúc đã thông báo cho mọi người biết đại hội nghênh đón mọi người trở về sắp bắt đầu. Cư dân trong thành muốn mời Thành chủ đại nhân và các vị anh hùng tham gia.
Thu Phong lấy lý do thân thể không khỏe mà từ chối lời mời.
Vì vậy nhân số tham gia đại hội chỉ còn lại Cổ Linh Lung, Lý Thành Trụ và hai huynh đệ Nguyên Mộc. Ngay cả Tiểu Ảnh cũng không biết đã chạy đi đâu mất.
- Nha đầu kia không lẽ vì xấu hổ nên giấu mặt đi? – Lý Thành Trụ không thèm để ý đến ánh mắt như muốn giết chết hắn của các nam nhân trên đường, một mặt thấp giọng hỏi, khoác lấy cánh tay Cổ Linh Lung, mặt khác bày ra khuôn mặt tươi cười, gật đầu với các cô nương trong thành.
- Ngươi không có việc gì khác mà trêu chọc người ta ư? – Cổ Linh Lung nói như vậy nhưng vẻ mặt cũng tươi cười, bàn tay nhỏ bé khẽ hích vào cánh tay Lý Thành Trụ:
- Ngươi còn dám đá lông mi với người khác ư?
- Hắc hắc, chỉ cần trong nhà có nàng là đủ rồi. – Lý Thành Trụ lén dùng khuỷu tay huých nhẹ vào ngực Cổ Linh Lung, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ bừng, càng thêm phần phong vận.
Tiểu tổ chiến đấu gồm bốn người được mọi người hai bên đường hoan hô vang dội, bố trí chỗ ngồi xuống. Tiếp theo là một trận pháp bảo lễ hoa nổ tưng bừng trên bầu trời – đại hội bắt đầu.
Cư dân thành Thải Hồng vốn nghe được thông tin Cổ Linh Lung xuất thân từ địa cầu nên lần này đã đặc biệt dựa theo lễ tiết của địa cầu, tiến hành đại hội.
Một cái sân rộng ở trung tâm Thải Hồng thành chính là nơi diễn ra đại hội lần này.
Một đội vũ đạo đăng trường đầu tiên, đây là đội vũ đạo tự phát gồm những nữ nhân tu tiên có vóc người và dung mạo xinh xắn hợp thành. Tiểu đội này khiến cho Lý Thành Trụ và Nguyên Mộc lòi mắt ra ngoài, Nguyên Sâm mặc dù tu vi đã mất nhưng vẻ mặt cũng trở nên đỏ bừng, hơi thở gấp gáp.
Vị xử nam ngàn năm này đã bao giờ chứng kiến được nhiều nữ nhân xinh đẹp nhảy múa trước mặt như vậy chứ?
- Tiết mục này thật là xuất sắc. – Lý đại lão bản ngồi trên cao cơ hồ nhìn không ra đây là những tu tiên giả.
Một tiết mục công phu để lấy lòng tiểu đội chiến đấu, ai mà ngờ tám phần là chỉ để dành cho một mình Lý Thành Trụ thưởng thức.
Nguyên Mộc ngồi gần Lý Thành Trụ lúc này cũng đang nói chuyện với một tu tiên giả ngồi gần đó.
Lý đại lão bản đưa tay lấy một quả linh quả, thản nhiên cắn một miếng.
- Thành chủ đại nhân. – Một vị tu tiên giả bưng quỳnh tương ngọc dịch đến trước mặt Cổ Linh Lung, khom mình nói.
- Ồ, là Trần Lâm cư sĩ. – Cổ Linh Lung ngồi ở bồ đoàn trên cao mỉm cười gật đầu.
- Lần này có thể đầy lùi ngoại địch, cũng là nhờ một phần công sức của đại nhân lãnh đạo, vì Tiên giới ra sức, đoạt lấy vinh diệu cho Thải Hồng thành. – Trần Lâm cư sĩ không hề đỏ mặt, thi triển công phu vỗ mông ngựa.
Cổ Linh Lung vốn tâm cơ trong sáng, quả nhiên bị vỗ đến sảng khoái, mỉm cười nói:
- Thực ra mọi chuyện đều do Tiên đế dự trù, chúng ta bất quá chỉ là người thực hiện mà thôi.
Lý Thành Trụ một bên nhai linh quả, một bên lạnh lùng nhìn vị Trần Lâm cư sĩ này.
Trần Lâm cư sĩ bưng chén rượu, quay lại nhìn mọi người phía sau nói:
- Mọi người hãy nâng chén, vì Cổ đại nhân của chúng ta, vì tiểu tổ chiến đấu của Thải Hồng thành khải hoàn trở về, vì những người đã mãi mãi ở lại Hồng Nham Thai Địa, vì niên đại hòa bình!
Chúng nhân quả nhiên bị kích động, đều giơ cao chén rượu chứa quỳnh tương ngọc dịch lên cao, hô vang:
- Vì Cổ đại nhân, vì niên đại hòa bình.
Cổ Linh Lung đành phải đứng dậy, nhìn mọi người gật đầu:
- Đa tạ mọi người, Linh Lung ngày sau nhất định quán lý Thải Hồng thành thật tốt, không phụ hy vọng của mọi người
Lý Thành Trụ vừa nhóp nhép nhai thức ăn, cười lạnh trong bụng:
- Khách sáo vậy sao? Coi chừng rơi vào bẫy
Đợi cho mọi người ngồi xuống, Trần Lâm cư sĩ quả nhiên vô sỉ ngồi luôn vào chỗ vốn dánh cho Tiểu Ảnh, nằm bên phải vị trí của Cổ Linh Lung.
- Thành chủ đại nhân. – Trần Lâm cư sĩ rốt cuộc đã bước vào chủ đề chính.
- Cư sĩ có việc cứ nói, xin đừng ngại. – Cổ Linh Lung mỉm cười nói.
Lý Thành Trụ ngồi bên tay trái Cổ Linh Lung nghe vậy, bèn chú ý vểnh tai lên nghe ngóng.
- Là như thế này thưa đại nhân. – Trần Lâm cư sĩ nghiêm trang nói:
- Ở phía Tây thành hai trăm dặm có một nơi phát hiện ra có quáng mạch của đá Tử Ngọc.
- Thật sao? – Cổ Linh Lung không khỏi cảm thấy hưng phấn. – Chuyện này thật là tốt, phát hiện khi nào?
Tử Ngọc thạch chính là vật liệu dùng để phụ trợ không thể thiếu khi luyện khí. Có thể phát hiện ra quáng mạch trong thiên nhiên thì đối với tu tiên giả trong thành chính là một chuyện đại hỉ.
Trần Lâm cư sĩ tiếp tục phun ra:
- Ba tháng trước người của Trần gia đã phát hiện ra đầu tiên. Dựa theo quy định thì trước tiên phải báo cáo lên Thành chủ của địa phương. Nhưng lúc đó Thành chủ đại nhân đang ở Hồng Nham Thai Địa nên lão đã chủ trương cứ tiến hành khai thác trước, đợi sau khi ngài trở về thì sẽ xử lý sau. Tuy nhiên Ông gia tại phía nam thành lại muốn nhúng tay vào chuyện này, muốn tranh quyền khai thác với Trần gia của lão.
- Ồ, thì ra như thế. – Cổ Linh Lung nhất thời trù trừ. Lần này đi đến Hồng Nham Thai Địa thì thành tây Trần Gia và thành nam Ông gia đều có mười vị tu tiên giả tham gia, song không ai trở về. Cổ Linh Lung cũng cảm thấy hổ thẹn đối với hai vị gia chủ của hai gia tộc này. Không ngờ lúc này lại xảy ra tranh chấp mà nàng lại là người đứng giữa, thật là chuyện khó xử.
- Linh Lung, quyền khai thác vốn được quy định như thế nào? – Lý đại lão bản nhịn không được, bèn lên tiếng. Mặc dù Tử Ngọc thạch hắn không thèm để mắt đến nhưng hắn cũng không muốn Cổ Linh Lung khó xử.
- Quyền khai thác vốn thuộc về ta. – Cổ Linh Lung thấp giọng nói:
- Tiên giới có quy định Thành chủ quản lý tất các quáng mạch trong phạm vi lãnh địa của mình, kể cả tiên thảo, tiên quả đều thuộc quyền của Thành chủ. Tuy nhiên phải dâng lên bảy phần cho thiên đình.
- Ồ, thì ra còn rắc rối như vậy. – Lý đại lão bản vội vàng nuốt nốt miếng linh quả trong miệng vào bụng, hô lên. Xem ra chức danh Thành chủ cũng không phải chỉ là một thứ đồ trang sức
Nếu được xếp vào một đại thành giàu có thì chẳng phải sẽ phát tài hay sao?
- Vị này là? – Trần Lâm cư sĩ ngạc nhiên quay sang hỏi Cổ Linh Lung.
Trong thâm tâm lão thì nghĩ thằng nhãi này đột nhiên lại chen vào làm mình mất hứng, xem tu vi của hắn thì mới chỉ là Phân Thần hậu kỳ. Nếu không phải nhìn hắn và Thành chủ đại nhân có quan hệ không tầm thường thì đã sớm quát vào tai, vỗ vào mặt hắn một cái.
- Hừ! – Lý Thành Trụ cắn một phát hết nửa trái linh quả trên bàn, lạnh lùng nhìn Trần Lâm cư sĩ:
- Lục Phẩm chiến tướng của quân đoàn tu tiên giới – Lý Thành Trụ.
Lục phẩm chiến tướng?
Trần Lâm cư sĩ cả người run lên, chức danh này phải đạt được bao nhiêu chiến công mới có được đây?
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào Lý Thành Trụ đang ngồi trên bồ đoàn, ngạc nhiên nhìn hắn.
Lý đại lão bản vẻ mặt thản nhiên, hưởng thụ cảm giác được hâm mộ này, đột nhiên gãi gãi đầu:
- Bất quá huy hiệu ta đã ném đi mất. – Lý Thành Trụ giờ phút này có hối hận cũng đã muộn. Vội vã mà làm gì, dù sao giữ lại để dọa người cũng tốt.