Chương 96: Linh Thú Thuấn Di
Cô gia và Thành chủ đại nhân đều đã tiến vào cả ngày, mặc dù cô gia đã vỗ ngực đảm bảo nhưng ai dám chắc có thể tin được không?
Chỉ có duy nhất Tiểu Ảnh là xông vào nội đường, tuy nhiên vừa rồi đã đỏ mặt chạy ra, ngồi lên ghế lặng thinh, ngay cả làm đổ chén trà cũng không biết, bản thân lão hỏi cũng không hề trả lời.
Tình huống bên trong kia rốt cuộc như thế nào? Tài thúc bất đắc dĩ hướng ánh mắt sang cầu cứu Thu Phong.
Thu Phong hắng giọng nhưng thần sắc vẫn không thay đổi, tuy nhiên hơi thở hắn đã trở nên gấp gáp, song thủ nắm chặt tay lại, hiển nhiên tâm tình đã tức tối.
Trong tất cả mọi người thì chỉ có hai huynh đệ Nguyên Mộc là trấn định nhất.
Giống như chuyện không hề liên quan đến hai người bọn họ, quan tâm làm gì cho mệt vậy.
Nguyên Mộc nhếch mép cười, đoạn ung dung cầm bình trà châm lên chén trà trước mặt Nguyên Sâm:
- Uống trà đi, loại trà này do Tiên đế cấp cho đại nhân, người thường không dễ được thưởng thức đâu.
Mọi người cứ thế chờ đợi. Cuối cùng hai nhân vật trung tâm đã xuất hiện.
Cổ đại thành chủ thần sắc như một thiếu nữ đương xuân đang vuốt ve Tiểu Vật trên ngực, Lý đại lão bản vẻ mặt lưu manh đi sát bên cạnh từ trong nội đường đi ra. Nguyên Sâm không còn chút tu vi nào nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải nuốt một ngụm nước bọt, cho đến khi Nguyên Mộc nhắc nhở mới vội cầm chén trà lên che đi vẻ mặt xấu hổ của mình.
Nguyên Mộc thì ngược lại, không để ý đến diện mạo của Cổ Linh Lung mà lão toàn tâm chú ý vào sự biến hóa về mặt tu vi của Cổ Linh Lung.
Tu vi của Thành chủ đại nhân ngay cả Nguyên Mộc cũng nhìn không ra. Một ngày vừa qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vẻ mặt tếu táo của Nguyên Mộc đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cổ Linh Lung như một đóa hoa bên cạnh đống cứt trâu.
Lý đại lão bản ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người trong đại sảnh, khiến cho Thu Phong cũng mấy vị kia tức giận vô cùng.
- Đại nhân. – Thu Phong cố gắng bình hòa hơi thở, khom người nói.
- Đã làm cho mọi người lo lắng. – Cổ Linh Lung rút lại bàn tay từ tay Lý đại lão bản, mỉm cười nhìn mọi người:
- Ta đã không sao, đa tạ mọi người quan tâm. – Nói xong khẽ liếc mắt một cái nhìn Thu Phong đầy ý vị khác.
Thu Phong cảm giác được cái liếc mắt của Cổ Linh Lung đã hoàn toàn phá vỡ nội tâm của mình, thân hình không nén được khẽ lay động, cố nén nỗi đau trong lòng, mở miệng nói:
- Như vậy thì tốt rồi. Đại nhân, thân thể tại hạ không khỏe, có lẽ nên nghỉ ngơi một chút.
- Đi đi. – Cổ Linh Lung mỉm cười gật đầu, sau đó quay về phía Tài thúc:
- Tài thúc, làm phiền người.
Tài thúc hé ra các nếp nhăn trên khuôn mặt già nua, vội vàng khoát tay:
- Được được. – Đoạn thở dài, dẫn Thu Phong đi hướng đến phòng khách.
- Tiểu tử giỏi lắm. – Đợi khi Thu Phong biến mất, Nguyên Mộc quay sang cười với Lý Thành Trụ, giơ ngón tay cái lên.
Lý Thành Trụ bĩu môi, đi đến bên cạnh Tiểu Ảnh, nhìn chăm chăm vào nàng hồi lâu mới mởi miệng nhắc:
- Nha đầu, chén đã cạn nước.
Tiểu Ảnh lúc này mới hồi phục lại tinh thần, bối rối đặt chén trà xuống bàn, hai ngón cái không ngừng đập đập vào nhau.
Nguyên Mộc như cười như không cùng huynh đệ của mình xem hài kịch.
Hào khí trong đại sảnh nhất thời trở nên ngượng nghịu.
Cổ Linh Lung trừng mắt với Lý Thành Trụ một cái, cất giọng hỏi Tiểu Ảnh:
- Muội muội, muội có gì không thoải mái ư?
Tiểu Ảnh lắc đầu, sắc mặt càng đỏ hơn trước.
- Chít chít. – Tiểu Vật trên ngực Cổ Linh Lung híp mắt kêu lên hai tiếng, sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp.
- Nó nói gì vậy? – Cổ Linh Lung quay sang hỏi Lý Thành Trụ.
Lý đại lão bản giật giật khóe môi. Con tiểu súc sinh này muốn nói mình phải lấy lại vài món nội y của Tiểu Ảnh, đền bù tổn thất cho nó.
- À, nó muốn bú! – Lý đại lão bản tức giận nhìn chằm chằm vào Tiểu Vật trên ngực Cổ Linh Lung.
- Ăn nói huyên thuyên! – Cổ Linh Lung mím môi trừng mắt với Lý đại lão bản.
- E hèm, hôm nay khí trời rất tốt, lão Tam, ca ca đem ngươi ra ngoài đi dạo đây. – Nguyên Mộc nhận thấy bầu hào khí trong đại sảnh có nguy cơ trầm trọng, vội lấy cớ để chuồn ra ngoài.
Đợi cho hai huynh đệ Nguyên Mộc ra ngoài thì trong đại sảnh chỉ còn lại ba người – Tiểu Ảnh, Lý Thành Trụ và Cổ Linh Lung.
Lý đại lão bản mặt dày ngồi lên ghế, gác xéo chân nhịp nhịp, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt đỏ hồng của Tiểu Ảnh, cười dâm đãng:
- Xem có mãn nhãn không?
- Cái gì? – Tiểu Ảnh nghi hoặc nhìn hắn.
- Xuân cung đấy! – Lý Thành Trụ nhìn Tiểu Ảnh, vẻ mặt bày ra dáng vẻ lúc hoan ái.
- Lưu manh. – Tiểu Ảnh bật người dậy, đang muốn xuất cước đột nhiên một tiếng xé gió vang lên, mọi người chưa kịp phản ứng thì vật thể đã xẹt đến trước mặt Tiểu Ảnh.
Lý Thành Trụ hoảng hốt, thiếu chút nữa đã hét lên "có địch ám toán". Tuy nhiên khi nhìn kỹ lại thì ra trước mặt Tiểu Ảnh xuất hiện một khối ngọc giản, khi đó mới hiểu chỉ là một ngọc giản truyền tin. Song chỉ vậy cũng đã khiến Lý đại lão bản toàn thân toát hết mồ hôi.
Hừ, ai đó lại xấu xa như vậy? Có ngày dọa chết người ta. – Lý đại lão bản đánh một cái vào không khí, mắng ầm lên.
Tiểu Ảnh cầm lấy ngọc giản lơ lửng trước mặt, trừng mắt nhìn Lý đại lão bản:
- Là cha ta đó!. – Sau đó tung một cước đá Lý Thành Trụ, Lý đại lão bản chưa kịp phản ứng thì nàng đã vọt ra ngoài cửa.
- Tiểu nha đầu, đừng để ta bắt được ngươi. – Lý đại lão bản hô to theo sau lưng Tiểu Ảnh.
- Tự làm tự chịu! – Cổ Linh Lung cũng lên tiếng.
- Hắc hắc. – Lý đại lão bản ngồi xuống giễu cợt, chợt nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Tiểu Vật, vội vàng huýt sáo, gọi Tiểu Vật lại.
Trước kia huýt sáo thì Tiểu Vật sẽ lập tức đến. nhưng lúc này Tiểu Vật chỉ chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn quanh một lát, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
- Tiểu súc sinh này thật là. – Lý đại lão bản nghiến răng nói. Từ khi Tiên Anh của Cổ Linh Lung có dấu Mộc Chi Tinh Hoa thì Tiểu Vật vẫn bám sát theo nàng không rời ra.
Cổ Linh Lung thấy thế che miệng cười, đoạn âu yếm sờ vào cái tai Tiểu Vật:
- Đừng tính toán với nó nữa Trụ Tử, nó cũng như người trong nhà kia mà.
Lý Thành Trụ vẫn không tin Tiểu Vật dám bất tuân thượng lệnh của mình, lấy từ trong giới chỉ ra một khối thượng phẩm thạch, chưa kịp huýt sáo thì đã thấy mắt hoa lên, phát hiện ra Tiểu Vật đang dừng trước mặt mình. Tuy nhiên chỉ trong một sát na đã thấy bàn tay nhẹ hẫng, thượng phẩm thạch biến mất không thấy đâu. Nhìn lại đã thấy Tiểu Vật quay về lại ngực Cổ Linh Lung.
- Thuấn di? – Cổ Linh Lung kinh hãi mở to miệng.
Linh thú cũng có thể thuấn di?
Vừa rồi quỹ tích của Tiểu Vật nàng không thể thấy rõ được, ngoại trừ thuấn di thì Cổ Linh Lung không thể có cách giải thích nào khác.
Trời sập ư? Tiểu Vật rốt cuộc là con vật gì? Không ngờ có thể sử dụng thuật thuấn di mà chỉ có một số ít thượng phẩm tiên thú cấp tám mới có thể sử dụng.
- Không phải! – Lý đại lão bản vuốt vuốt cằm nói như chém đinh chặt sắt:
- Cái này không phải là thuấn di
Thuấn di phải phá vỡ hư không. Tiểu Vật căn bản không thể có linh lực cường đại để thực hiện được việc này.
- Nó chỉ bay quá nhanh, nàng không thấy được đó thôi. – Lý đại lão bản hưng phấn nhìn chằm chằm Tiểu Vật.
Sau khi xử lý xong ba tiên nhân tập kích thì Tiểu Vật chìm vào giấc ngủ say. Lý Thành Trụ mặc dù mơ hồ cũng có chút cảm giác nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm. Lần này Mộc Chi Tinh Hoa xuất hiện đã làm nó thức tỉnh, tuy nhiên vẫn chưa phát hiện nó có loại năng lực này. Lúc này trong thấy tốc độ của nó, Lý Thành Trụ hưng phấn vô cùng.
Tiểu Vật phỏng chừng đã tiến hóa.
Cổ Linh Lung hoàn toàn sững sờ. Bản thân nàng là Tiên nhân hậu kỳ mà ngay cả quỹ tích phi hành của Tiểu Vật cũng không thể nhìn thấy, tốc độ tất phải cực nhanh.