Chương 94: Trùng tu Tiên Anh
Tâm lý lo lắng của Lý Thành Trụ rốt cuộc đã tan biến, khí lưu màu xanh dũng mãnh tiến vào đã khiến cho sự mệt nhọc biến mất, linh lực khi nãy vì thi triển pháp quyết mà cạn kiện nay cũng đã hồi phục, bấm quyết một cách dễ dàng.
Lý đại lão bản bấm quyết càng lúc càng nhanh, Mộc Chi Tinh Hoa di chuyển cũng càng lúc càng nhanh, tạo thành tiếng rít gió nhè nhẹ bên trong đan điền Cổ Linh Lung.
Giờ phút này khối Mộc Chi Tinh Hoa khiến Lý Thành Trụ có cảm giác nó chính là một hành tinh bay quanh mặt trời, lục quang không ngớt dung nhập vào Tiên Anh Cổ Linh Lung và thân thể của hắn, tạo thành một cảm giác thật thư thái, thoải mái.
Không chỉ có lục quang trùng tu lại Tiên Anh bị hao tổn của Cổ Linh Lung mà Lý Thành Trụ còn thấy một đạo linh khí mạnh mẽ từ phía trên dung nhập vào lục quang làm công tác trùng tu. Sau một hồi suy nghĩ, Lý Thành Trụ hiểu được đó chính là tác dụng của Cố Nguyên Linh Giao.
Cực phẩm đan dược quả nhiên không làm hổ thẹn uy danh cực phẩm, càng khiến cho Lý Thành Trụ tin tưởng vào khả năng thành công.
Đạo pháp quyết cuối cùng đánh ra, Mộc Chi Tinh Hoa đã dừng lại, đứng yên trên đỉnh đầu Cổ Linh Lung.
Ngay sau đó một đạo lục quang chói mắt từ giữa Mộc Chi Tinh Hoa tản ra, "phụp" – Mộc Chi Tinh Hoa chợt nát vụn thành lục phấn, chậm rãi rơi xuống, dung nhập vào Tiên Anh Cổ Linh Lung.
Lý Thành Trụ căng thẳng nhìn Tiên Anh của Cổ Linh Lung biến hóa.
Bỗng dưng từ trong tử phủ trong đan điền bỗng rung lên tựa như động đất, Lý Thành Trụ hoảng hốt vội vàng tiến đến sát Tiên Anh Cổ Linh Lung, ôm chặt lấy nàng. Một lúc lâu sau chấn động mới chấm dứt.
Tiên Anh Cổ Linh Lung cũng chậm rãi mở mắt.
- Linh Lung, cảm giác thế nào? – Lý đại lão bản vội vàng hỏi.
Cổ Linh Lung ngượng ngùng mỉm cười, cúi đầu xuống trả lời:
- Cảm giác tốt lắm.
- Vậy là tốt rồi. – Lý đại lão bản khẽ đưa tay vuốt trán, lần này mạo hiểm, cuối cùng đã thực sự thành công.
- Trụ Tử, cám ơn ngươi. – Cổ Linh Lung thẹn thùng nói.
- Hắc hắc! – Lý đại lão bản trong nháy mắt đã trở lại vẻ dâm đãng thường ngày của mình, hỏi:
- Một câu cám ơn là đủ ư?
- Vậy…ngươi muốn thế nào? – Cổ Linh Lung giờ phút này giống như một nữ nhi thẹn thùng bên người yêu, khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt lúng liếc, tạo thành một thần thái thật khó diễn tả nên lời.
Lý Thành Trụ kéo Tiên Anh Cổ Linh Lung lại, cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ nhắn, song thủ bé bé không ngừng xoa nắn bộ ngực của Cổ Linh Lung.
Bên ngoài cơ thể lại là một cảnh tượng khác, một nam một nữ điên cuồng giãy giụa thân thể theo bản năng nguyên thủy của con người. Bên trong cơ thể, hai thân hình nhỏ bé cũng gắn chặt vào nhau.
Tinh thần và thân thể tạo cùng tạo thành khoái cảm khiến cho Lý đại lão bản có một loại sướng khoái muốn điên, chỉ hận không thể dừng mãi giây phút này lại.
Tuy nhiên hắn cũng biết thời gian không có nhiều lắm, từ lúc bắt đầu cho đến lúc này cũng đã trải qua thời gian gần một ngày. Nếu không ra ngoài, sợ rằng Tài thúc sẽ không ngăn được những người khác.
Miễn cưỡng dứt bỏ khoái cảm của tinh thần, Lý đại lão bản chậm rãi thu hồi lại nguyên thần. Hắn mở mắt thì phát hiện ra Cổ Linh Lung nằm dưới đang giống như một dâm phụ bình thường, thân thể vặn vẹo, tóc tai tán loạn nghênh hợp với cơ thể hắn. Hơn nữa còn phát ra thanh âm kêu la như bị cưỡng gian vậy. Lý đại lão bản hiểu được mình cũng đã sắp đến cực hạn.
Ngay lúc này thì Lý đại lão bản chợt cảm nhận được một tia linh áp quen thuộc đang tiến nhanh về hướng này.
Cửa phòng bị đập mạnh, ngay sau đó thanh âm của Tiểu Ảnh ầm ĩ truyền vào lỗ tai của hai người:
- Tỷ tỷ….
Tràng diện tràn ngập xuân ý khiến cho Tiểu Ảnh nhất thời không nói ra lời, nàng lại gặp lại tràng cảnh đã gặp lần trước, tuy nhiên hai mắt lại nhìn chằm chằm Lý đại lão bản.
Tiếng kêu của Cổ Linh Lung cuối cùng cũng đã chấm dứt, hai tay cố gắng giữ chặt trên miệng, tránh cho phát ra tiếng rên như lúc nãy..
Chiếc giường làm bằng đàn mộc ngàn năm hưởng ứng khiến mặt Tiểu Ảnh nóng bừng. Cổ Linh Lung chỉ biết nhắm chặt hai mắt, đầu nghiêng sang một bên, tùy ý để cho Lý đại lão bản trên người nàng dao động.
Lý Thành Trụ quay đầu lại nhìn Tiểu Ảnh, thần thái bực tức tựa như nguyên thần xuất khiếu, lỗ mũi phun khói giận dữ.
Lý đại lão bản rốt cuộc đã lên đến đỉnh.
Giường gỗ dao động kịch liệt vài lần, Lý đại lão bản lập tức như heo chết gục trên người Cổ Linh Lung.
Tiểu Ảnh ngây người trong chốc lát, chậm rãi quay người bước ra ngoài, đóng cửa lại đứng đó. Ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập từ phía ngoài truyền vào.
- Ha ha. – Lý Thành Trụ không nhịn được nở một nụ cười.
- Ngươi cười gì đó? – Cổ Linh Lung hai tay nắm lại thành quyền, đánh vào bả vai hắn:
- Tiểu Ảnh đã thấy được, thật là xấu hổ đến chết mất.
- Sợ cái gì? – Lý Thành Trụ cầm lấy bàn tay mềm mại của Cổ Linh Lung, đoạn nhẹ nhàng nói:
- Dù sao thì nàng ta cũng không phải là thấy lần đầu. – Sau đó nháy mắt mấy cái với Cổ Linh Lung:
- Nha đầu đó nếu thích thì sau này mỗi lần chúng ta ân ái sẽ cho ả xem.
Bàn tay nhỏ bé của Cổ Linh Lung lập tức béo một cái thật mạnh vào hông Lý đại lão bản:
- Ngươi dám! – Sau đó bĩu môi chê:
- Cũng tại ngươi bố trí kết giới quỷ quái gì đó mà lại khiến cho Tiểu Ảnh nghe được thanh âm?
- Không phải, có lẽ là do nàng quá nhập tâm nên không cảm giác được linh áp của Tiểu Ảnh, hoặc là nàng muốn cho người của toàn thành nghe được nàng…
- Không được nói nữa. – Cổ Linh Lung trừng mặt, khuôn mặt trong nháy mắt lại đỏ lựng.
Nghĩ đến thanh âm của nàng vừa rồi, quả thực là không thể chấp nhận được.
Ê ẩm một trận, Cổ Linh Lung miễn cưỡng thúc thúc Lý đại lão bản:
- Đứng lên đi. – Sau đó nghiêm mặt nói:
- Ta làm sao có thể gặp người khác đây?
- Nam nữ hoan ái có gì mà phải xấu hổ? – Lý Thành Trụ khinh thường nói, một mặt tìm trang phục quanh người Cổ Linh Lung, bất quá không tìm được món nào.
- Trang phục đâu rồi? – Cổ Linh Lung biến sắc.