Chương 92: Tao động (Phần 1)

Tiên Giới Tu Tiên

Chương 92: Tao động (Phần 1)

Vừa nghe nói Thành chủ đại nhân bị thương, Tài thúc lập tức bối rối:

- Thụ thương ư? Có…có nghiêm trọng không?

Lý Thành Trụ vỗ vỗ vai Tài thúc:

- Yên tâm, có ta ở đây, Linh Lung dám chắc sẽ không có việc gì. – Sau đó nhỏ giọng nói:

- Lão chỉ cần đuổi những người khác đi ra ngoài, sau đó canh chừng ở đại môn một ngày, không cho ai xông vào quấy rầy. Ngày mai Linh Lung sẽ mạnh khỏe xuất hiện trước mặt lão ngay.

- Như thế thì ta phải xin cô gia giúp mới đúng. – Tài thúc khom người vái Lý Thành Trụ một vái thật sâu.

- Tài thúc sao lại nói lời này. Mọi người đều là người một nhà cả mà. – Lý Thành Trụ nhất thời mặt mày hớn hở.

Thừa dịp Tài thúc ra tay, Lý Thành Trụ xông vào một gian phòng trốn trong đó. Đợi tiếng chân mọi người xa dần, khi đó mới mở cửa ra nhìn Tài thúc đang đứng ở đại môn, gật đầu một cái. Sau đó đi đến nội phòng.

Ở phủ Thành chủ cả mấy tháng, phòng ốc trong phủ hắn đều thành thuộc, không bao lâu đã đến trước phòng Cổ Linh Lung.

Còn chưa kịp đẩy cửa ra đã nghe Cổ Linh Lung từ bên trong hỏi:

- Trụ Tử đấy ư?

Lý đại lão bản chuẩn bị một khuôn mặt tươi cười, sau đó đẩy cửa vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, dịu dàng nói:

- Cô làm sao biết được là ta?

Đôi mắt xinh đẹp của Cổ Linh Lung nhìn trừng trừng Lý Thành Trụ:

- Tu vi của ta tuy mất hết nhưng cảm giác thì vẫn tồn tại.

Nhìn Lý Thành Trụ đứng trong phòng đang bắt từng đạo pháp quyết, Cổ Linh Lung cảm thấy kỳ quái bèn hỏi:

- Ngươi đang làm gì vậy?

Lý đại lão bản quay đầu lại cười:

- Bố trí kết giới. Hi hi, là kết giới cách âm.

- Kết giới cách âm? – Cổ Linh Lung nghi hoặc, đột nhiên hiểu được phần nào, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ ửng, thối lui kêu lên:

- Tiểu lưu manh. – Đoạn chỉnh đốn lại y phục, chậm rãi mở miệng nói:

- Ngươi cũng từ địa cầu phi thăng lên, chắc hẳn biết phong tục của quê quán. Trước khi thành thân thì không được chạm vào người ta.

Lý đại lão bản nở nụ cười dâm đãng nói:

- Phong tục đó giờ đây đã lỗi thời. Bây giờ đang thịnh hành chính là "lên thuyền trước, sau đó mới đưa vé".

- Dù sao cũng không được. – Cổ Linh Lung mím môi nói như chém đinh chặt sắt, tuy nhiên khi thấy Lý đại lão bản hoàn tất việc bố trí kết giới, từng bước từng bước dâm tiếu bước đến thì thần thái rốt cuộc lộ ra vẻ luống cuống, run rẩy nói:

- Ngươi đừng bước lại đây, nếu còn bước đến thì ta sẽ gọi Tài thúc.

- Hừ hừ! – Lý đại lão bản cười lạnh, song thủ xoa xoa vào nhau nói:

- Tài thúc đã sớm bị ta giết chết. – Sau đó bất chợt bắt Định Tự quyết khống chế Cổ Linh Lung tại chỗ, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, nâng cằm nàng lên:

- Tiểu nương tử, dám từ chối trượng phu là sao?

Cổ Linh Lung dở khóc dở cười, nam nhân này không ngờ lại có dáng vẻ lưu manh như vậy. Không đợi nàng lên tiếng, Lý Thành Trụ đã ghì sát nàng vào lòng, miệng áp sát lên môi nàng.

- Ô ô…! Cổ Linh Lung chưa kịp phản ứng thì đã bị Lý đại lão bản "công thành bạt trại", tiến vào bên trong, thiếu chút nữa đã không kịp thở.

Lý đại lão bản nhếch môi cười dâm, nhìn Cổ Linh Lung đang kinh ngạc trợn tròn mắt.

Trải qua một lúc lâu, môi mới rời môi.

Lý đại lão bản hôn xong, khẽ liếm liếm môi, Cổ Linh Lung khôn nhịn được, hai nắm tay đập lên ngực hắn:

- Lưu manh.

- Được rồi, - Lý Thành Trụ bắt lấy hai tay nàng, ôm lấy đầu nàng ấn vào ngực mình.

- Linh Lung, ta biết chuyện lần trước là ta sai, xin lỗi nàng. – Lý đại lão bản chấn chỉnh sắc mặt hết sức nghiêm túc.

- Không có gì. – Cổ Linh Lung lắc lắc đầu – Nếu không có ngươi, thì ta đã sớm không ở chỗ này.

- Nếu ta không dùng Không Không bảo kính khiến thiên lôi phản xạ ra ngoài thì ngươi cũng sẽ không bị mang đến Tiên giới.

- Cũng vì ta mà khiến cho nàng chịu một kiếm, khiến nàng biến thành tình trạng như thế này.

- Ta nghĩ như vậy thì tốt hơn, nếu không thay ngươi đỡ một kiếm đó thì ta cũng không biết mình muốn gì nữa. – Cổ Linh Lung vừa nói vừa dùng ngón tay vẽ vẽ trên ngực Lý đại lão bản.

Khóe mắt Lý Thành Trụ đã ươn ướt.

Hắn run rẩy nâng cằm nàng lên đối diện với mình, hít một hơi thật sâu, nghiêm trang nói:

- Linh Lung, có lẽ ta có biện pháp tu bổ Tiên Anh cho nàng.

- Thật ư? – Cổ Linh Lung kinh ngạc thốt lên. Tiên Anh so với Nguyên Anh thì cấp bậc cao hơn rất nhiều. là nơi chứa tinh thần khí của Tiên nhân. Muốn chữa trị hoàn toàn không phải là chuyện đơn giản.

- Đúng. – Lý đại lão bản gật đầu:

- Tuy nhiên khả năng thành công không lớn lắm.

- Ta tin tưởng ngươi. – Cổ Linh Lung nhìn Lý đại lão bản, cặp mắt chứa đầy thâm tình, cho dù không chữa trị thì ngày nàng còn sống cũng không còn nhiều lắm.

- Tỷ lệ thành công chỉ có ba phần, nàng có muốn ta thực hiện không? – Lý Thành Trụ mím môi hỏi.

Cổ Linh Lung nở nụ cười, sau đó kiên định gật đầu.

- Tốt lắm. – Lý đại lão bản trầm giọng nói, sau đó tay vừa nhoáng lên, Dâm Tiên Tán đã hiện ra, chỉ vài đạo pháp quyết là một giọt thủy châu từ miệng bình bay ra, trực tiếp dung nhập vào cơ thể Cổ Linh Lung.

- Người làm gì vậy? – Cổ Linh Lung trong nháy mắt đã cảm thấy toàn thân bốc nhiệt, loại cảm giác này chỉ có lần trước khi nàng thất thân mới có, Cổ Linh Lung bất giác cảm thấy luống cuống không thôi.

Lý đại lão bản một bên bắt đầu mở y phục của Cổ Linh Lung, thấy nàng chân tay luống cuống bèn nói:

- Linh Lung, ta muốn trước tiên dùng phương pháp hợp tu, giúp Tiên Anh của nàng lưu thông những chỗ bị tắc trở, sau đó mới có thể tu bổ.

- Cũng không cần phải như vậy, ta nguyện ý không được ư? – Cổ Linh Lung nhịn không được, hai che nhũ hoa của mình, cắn răng lí nhí nói.

Nam nhân này không biết tại sao lại biết phương pháp này. Bản thân lại vướng vào chuyện này lần thứ hai. Bây giờ linh lực của nàng một chút cũng không có, lại dùng dâm dược đối phó với nàng. Nếu bây giờ đầy đủ khí lực thì nàng nhất định cho hắn ăn một đá.
- Hắc hắc. – Lý đại lão bản rốt cuộc đã cởi chiếc quần trắng của Cổ Linh Lung xuống, một mùi thơm ngát đập vào mặt hắn, ngay cả chiếc mũi cũng phải giật giật.

- Bộ công pháp hợp tu của Tiểu Ảnh yêu cầu phải đạt đến cảnh giới hữu dục vô tình, tuy nhiên tình huống bây giờ không thể vô tình được.

- Cho nên….ngươi phải dùng dược ư? – Cổ Linh Lung đơn thủ tự vuốt ve ngực mình, tay kia luồn vào hất mái tóc của mình, tạo thành một bộ dáng mê người, tràn đầy xuân quang.

Chiếc áo bào ngắn rơi xuống, tức thì cặp chân trắng muốt và áo ngực màu đỏ hiện ra. Lý Thành Trụ không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, thân thể nóng dần lên.