Chương 91: Quản gia Tài thúc
Đây cũng là việc chuẩn bị cho Cổ Linh Lung. Lý đại lão bản giờ đây đã là đại gia, một ít thượng phẩm thạch chẳng là gì đối với hắn. Lão bản trong Dược phẩm điếm cười hô hố, xem hắn như Tiên đế, vội vàng đem những đan dược tốt nhất trong điếm ra cho Lý Thành Trụ tùy ý lựa chọn.
Đan dược hồi phục tiên linh khí nhiều đến nỗi khiến Lý Thành Trụ hoa cả mắt, hắn thận trọng chọn ra từ đó một lá Bách Thảo Dương Linh Cao, loại đan dược này có thể khôi phục tiên lực khí rất mạnh, ngoài ra còn chọn lấy một loại đan dược khác gọi là Cố Nguyên Linh Giao là một loại cửu phẩm đan.
Cố Nguyên Linh Giao chính là dược phẩm trấn điếm chi bảo. Cửu phẩm đan nếu có thể tăng thêm một bậc nữa thì có thể ngang ngửa với tiên đan. Trong truyền thuyết có thể có tác dụng cải tử hồi sinh, đối với sự phân tán của Nguyên Anh thì có tác dụng tu bổ rất lớn.
Mặc dù không biết đối với Tiên Anh của Tiên nhân có hiệu quả tu bổ thế nào nhưng có còn tốt hơn không.
Trong lúc vô ý có được món đan dược bảo bối này càng khiến kế hoạch của Lý Thành Trụ tăng thêm xác xuất thành công đáng kể. Chuyện còn lại chính là phải làm thế nào để dụ dỗ Cổ Linh Lung lên giường.
Lý Thành Trụ đột nhiên hiểu rằng mình bây giờ chính là một con sói hoang dại, còn Cổ Linh Lung chính là một con cừu non vô tội.
Đi một lúc, hắn trở lại phủ Thành chủ, Lý đại lão bản lúc này đang phân vân, không biết nên mở miệng nói với Cổ Linh Lung như thế nào về chuyện này.
Không chừng đến lúc đó còn chưa nói xong thì đã bị Cổ Linh Lung cho một đá văng ra ngoài phòng.
Chẳng lẽ phải dùng đến Dâm Tiên Tán với Cổ Linh Lung ư?
- Ngươi thật là hèn hạ. – Lý Thành Trụ trong lòng cũng cảm thấy khinh bỉ chính bản thân mình.
Vừa bước vào đại môn phủ Thành chủ đã thấy quản gia Tài thúc cúi thấp đầu lướt qua người hắn. Lý Thành Trụ đột nhiên nhếch mép cười lạnh.
Người này làm việc quả thật rất có tác phong của một con chuột, lấm lấm lét lét, thật rất không ổn.
- Tài thúc, chạy đi đâu vậy? – Lý Thành Trụ gọi với theo.
- A, là cô gia. Lão có việc phải đi ra ngoài bố trí hoan nghênh đại hội. – Quản gia Tài thúc người già tâm tinh, liếc mắt một cái đã nhìn ra địa vị của Lý Thành Trụ trong lòng Cổ Linh Lung không tầm thường, lập tức gọi luôn hắn bằng hai chữ cô gia.
Lý Thành Trụ vui mừng vỗ vỗ lên vai lão quản gia tu vi chỉ có Xuất Khiếu kỳ này, dáng vẻ hết sức thân thiện:
- Tài thúc làm quản gia ở đây đã bao lâu?
Nhắc đến vấn đề này, Tài thúc hiện ra vẻ mặt buồn bã:
- Đã hơn một trăm năm mươi năm, cũng đã trải qua vài đời Thành chủ của Thải Hồng thành.
Lý Thành Trụ nhíu mày hỏi tiếp:
- Tu vi của Tài thúc như thế nào lại…
Tài thúc xấu hổ cười cười:
- Rất tệ đúng không? Ài, tư chất của lão vốn không cao, lại không có bối phận, không có pháp quyết tu luyện tốt, không có Thiên Cơ Thạch, tu vi làm sao tăng tiến được!
Thì ra lão vốn cũng là cấp bậc dưới thấp của tu tiên giả, Lý Thành Trụ đột nhiên xuất hiện cảm giác đồng tình với lão.
- Cổ Linh Lung không dạy pháp quyết tu luyện cho lão hay sao?
Nhắc đến Cổ Linh Lung, Tài thúc không nhịn được, mặt mày hớn hở:
- Đại nhân ư, đại nhân đối với lão cũng giống như người một nhà, so với các Thành chủ trước kia thì khác biệt hoàn toàn. Tuy nhiên lão tu luyện pháp quyết quá khác biệt, cho dù đại nhân cố tình chỉ điểm thì lão cũng không có khả năng học lại được một lần nữa.
- Ồ? – Lý Thành Trụ nghi hoặc, không lẽ còn có chuyện như vậy? Không lẽ học tập một loại pháp quyết thì không thể học loại pháp quyết khác sao? Tại sao chưa ai nói với hắn?
- Cô gia không biết sao? – Tài thúc mở to mắt hỏi. Chuyện này thực ra ai ai cũng đều biết.
Lý Thành Trụ mỉm cười xấu hổ:
- Chưa có ai nói cho ta nghe. Ta đến Tiên giới còn chưa đến bốn năm, trước đó ta không tu tiên.
-Lạy trời! – Tài thúc hai mắt như muốn bắn vọt ra khỏi hốc mắt, cô gia như vậy không phải là kỳ tài sao? Chưa đến bốn năm đã đạt đến tu vi như thế này?
- Chính thị là kỳ tài đây!
Tài thúc nén không được sự kích động, Thành chủ đại nhân đi theo cô gia như vậy, chỉ cần đợi hắn thành Tiên nhân thì Thành chủ đại nhân sẽ giải quyết được vấn đề thực lực thấp kém của nàng trong hàng ngũ Tiên nhân.
Vị cô gia này quả nhiên rất có tiềm chất để thành Kim Tiên.
Tài thúc nghĩ vậy, hốc mắt đã hơi ươn ướt.
Nghĩ thầm:
- Cổ nha đầu ơi, rốt cuộc ngươi đã có hy vọng xuất đầu lộ diện.
- Tài thúc, sao ông lại kích động như vậy? – Lý Thành Trụ nghi hoặc hỏi.
Tài thúc lau lau nước mắt, kích động cầm lấy tay Lý Thành Trụ nói:
- Cô gia, Thành chủ đại nhân đi theo ngài, lão thật an tâm.
- Ôi mẹ ơi! – Lý đại lão bản mơ hồ cảm thấy Tài thúc thương yêu Cổ Linh Lung như khuê nữ của lão vậy.
Thở dài một hơi, Tài thúc nói:
- Nói thật với cô gia, Thành chủ đại nhân đối với ta ân trọng như núi, không những chỉ điểm lão tu hành mà hàng năm còn trích ra ba mươi khối thượng phẩm thạch từ một trăm khối Tiên đế cấp cho nàng ra cho lão. Thành chủ như vậy, cô gia, tại Tiên giới tuyệt không tìm ra được người thứ hai. Cho nên người toàn thành đều kính Thành chủ đại nhân như người nhà. Chỉ cần có thể tìm được nơi nương tựa tốt thì lão như thế nào cũng được.
- E hèm! – Lý Thành Trụ chợt hỏi:
- Tài thúc, lão bao nhiêu tuổi rồi?
Tài thúc đỏ mặt, ấp úng nói:
- Không nhiều lắm, cũng khoảng tám, chín trăm tuổi gì đó. Nhưng tuyệt đối chưa vượt qua một ngàn tuổi.
- Ta ngất. Tư chất của Tài thúc quả thực là quá tệ. Thời gian gần một ngàn năm mà chỉ mới đến Xuất Khiếu kỳ. Trách không được lão lại có vẻ già nua như thế. Phỏng chừng trong vòng trăm năm nữa nếu không đột phá cảnh giới thì dám chắc cũng cũng gặp trời quy trời, gặp đất quy đất.
Lý đại lão bản lấy ra từ trong giới chỉ một trăm khối thượng phẩm thạch, đưa cho Tài thúc:
- Tài thúc, xem như ta hiếu kính lão, xem như vì Linh Lung mà báo đáp, mọi người sau này đều là người nhà, có gì khó khăn cứ tìm đến ta.
Lý đại lão bản vỗ ngực bôm bốp, Tài thúc cảm động lắm, nước mắt chảy ròng ròng, chối từ một lần sau đó nhận lấy thượng phẩm thạch.
Nhìn xem tả hữu không có người, Lý Thành Trụ cúi thấp người nói nhỏ:
- Tài thúc, ta có một chuyện, không biết lão có thể giúp ta hay không?
- Cô gia đâu phải người ngoài, có chuyện gì cứ phân phó một tiếng sẽ xong ngay. – Thu lấy đại lễ, Tài thúc cũng trở nên hào sảng hơn rất nhiều.
- Lão có thể bảo những người nhàn rỗi, tạp nhân trong phủ Thành chủ ra ngoài được không? – Lý Thành Trụ nhìn đăm đăm vào nét mặt già nua của Tài thúc.
- Chuyện này….không dễ dàng đâu! – Tài thúc ấp a ấp úng – Dù sao bọn họ cũng là khách nhân của Thành chủ đại nhân.
- Có gì mà bất hảo, cứ nói Thành chủ đại nhân có chuyện tư muốn làm, bảo bọn họ ra ngoài đợi một ngày.
- Một ngày? – Tài thúc kinh ngạc hỏi, sau đó ra vẻ hiểu chuyện, chỉ vào Lý Thành Trụ hỏi:
- Ngươi…
Lý đại lão bản sắc mặt đỏ bừng:
- Tài thúc, lão nghĩ gì thế? – Sau đó nghiêm mặt nói:
- Nói thật, Linh Lung bị thương, ta sợ trong lúc chữa thương có người quấy rầy nên mới…