Chương 89: Tán tỉnh

Tiên Giới Tu Tiên

Chương 89: Tán tỉnh

Nghi thức hoan nghênh anh hùng chiến tranh trở về hai bên đường của Thải Hồng thành đã hoàn toàn bị một kẻ ngoại lai là Lý Thành Trụ phá vỡ. Ngay khi Cổ Linh Lung khoác tay Lý Thành Trụ thì toàn bộ cư dân của Thải Hồng thành trở nên nguội lạnh trong lòng. Xinh đẹp, đoan trang, người thường chẳng thể gần như Thành chủ đại nhân tại sao lại lựa chọn loại người mà chỉ vừa nhìn thấy đã nhận ra là một nam nhân dã man kia chứ?

Nếu không nể mặt Thành chủ đại nhân thì dám chắc mọi người đã tháo hài nơi chân ra ném vào mặt hắn.

Tiểu Ảnh cũng không biết từ đâu chạy đến, khoác nốt cánh tay còn lại của Lý đại lão bản, bộ ngực nép sát vào cánh tay Lý Thành Trụ, vẻ mặt mỉm cười khiến cho dân chúng Thải Hồng thành từ ngạc nhiên sững sờ trở thành ngưỡng mộ không thôi, ngay cả Nguyên Mộc đứng một bên cũng hiện ra vẻ hâm mộ.

Cuối cùng tiểu đội chiến đấu của Thải Hồng thành chỉ đành có thể để cho Lý đại lão bản chiếm hết tiện nghi, xấu hổ thối lui khỏi hiện trường.

Mặc dù nghi thức hoan nghênh bị Lý đại lão bản phá hư nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình hưng phấn kéo dài của cư dân trong thành. Ngay khi Cổ Linh Lung trở về đến phủ Thành chủ chưa tới một khắc thì quản gia đã đi đến, nói cho Cổ Linh Lung biết cư dân tự tổ chức một lễ hội hoan nghênh mọi người trở về, thỉnh mời Thành chủ đại nhân và mấy vị anh hùng dự lễ. Vị quản gia có vẻ mặt già trước tuổi lắp bắp nói xong thì liếc mắt nhìn Lý Thành Trụ một cái, lời gì định nói ra lập tức lại nuốt trở vào.

Cổ Linh Lung ngồi trên ghế nhìn mọi người, sau đó quay sang nhìn quản gia nói:

- Nói cho mọi người biết, chúng ta sẽ đồng ý tham dự.

Quản gia cung thân lui ra ngoài.

- Linh Lung, gã này là ai? Sao chưa bao giờ ta gặp qua? – Lý Thành Trụ cảm thấy kỳ quái vô cùng. Lần trước tại phủ thành chủ ngây ngốc mấy tháng nhưng hắn chưa bao giờ gặp qua người quản gia này.

Có lẽ do đã về đến nhà nên tâm tình Tiểu Ảnh rốt cuộc đã trở nên vui vẻ hơn, nhảy đến bên người Lý đại lão bản nói:

- Tài thúc lần trước có việc ra thành mấy tháng nên ngươi mới không gặp.

- Thì ra là vậy! – Lý Thành Trụ gật đầu:

- Nhưng lúc nãy ta thấy hình như gã đó dường như vẫn còn chưa nói hết lời.

- Hắc hắc! – Nguyên Mộc dâm đãng nở một nụ cười:

- Chắc chắn chuyện mà hắn không dám nói có liên quan đến tên tiểu tử ngươi.

Lý Thành Trụ quay đầu sang nhìn thấy vẻ mặt dâm đãng của Nguyên Mộc, lỗ mũi lập tức phun ra khí nóng.

- E hèm! – Nguyên Mộc đằng hắng hai tiếng, sau đó mới mở miệng nói:

- Ngươi là kẻ ngoại lai, những kẻ đó đương nhiên không hoan nghênh ngươi, chỉ cần dùng ngón chân cũng đã đoán được.

- Mẹ …! – Lý đại lão bản đánh tay vào không khí, song thấy Cổ Linh Lung trừng mắt, vội vàng nuốt vội những lời định nói vào bụng, liếm môi nói:

- Bọn họ dựa vào cái gì? Nói thế nào đi nữa thì ta cũng ở Hồng Nham Thai Địa liều chết, tốt xấu gì cũng là một thành viên trong thành, sao lại có thể bài ngoại như vậy được?

Nhất thời vẻ mặt của Lý đại lão bản trở nên bi thương.

- Được rồi. – Cổ Linh Lung liếc mắt nhìn hắn:

- Muốn hòa nhập vào đại gia đình thì cứ từ tốn, chậm rãi, gấp gáp như vậy làm gì?

- Lão tử…khinh, hòa nhập cái rắm! Bọn chúng xem thường ta, ta cũng coi thường bọn chúng. – Lý Thành Trụ bốc hỏa, không nghĩ ra người của Tiên giới lại có có suy nghĩ thiển cận như vậy.

Tiểu Ảnh trợn mắt nói:

- Ngươi trước mặt bao nhiêu người hâm mộ Thành chủ đại nhân, lại nắm lấy tay thần tượng của bọn họ, bọn họ không bài xích ngươi mới là lạ.

Thanh âm Tiểu Ảnh có vẻ nhấm nhẳng, dường như cũng có mùi vị ganh ghét.

Lý Thành Trụ lúc này mới bỏ đi vẻ mặt dâm tiếu, ngồi xuống, xoa môi nói:

- Hừ, nếu ngươi cao hơn người khác một chút thì bọn họ sẽ ghen ghét ngươi, thậm chí hận ngươi. Nếu ngươi cao hơn họ cả trăm lần, hừ hừ, khi đó người khác chỉ biết ngưỡng mộ ngươi. Mẹ nó, những lời này thật là chí lý.

Nguyên Mộc kinh ngạc nhìn Lý Thành Trụ, nghĩ không ra, người như hắn lại có thể nói ra lời lẽ cao siêu như vậy.

- Ta muốn xem ngươi làm thế nào để có thể cao hơn người khác trăm lần! – Tiểu Ảnh một bên đả kích Lý đại lão bản.

- Cùng lắm thì… - Lý Thành Trụ nhìn Cổ Linh Lung, nuốt nước bọt, đánh bạo nói:

- Cùng lắm thì đem tất cả nữ nhân trong thành cấp cho ta, khi đó ta sẽ để bọn chúng ghen ghét mà chết đi.

- Sặc! – Nguyên Mộc phun ra một ngụm trà.

Trời ạ! Người thô thiển thủy chung vẫn là người thô thiển, vậy mà còn đánh giá cao hắn. Nguyên Mộc lắc lắc đầu.

Thu Phong lau đi vài cọng trà dính trên ngực, ngực phập phồng nhìn Nguyên Mộc.

- Há, …không cố ý! – Nguyên Mộc cố gắng nghiêm mặt nói.

Toàn thành kết đèn rực rỡ khiến cho tâm tình buồn bực của mọi người tan biến. Sau khi nghỉ ngơi tại phủ Thành chủ một lúc, Lý Thành Trụ thực sự không thể ngồi yên trước cảnh náo nhiệt bên ngoài, không lẽ dàn dựng như thế này là để xin lỗi hắn hay sao?

Bỏ lại mọi người, một mình đi đến đại môn, còn hung hăng trừng mắt với quản gia Tài thúc một cái.

Ngay khi Lý Thành Trụ ra ngoài cửa không lâu thì Tiểu Ảnh cũng lấy cớ đi ra ngoài. Cổ Linh Lung trở vào phòng nghỉ ngơi, Nguyên Mộc mang theo Nguyên Sâm cũng cũng tìm một gian khách phòng, chuẩn bị trường kỳ ở lại phủ Thành chủ. Chỉ còn trơ trọi Thu Phong ở lại nơi khách sảnh.

Tiểu Ảnh ra khỏi cửa không bao lâu thì đã thấy bị một đám đông nhảy chồm chồm như tinh tinh đang vây quanh Lý đại lão bản.

Quả nhiên bị một đám tinh tinh vậy quanh, nam nhân này đã nổi điên, cãi vã ầm ĩ với người khác, những từ ngữ thô tục chưa bao giờ nghe qua cộng với động tác kiêu ngạo của Lý đại lão bản nhất thời khiến cho đối phương nói không ra lời.

- Hừ, dám cãi nhau với lão tử sao! – Lý Thành Trụ lạnh lùng nhìn mấy người nọ, đoạn nói tiếp:

- Không chịu nhìn xem lão tử đã nhìn những gì à?

Lý đại lão bản vốn là một ký giả, công phu "miệng chửi bút chép" đã sớm luyện đến cảnh giới hỗn nguyên vô cực. Mấy tên sai vặt này cư nhiên dám đến bới lông tìm vết, cứ thắc mắc tại sao nhà xí không có đèn thì đương nhiên là đã đi tìm chết rồi còn gì nữa.

Tiểu Ảnh nhảy vào vòng chiến, dùng mọi cách để thuyết phục mới có thể trấn áp cơn thịnh nộ của chúng nhân, sau đó kéo Lý Thành Trụ đi ra ngoài như bay.

- Ngươi cãi nhau với bọn họ vì chuyện gì vậy? – Tiểu Ảnh nhìn Lý Thành Trụ mà chán nản vô cùng.

- Bọn chúng trêu ta trước. – Lý Thành Trụ phẫn nộ nói – Thật là một đám chẳng biết tốt xấu, chạm vào một cọng lông của ta tất phải chết.

- Quên đi. – Tiểu Ảnh cũng hơi cảm thấy tức giận, hỏi:

- Ta hỏi ngươi, tình trạng tỷ tỷ ta rốt cuộc là như thế nào?

Lý Thành Trụ nheo nheo mắt, nhìn vẻ mặt lo âu của Tiểu Ảnh, một lâu sau mới nói:

- Cô muốn nghe lời nói thật hay nói xạo?

- Giờ phút này còn có tâm tình nói đùa với ngươi sao? – Tiểu Ảnh lập tức tung ra một cước đá Lý đại lão bản.

Lý đại lão bản nhanh mắt nhanh tay, nắm được chân nàng, kéo cả người nàng vào ngực.

Tiểu Ảnh vô tình hình thành một tư thế cực kỳ hấp dẫn, chân giơ cao ép sát vào người Lý đại lão bản, hai bàn tay nhỏ xinh che trước ngực, hơi thở dồn dập gấp gáp.

Người đi bên đường đều nhất thời huýt sáo ầm ĩ.