Chương 88: Trở về thành Thải Hồng
Vốn có tám người trở về từ Hồng Nham Thai Địa thì bây giờ chỉ còn lại Lý Thành Trụ, Nguyên Mộc, Thu Phong và Tiểu Ảnh là không tổn thương, Hạ Mạch và Khắc Ba đã bị hủy thể, nếu không thể tìm được trọng tố thân thể - Mưu Ni châu thì sợ rằng cả đời này cũng đừng hy vọng tu tiên trở lại. Mặc dù Nguyên Anh có thể tán tu nhưng như vậy làm sao có thể thành tiên? Huống hồ Nguyên Anh tán tu đích thực là rất mạo hiểm, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì người tu tiên sẽ không lựa chọn con đường này. Tu vi của Nguyên Sâm vốn đã bị phế hoàn toàn, dọc đường đi chỉ tựa như một đám bùn đất phủ phục trên lưng đại ca mình.
Ngay cả người mà mọi người kính trọng nhất là Cổ Linh Lung – Thành chủ đại nhân cũng bị trọng thương. Cả người không có một chút linh áp dao động. Tiểu Ảnh đã vài lần định hỏi Lý Thành Trụ về tình trạng của Cổ Linh Lung nhưng lúc tâm trạng mọi người đều đang mệt mỏi, nàng cũng không muốn mọi người lo lắng thêm.
- Mệt không? – Cổ Linh Lung nằm trên lưng Lý Thành Trụ, hai tay ôm lấy cổ hắn, bàn tay nhỏ bé xinh xắn khẽ lau mồ hôi trên trán cho hắn, dịu dàng hỏi.
Lý đại lão bản khẽ quay đầu lại, cười toe toét:
- Không mệt!
- Không phải cõng người trên lưng phi hành sẽ nặng như núi ư? – Từ khi Cổ Linh Lung tỉnh lại thì thần thái lạnh lùng như băng đã biến mất, trở thành một tiểu thư hoàng hoa khuê tú, nói chuyện với Lý đại lão bản cũng đã dịu dàng hơn trước rất nhiều.
Về phần làm thế nào dành được thắng lợi, mọi người làm thế nào sống sót thì Cổ Linh Lung không hề quan tâm. Xảy ra chuyện, nàng biết được tiên linh khí hỗn loạn trong cơ thể đã được một loại thuốc trấn an, dám chắc trước khi hôn mê đã được Lý Thành Trụ cho uống tiên đan, nhưng nàng biết tiên đan cũng chỉ cầm cự được nhất thời. Nàng nghĩ mình sẽ không sống được lâu nữa, cho dù tiên đan có cầm cự như vậy được suốt đời thì không lẽ nàng cứ như một phế nhân ở bên cạnh hắn sao?
Nàng đột nhiên cảm thấy hận hắn, hơn nữa hận đến nỗi không thể bằm thây hắn thành vạn đoạn, tuy nhiên nếu lúc đầu không phải nàng dùng Không Không bảo kính phản xa đạo thiên lôi cuối cùng ra ngoài thì hắn sẽ không bị mang đến Tiên giới, còn bị nàng hành hạ hơn một tháng. Nhớ đến lúc đó hắn chỉ biết ngây ngốc chịu đựng sự hành hạ của mình, Cổ Linh Lung chợt cảm thấy hơi đau lòng.
Không biết từ lúc nào nàng đã thường nhìn trộm hắn. Phải chăng là do hoàn cảnh chiến tranh mà phát sinh tình cảm? Hay là bởi vì nàng và hắn cùng xuất phát từ địa cầu phi thăng lên đây nên tình cảm thân thiết hơn người khác?
Cổ Linh Lung biết thứ tình cảm này không giống tình yêu ở phàm giới, nhiều nhất chỉ có thể gọi là thiện cảm. Tiên nhân ư, nếu không có chiến tranh kích thích thì sợ rằng nội tâm của nàng vẫn cứng rắn như bàn thạch, ngàn năm lạnh lẽo. Chẳng lẽ nàng dùng khoảng thời gian cuối cùng trên đời của mình để đền bù cho tình cảm ngàn năm ư? Cổ Linh Lung suy nghĩ, nàng đang dối gạt mình, dối gạt người. Nghĩ đến đây bất giác nở nụ cười.
- Hắc hắc, sau khi Tây hành thì cô sẽ nhớ đến ta nhiều hơn. – Lý Thành Trụ nâng Cổ Linh Lung lên một chút, bàn tay khéo léo khẽ miết vào cặp mông tròn trĩnh của nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Cổ Linh Lung trong nháy mắt biến thành đỏ bừng, dùng sức véo một cái lên lưng Lý Thành Trụ.
Lý đại lão bản nhếch môi nhưng cố gắng không cho tiếng cười thốt ra. Không biết nha đầu này đã học được chiêu thức cấu, véo từ Tiểu Ảnh từ lúc nào? Mà nha đầu Tiểu Ảnh kia từ lúc quay về thì không thấy cười cái nào nữa, cả ngày vẻ mặt trầm trầm, vẻ mặt so với Cổ Linh Lung trước kia thì còn đáng sợ hơn.
Lý Thành Trụ quay đầu lại mỉm cười với Cổ Linh Lung, sau đó vọt đến bên Tiểu Ảnh, đụng nhẹ vào cánh tay nàng, hỏi:
- Sao vậy? Chết cha hay chết mẹ mà khuôn mặt kinh quá vậy?
Tiểu Ảnh trừng mắt, nhấc chân đá một cước vào chân Lý Thành Trụ:
- Mặc kệ ta, đừng làm phiền.
Lý đại lão bản gãi gãi đầu, thấp giọng hỏi Cổ Linh Lung:
- Nha đầu Tiểu Ảnh phải chăng là mỗi tháng đều có vài ngày "bị"?
- Vài ngày "bị"?
- Ây da, chính là vài ngày đặc trưng của phụ nữ các ngươi! – Lý đại lão bản cau mày nói.
Cổ Linh Lung rốt cuộc đã hiểu, khuôn mặt vốn đã hồng, nay biến thành một quả táo chín, hay tay không ngừng đấm lên bả vai Lý Thành Trụ:
- Chết đi, sao lại nói Tiểu Ảnh như vậy?
Lý đại lão bản cười phá lên dâm đãng:
- Nếu không thì tại sao nha đầu đó lại như trở nên lạ lùng như vậy?
Cổ Linh Lung thở dài, thấp giọng kề sát tai Lý Thành Trụ nói:
- Người tu tiên đã sớm thoát khỏi thế tục, cho nên…những ngày đó căn bản không còn tồn tại với bọn ta nữa.
- Thật ư? – Lý Thành Trụ kinh ngạc la lớn. Khiến mọi người đều quay lại nhìn hắn. Lý đại lão bản cuối cùng đành phải cười khúc khích, đồng thời gồng lưng chịu đựng Cửu Âm Bạch Cốt trảo của Cổ Linh Lung phát ra.
- Ài! – Cổ Linh Lung nhìn theo bóng dáng Tiểu Ảnh, thở dài một hơi.
Nguyên Mộc liếc xéo Lý đại lão bản, khóe môi nhếch lên, như cười như không, không biết lão đang suy nghĩ gì.
- Nhìn cái gì? – Lý đại lão bản dẩu môi trợn mắt, nhìn Nguyên Mộc.
Nguyên Mộc lúc này mới lộ nguyên một nụ cười dâm đãng, thiếu chút nữa đã khiến Cổ Linh Lung không dám ngẩng đầu lên.
Đoàn người ngoại trừ Tiểu Ảnh không vui thì còn có Thu Phong lạnh như băng, thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt độc ác nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Lý Thành Trụ.
Lý đại lão bản thì lúc này thỉnh thoảng lại khẽ bóp một cái vào mông Cổ Linh Lung. Dù sao Cổ Linh Lung giờ phút này cũng không có chút khí lực nào, bóp thì đã sao. Nhiều lắm thì chỉ bị nàng đánh vài cái vào vai là xong.
Thu Phong nhiều lần chứng kiến được chuyện đó, cũng không dám quay sang nhìn nữa, chỉ biết cắm cổ chạy trước.
Thái độ vô sỉ của Lý Thành Trụ đương nhiên cũng không thoát khỏi cặp mắt Nguyên Mộc, lão cũng đột nhiên nghĩ đến mấy trăm năm nay cứ một mình như vậy dường như không tốt lắm, chắc phải nhanh chóng tìm một lão bà, tìm chốn an nghỉ mới được.
Trải qua hơn mười ngày dầm mưa dãi nắng, cuối cùng mọi người đã được thấy Thải Hồng thành, ai nấy đều cảm thấy kích động trong lòng.
Tu tiên không có năm tháng nhưng trong lòng bọn họ lại coi đây là nhà, chỉ có quay lại đây mới cảm thấy trong lòng ấm áp, mới hiểu được rằng mình vẫn còn sống.
Dân cư trong Thải Hồng thành đã sớm biết tin Thành chủ đại nhân khải hoàn trở về, đã chờ đợi ngày hôm nay từ lâu.
Đám người Lý đại lão bản tiến vào cổng thành, người tu tiên từ bốn phương tám hướng chợt ùa đến, những người hảo sự còn tung ra những pháp bảo có hoa và khói, tạo thành một cảnh tượng đẹp mắt trên không.
Lý Thành Trụ đã từng gặp qua những tình huống hoan nghênh như vậy từ hồi ở Phàm giới, vội đặt Cổ Linh Lung xuống đất, giơ cao hai tay xem xét ý tứ của quần chúng.
Tuy nhiên hắn nhanh chóng phát hiện ra dân chúng hoang nghênh – đối tượng chính không phải là hắn. Phát hiện này khiến cho Lý đại lão bản cảm thấy chán nản thất vọng.
Nguyên Mộc và Thu Phong cũn được hoan nghênh nhiệt liệt, không kém gì Cổ Linh Lung bao nhiêu.
Thu Phong rốt cuộc đã cảm thấy bản thân so với nam nhân xấu xa kia thì địa vị cao hơn không ít, khẽ quay đầu lại nhìn Lý Thành Trụ khinh miệt.
Lý Thành Trụ khẽ cắn môi, đi đến bên cạnh Cổ Linh Lung, cong tay đỡ lấy nàng.
Dân chúng toàn thành nhất thời yên lặng há hốc mồm nhìn gã sắc lang yếu nhược như Giáp Do Thú kia.
Tuy nhiên cảnh tượng kế tiếp mới khiến mắt bọn họ lồi hết ra ngoài.
Thành chủ đại nhân cao cao tại thượng chỉ liếc mắt nhìn Giáp Do Thú, sau đó ôn thuận khoác lấy tay hắn, tạo thành một dáng vẻ tình chàng ý thiếp thật thân mật.
- Mẹ kiếp, lão tử hôm nay dám chắc không ngủ ngon. - Mắt nhìn dân cư đều choáng váng hết mặt mũi, Lý Thành Trụ thầm nghĩ trong lòng.